Nếu có thể trở thành người sở hữu một phần tư của chiếc bánh này, chắc chắn là một việc rất tốt.
“Nếu như anh nhất định phải có cô Mộ Thiển trong dự án lần này, vậy thì tôi đành phải rút lui rồi.
Dù sao tôi cũng không nỡ cắt đứt con đường làm ăn của cô ấy.”
Ban nãy còn gọi là giám đốc, nghe có chút quan trọng.
Bây giờ Đường Sĩ trực tiếp gọi là cô Mộ Thiển, hiển nhiên có thể nhận ra sự coi thường.
Cô ta ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi vẫn luôn nghe nói rằng anh Dạ đối xử với cô Mộ Thiển vô cùng tốt, nhưng hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.
Có vẻ như cô ấy sắp trở thành bình hoa di động của anh rồi.”
Mộ Thiển hơi nhướng mày khi nghe mấy lời này.
Cô cầm lên tách cà phê, chậm rãi uống một hớp.
Dù sao, cô từ lâu đã quen với những cảm xúc tiêu cực, vì thế lần này cũng sẽ không vì những câu cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Đường Sĩ mà tức giận.
Tuy nhiên, cô vẫn còn rất mơ hồ, như người đang dạo bước trong màn sương, không hiểu Đường Sĩ hà cớ gì lại khó chịu với bọn họ như vậy
Dù sao thì, tốt hơn hết, cô vẫn nên hành động một cách thận trọng.
Thật là may mắn khi tôi chiều chuộng cô ấy.” Bạc Dạ cũng không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Mộ Thiển một ngày nào đó chắc chắn sẽ mạnh mẽ và có năng lực như Chủ tịch Đường đây thôi, có điều cô ấy hơi kém nữ tính hơn cô một chút.”
Ngay cả khi đối mặt với gia tộc lớn thứ hai ở thủ đô, Bạc Dạ cũng sẽ không bao giờ cho phép Đường Sĩ được tự phụ trước mặt anh.
“Ha ha, anh Bạc Dạ luôn chỉ giành lấy hoa hậu về mình.” Đường Sĩ hoàn toàn không thể hiện sự tức giận.
Chắc hắn, tất cả những người được chứng kiến cảnh này, đều sẽ vì sự hào hiệp và phong thái hòa nhã của cô mà cúi đầu bái phục.
Mộ Thiển cảm thấy sự việc đang trở nên căng thẳng, liền nói:
“Đã vây, tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa.
Công ty của tôi vẫn còn có việc phải làm, tôi cũng nên đi sớm thôi.”
Cô đặt cốc xuống, đứng dậy đi đến bàn, cầm túi xách rồi đi ra ngoài.
“Mộ Thiển!” Bạc Dạ hét lên gọi.
Bạc Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Sĩ, sau đó lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo Mộ Thiển.
Trên hành lang, Mộ Thiển đang bước nhanh về phía thang máy.
Bạc Dạ đuổi theo cô, cố gắng giải thích: “Xin lỗi em.
Anh thực sự cũng không biết ngày hôm nay sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Anh …”
Anh không cần giải thích đâu, chúng ta đều hiểu bản chất của giới kinh doanh, chẳng phải thương trường như chiến trường hay sao.
Hơn nữa, chuyện lần này là do bố anh sắp đặt, anh cũng không hề nắm được.
Làm sao em có thể giận anh chứ.”
“Ding”
Thang máy sắp lên tới nơi
Mộ Thiển nhìn anh, khẽ cười, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nông, rất duyên.
“Có điều, em luôn cho rằng Đường Sĩ lần này không đơn giản như vậy hợp tác với anh, vì vậy anh càng nên cẩn thận hơn.”
“Anh biết rồi.
Vậy em về công ty trước đi, về phía Đường Sĩ, anh sẽ tìm cách nói chuyện với cô ấy.
Anh sẽ cố gắng hết sức để em tham gia dự án Thiên Đường Hạnh Phúc.”
Bạc Dạ an ủi Mộ Thiển.
Mộ Thiển mỉm cười nhìn anh và bước vào thang máy.
Sau khi Mộ Thiển rời đi, Bạc Dạ trở lại văn phòng, nhìn thấy Đường Sĩ đang nói chuyện rất vui vẻ với hai người kia, vẻ mặt liền trở nên u ám và nặng nề.
Vào buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa.
Sau khi Kiều Vi và Mặc Viên rời đi, Đường Sĩ trực tiếp yêu cầu Bạc Dạ thu xếp khách sạn cho mình.
Bạc Dạ bất đắc dĩ trở thành một người lái xe, đưa Đường Sĩ đi khắp các khách sạn cap cấp trong thành phố.
“Khách sạn Royal View này là của nhà họ Mặc.” Bạc Dạ chỉ vào một khách sạn lớn và giới thiệu ngắn gọn.
“Không, nơi đây quá ồn ào trong một thành phố bận rộn.” Đường Sĩ ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại nói.
“Vậy tôi sẽ đưa cô tới một khách sạn khác.”
Bạc Dạ cảm thấy Đường Sĩ dường như đang cố gắng vạch lá tìm sâu.
Vừa rồi cô ta chê một khách sạn nhìn có vẻ rẻ tiền, còn bây giờ lại chê khách sạn này quá ồn ào.
.
Bạn có biết trang truyện { t r ù m t r u y ệ n.
NET }
Lái xe đi thêm một lúc, Bạc Dạ lại chỉ vào một khách sạn rồi nói: “Ở đây yên tĩnh hơn.”
“Quá nhỏ.”
Bạc Dạ không biết còn phải nói gì hơn.
Qua kính chiếu hậu, anh liếc nhìn người phụ nữ phía sau, nắm chặt tay lái, nghiến răng nói: “Tiếp tục đi vậy.”
Sau một thời gian, Bạc Dạ tìm thấy một khách sạn ở ngoại ô, anh nói ngắn gọn “Đây thì sao?”
Người phụ nữ phía sau chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn một cái rồi phán: “Quá hẻo lánh.”
“Này, Đường Sĩ, cô muốn làm cái quái gì vậy? Ở đây thì có gì không tốt chứ? Cô cứ ở đây đi, tôi không có thời gian để đi lòng vòng với cô.
Cô nói đi, ở được không?”
Bạc Dạ thực sự cảm thấy khó chịu với thái độ của Đường Sĩ, anh cảm thấy chút tốt đẹp duy nhất còn sót lại trong anh cũng bị cô ta làm cho bay biến hết rồi.
Nhưng Đường Sĩ chỉ nói ngắn gọn.
“Không!”
“Được, vậy cô cứ tiếp tục đi tìm nơi nào ưng ý đi.
Tôi phải về trước.” Bạc Dạ vừa nói vừa vươn tay cởi dây an toàn.
Phía sau chỉ truyền đến một câu nói rất nhẹ: “Anh cứ xuống xe đi, tôi sẽ lập tức hủy hợp tác dự án Thiên Đường Hạnh Phúc.”
“Cô đang uy hϊếp tôi?”
“Tôi chỉ nói vậy thôi.”
“Cô … Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn sống ở đâu?”
“Nhà của anh.”
“Nhà … tôi?”
Bạc Dạ cau mày, vẻ mặt có chút gian xảo thể hiện đầy ẩn ý sâu xa khó lường: “Vì sao? Cô thích tôi à?
“Một người như anh? E rằng không đủ tư cách.”
“Vậy thì tốt.
Nếu cô đã muốn vậy.” Bạc Dạ nói ngắn gọn.
Trong cảm giác thực sự bất lực, cuối cùng anh cũng phải đưa Đường Sĩ tới căn hộ của anh.
Kết quả là vừa đến cửa căn hộ, anh đã thấy trước cửa có vài chiếc vali màu hồng, rõ ràng là của phụ nữ.
Bạc Dạ mặt tối như đáy nồi, chỉ vào đám vali trước cửa rồi hỏi: “Của cô sao?”
“Đúng vậy.”
“Nghĩa là từ đầu cô đã có ý định tới nhà tôi ở rồi?”
Bị Bạc Dạ đoán ra, nhưng Đường Sĩ mặt không hề có chút cảm xúc nào rõ rệt, chỉ ra lệnh: “Mở cửa đi.”
Bạc Dạ vô cùng tức giận, lấy chìa khóa đặt vào tay cô: “Cô tự mở đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Vừa lên xe, anh liền gọi ngay cho bố.
“Tít tít tít…”
Điện thoại đổ chuông một hồi vẫn không có ai trả lời.
Bạc Dạ biết rằng việc này là do bố anh cố tình làm, và anh cũng không có cách nào để xử lý cả.
Cuối cùng, anh đành gọi cho Mộ Thiển: “Mộ Thiển, tối nay anh có thể tới nhà em được không?”
“Vì sao anh lại tới đây?”
“Nhà của anh đã bị Đường Sĩ chiếm mất rồi.
Anh bây giờ không có nhà để về nữa.”
“Được, vậy tối nay anh có thể ở trên lầu, cùng Dật Phong và những người khác.”
“Dật Phong ư? E hèm … vậy thì… thôi khỏi đi.
Anh có thể thuê một căn phòng, anh sẽ thuê một căn phòng.”
Khóe miệng của Bạc Dạ giật giật một cách điên cuồng, không thể không nhận thấy rằng anh đang e ngại Dật Phong.
Qua điện thoại, Mộ Thiển cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Bạc Dạ, lập tức hỏi: “Anh sợ Dật Phong à?”
Kể từ khi Bạc Dạ gặp Dật Phong vài lần, cô phát hiện ra rằng Bạc Dạ hình như thực sự sợ Dật Phong.
“Ai … ai nói vậy?”
Chắc chắn có.
“Vậy thế này đi.
Trên tầng của em tình cờ có một phòng trống, anh ở tạm trong đó nhé.”
“Nhất trí.”
…
Sau khi Mộ Thiển sắp xếp chỗ ở cho Bạc Dạ, cô liền tới chỗ làm.
Tuy nhiên, vài phút sau, cánh cửa văn phòng đã bị đóng đến “rầm” một tiếng.
Mộ Thiển giật bắn mình vì âm thanh đột ngột này.
Cô ngước mắt nhìn lên, thì ra hai vị khách vừa tới là Cố Khinh Nhiễm và ông cụ nhà họ Cố.
Khuôn mặt của Cố lão gia lúc này thực sự không được tốt lắm.
Mộ Thiển cảm thấy khó hiểu, liền hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể gọi ông một tiếng “ông nội.”
Cố lão gia chống tay vào lưng, chầm chậm bước vào, sắc mặt tối sầm, đứng đối diện với Mộ Thiển, vươn tay gõ vào bàn: “Chuyện quái gì đã xảy ra với dự án Thiên Đường Hạnh Phúc vậy?”
Mộ Thiển vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn Cố lão gia.
Ông ấy lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói: Ta đây vì chuyện này mà rất tức giận, cô đừng có tìm cách chọc tức ta nữa.
“Mất rồi.”
Mộ Thiển thành thật trả lời.
Dự án hôm nay mà nói, vốn đã được người khác sắp đặt từ trước, cô hoàn toàn không có cơ hội nào để tranh đấu, mà nói thẳng ra, cơ hội để nói cô cũng không có chút nào.
Đất để thực hiện dự án đã thuộc về nhà họ Bạc.
Dự án Thiên Đường Hạnh Phúc yêu cầu nguồn vốn đầu tư rất lớn, việc nhà họ Đường từ tận thủ đô tới đây muốn cùng tham gia, họ có lợi thế rất lớn về tài chính, nhân lực, cả sự phát triển của dự án trong tương lai.
Lý do tại sao bố của Bạc Dạ đồng ý để nhà họ Đường tham gia và sẵn sàng chia cổ phần ngang bằng với họ là điều hoàn toàn chính đáng và dễ hiểu.
Vấn đề vẫn chỉ là một kết luận ai cũng biết, Mộ Thiển đâu thể thay đổi điều này chỉ bằng cách nói một vài từ?
“Mất rồi? Cô nói ra đương nhiên rất dễ dàng mà.
Cô có biết dự án Thiên đường Hạnh Phúc là một dự án rất quan trọng đối với gia đình chúng tôi không? Sao cô có thể nói mất là mất một cách nhẹ nhàng như vậy được?”’.