Nghiệt Đồ

Chương 3: Bạch Lâu (1)

Sâu trong thung lũng hung hiểm, những cây cổ thụ cao lớn hầu như đều bị san bằng, cây cỏ toàn bộ đều trụi lủi cháy xém tựa như vừa có đại lượng thiên lôi giáng xuống.

Từng đợt gió tăng mạnh tốc độ dần hóa thành nhiều cơn lốc lớn vây quanh lấy ngọn núi hiểm trở!

Sở Yêu Yêu quần áo đã sớm rách rưới, bên miệng là tia máu đỏ chói mắt, dáng vẻ của nàng hiện tại thê thảm lại chật vật như vậy, còn đâu là danh hào "Câu hồn" từng khiến người nghe sợ mất mật!?

- Nghiệt đồ, chúng ta cần thương lượng một chút!

Sở Yêu Yêu lúc này bày ra gương mặt mỏi mệt tựa người trên vách núi nhìn Bạch Lâu yếu ớt lên tiếng.

Bạch Lâu dáng vẻ trầm tĩnh đứng đối diện nàng, tóc dài được buộc tùy ý bằng một sợi dây kim tuyến, vài lọn tóc bạc màu buông xõa trên vai.

Trường bào màu đỏ phiêu dật trong gió trông qua vô cùng có khí phách còn có ánh nắng mặt trời nhàn nhạt buông xuống, vừa vặn đúng nơi hắn đứng, cả thân hình Bạch Lâu dường như bị bao phủ bởi ánh sáng..

Cả người hắn giống như phát sáng làm mù mắt chó của nàng!

Thật chói mắt!

Sở Yêu Yêu nhìn Bạch Lâu.

Sau đó lại cúi đầu nhìn bản thân.

Sở Yêu Yêu đột nhiên nổi giận.

So với Bạch Lâu, nàng thật khó coi!

Bởi vì cố gắng trốn tránh sự truy đuổi của Bạch Lâu, Sở Yêu Yêu đành phải hạ giới, ngay cả như vậy vẫn bị Bạch Lâu tìm thấy, cả nửa năm nay nàng chưa hề thay được một bộ y phục mới, thời gian cấp bách cũng chỉ có thể dùng thuật thanh tẩy để rửa trôi bụi bẩn trên người, đã vậy còn không được uống rượu, không được chợp mắt nghỉ ngơi. Quãng thời gian này đối với nàng thật đúng là bi kịch..

Nàng khổ sở, tiều tụy như thế vì sao tên nghiệt đồ kia lại có thể sống tốt thoải mái như vậy!?

Thật không công bằng!

Vì thế ánh mắt nàng nhìn Bạch Lâu càng thêm lạnh lẽo, giống như mũi tên chực chờ xuất nỏ muốn xiên hắn thành con nhím!

Sở Yêu Yêu dùng sức trốn trốn tránh tránh gần ba năm, Bạch Lâu cũng truy truy đuổi đuổi gần ấy năm, hai người ta chạy ngươi truy khiến Sở Yêu Yêu mệt đến đứt hơi.

Nàng không thể ngờ đến tên nghiệt đồ này lại cố chấp lì lợm như vậy!

Nàng thật sự, thật sự muốn dùng một tay mạnh mẽ tát chết hắn!

Nhưng mà vấn đề quan trọng ở đây là... nàng đánh không lại hắn..

Nên hiện tại chỉ còn cách thương lượng!

Ngoài miệng nói là thương lượng nhưng trong lòng nàng lại hận tới ngứa răng.

Khốn kiếp, tên nghiệt đồ này không biết từ bao giờ mạnh đến như vậy, tu vi còn bỏ xa nàng một đoạn!

Chỉ vừa giao thủ một chút nàng đã bại dưới tay hắn!

Cứ coi như hiện tại nàng đang bị thương nhưng.. Tên nghiệt đồ này cũng quá mạnh rồi!

Hiện tại nàng không phải là đối thủ của hắn!

- Thương lượng sao...

Bạch Lâu đột nhiên mỉm cười, thoáng chốc thân hình hắn liền mờ đi, trong giây lát đã xuất hiện bên cạnh Sở Yêu Yêu.

Sở Yêu Yêu giật mình.

Thân hình đứng trên vách núi hơi lảo đảo thoáng ngã xuống vực sâu thì bỗng một bàn tay đã vươn đến nhanh chóng ôm lấy eo nàng.

Bên tai Sở Yêu Yêu vang lên âm thanh khàn khàn của Bạch Lâu.

- Vậy thì sư phụ à, người nên theo đồ nhi về Ma cung thôi!

Mặt Sở Yêu Yêu đen hơn phân nửa, nàng nhếch môi cười khẩy: - Ngươi coi ta là kẻ ngốc à, theo ngươi về Ma cung? Ha!

Sở Yêu Yêu bất chợt cười lớn.

- Sở Yêu Yêu ta tốn bao nhiêu công sức mới trốn ra được cái nơi tẻ ngắt ấy, giờ ngươi lại kêu ta theo ngươi về? Ngươi làm Ma tôn lâu quá nên bị ngu đi rồi à?

Sở Yêu Yêu mỉa mai nói.

- Nếu sư phụ không đồng ý theo ta trở về, ta chỉ có thể dùng vũ lực bắt người trở về - Bạch Lâu hơi cúi đầu lãnh đạm nói. Trên gương mặt tà khí là nụ cười lạnh nhạt như gió đông, Bạch Lâu cúi đầu thì thầm vào tai nàng: - Vậy nên sư phụ nên ngoan ngoãn đi theo ta trở về thôi!

Vài lọn tóc của hắn phủ qua vai Sở Yêu Yêu khiến nàng có chút khó chịu, nàng cười nhạt.

- Hiện tại thì hay rồi, uổng công năm đó ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, bây giờ ngươi muốn làm phản sao?

Sở Yêu Yêu nghiến răng, nghiến lợi: - Nghiệt đồ! Ngươi thật khiến cho vi sư thất vọng!

Bạch Lâu ôm lấy eo Sở Yêu Yêu im lặng không nói một lời. Sở Yêu Yêu càng thêm tức giận, nàng nói: - Nếu hiện tại ngươi trở về tiên giới, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu ngươi vẫn một mực cố chấp, thì ta...

- Sư phụ sẽ làm sao? - Bạch Lâu rũ mắt nhìn Sở Yêu Yêu Yêu đang giãy dụa trong tay hắn, khóe môi bất giác cong lên. - Thanh lý môn hộ sao? Hiện tại tu vi của người đã giảm sút, không thể nào bằng ta được, sư phụ người nên chấp nhận một điều rằng người không thể đánh lại ta, tốt nhất sư phụ nên nghe theo đồ nhi thôi.

Sở Yêu Yêu giận mà không làm gì được. - Bây giờ ngươi đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm phản? Uổng công ta chăm sóc, chiều chuộng ngươi bao năm, thì ra là ta nuôi ong tay áo! Nghiệt đồ, buông ta ra!

Sở Yêu Yêu nhắm mắt hít một hơi thật sâu vô cùng lạnh lùng buông ra một câu.

- Nếu bây giờ đồ nhi buông người ra, người sẽ rơi xuống vực thẳm! - Bạch Lâu khẽ cười.

- Buông ta ra!

Sở Yêu Yêu ghiến răng kiên quyết nói.

Khóe môi Bạch Lâu cong cong, nhàn nhạt mở miệng nói hai chữ: - Được thôi!

Không hề có một câu báo trước hay một động tác thừa thãi nào, Bạch Lâu thật sự thu tay lại. Sở Yêu Yêu nhất thời chưa kịp phản ứng thân người ngay lập tức đổ xuống, rơi thẳng xuống vực sâu.

Chỉ thấy tiếng gió vun vυ't thổi qua theo đó là giọng nói vang lớn từ đáy vực chứa đầy uất hận của Sở Yêu Yêu.

"Tên nghiệt đồ chết tiệt, ta sẽ không tha cho ngươi!"