Thiên Môn

Chương 49: Phía sau màn

☆ Chương 09

“Ừm, tra ra rồi. Hắn quả thật từng mua một trang bị sau khi xảy ra vụ án, khoảng chừng 500 tệ.”

Mắt Tề Ninh phát sáng: “Dùng phương thức gì trả tiền?”

“Hình như là… Thẻ tín dụng!”

Tề Ninh thở phào một cái: “Được rồi, để chúng ta xem xem anh bạn nhỏ này rốt cuộc là ai.”

Mấy ngày sau, bọn họ bận rộn đến mức hầu như không chợp mắt.

Đầu tiên áp giải Trần Quảng về thành phố B, lại dựa theo tin tức hắn cung cấp bắt được một nghi phạm khác tên Lý Mỗ, cuối cùng đưa cho cơ quan công tố thực hiện kiện tụng.

Dựa theo luật pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Lý Mỗ bị tuyên án tử hình, tước quyền chung thân.

Trần Quảng bởi vì có biểu hiện lập công, tuy vẫn tuyên án tử hình, nhưng hoãn lại hai năm sau mới chấp hành.

Việc kế tiếp phải làm chính là tìm ra kẻ đứng sau mạng internet, thao túng hết thảy các hung thủ.

Thông tin đăng ký thẻ tín dụng là một sinh viên tên Lý Lâm, khi hắn thấy cảnh sát, gương mặt mờ mịt không hiểu gì.

“Xin hỏi cậu là Lý Lâm đúng không?” Hà Mộ cười híp mắt hỏi hắn, trong mắt không có bất kỳ độ ấm nào.

Lý Lâm ngây ngốc gật đầu: “Xin hỏi mọi người có việc gì?”

Hà Mộ mỉm cười: “Cậu có thể lấy thẻ tín dụng của mình cho tôi xem không?”

Mặc dù không hiểu chuyện gì, Lý Lâm vẫn lấy ví tiền của mình ra, mọi người nhìn lướt qua, rất kinh ngạc phát hiện không có tấm thẻ IC [1] nào.

[1] Thẻ IC là một thẻ trả trước có thể được sử dụng để thanh toán mọi thứ

Tống Hi Thành nhíu mày: “Là như thế này, không biết cậu có từng đến ngân hàng làm thẻ tín dụng, đồng thời dùng nó giao dịch game?”

Lý Lâm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ah, hình như là có, nhưng không phải là tôi. Tôi có một người em họ, vì chưa trưởng thành nhưng bình thường thích chơi game online, hay phải trả tiền mua trang bị. Sau đó nó liền quấn lấy tôi kêu mở thẻ, mà nói chứ ý thức tiêu xài của con nít ngày nay quá mạnh, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu…”

Tống Hi Thành ngắt lời hắn: “Em họ của cậu tên là gì, địa chỉ ở đâu?”

Nụ cười của Lý Lâm biến mất: “Xin hỏi các vị cảnh quan, nó xảy ra chuyện gì sao?”

Hà Mộ cười nhạt: “Em cậu vẫn ổn, cho nên mời cậu phối hợp một chút, nói cho chúng tôi biết địa chỉ, ngoài ra cần tuân thủ nguyên tắc bảo mật, nếu cậu bí mật thông báo cho em cậu, cậu sẽ phạm vào tội bao che, hi vọng cậu suy nghĩ kỹ càng.”

Lý Lâm sợ đến ngã ngồi ở trên ghế, môi run run: “Tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhưng có thể cho tôi biết dì dượng ra sao không?”

Bọn họ ngồi trên xe hướng về phía đông Tứ Hoàn, là một khu dân cư vô cùng bình thường. Trên xe không ai nói gì, Tề Ninh ngồi một bên, ngón tay vô thức vuốt tờ giấy mỏng.

Đó là lệnh bắt người từ Cơ quan Kiểm soát, trên đó viết:

Tổng cục Cảnh sát thành phố B – Lệnh bắt người

Dưới sự ủy quyền của Viện iểm sát nhân dân thành phố B, lập tức cử Tề Ninh, Tống Hi Thành, Hà Mộ đến phố Bình An chấp hành bắt Từ Chí Viễn (Nam, sinh ngày 31 tháng 12 năm 1996).

Cục trưởng Tổng cục cảnh sát thành phố B đã ký.

31 tháng 12 năm 1996

Sinh năm 96, thiên tài này 8 ngày nữa sẽ tròn 16 tuổi.

“Cậu nói xem Người hùng trở về, có phải là vì sinh cách năm HongKong được trả về?” Hà Mộ đột nhiên hỏi.

Lữ Thận Ngôn cười nhạt: “HongKong được trả về hình thức chúc mừng chính là dạy người ta gϊếŧ người phóng hỏa cướp ngân hàng hả?”

“Tôi đang nghĩ, sao năm nay chúng ta cứ gặp phải tội phạm chưa thành niên vậy!?” Tề Ninh nhích về phía sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gần đây ngoại trừ vụ án còn có chuyện riêng, mỗi một việc đều làm cho hắn lao tâm lao lực.

Nhớ lại Đường Man Ny xinh đẹp còn trẻ, mọi người lại thổn thức một trận.

“Sao lại như vậy?” Lữ Thận Ngôn thì thào nói, “Nếu vụ án bắt cóc lần trước là do gia đình khiến tâm lý bất thường thì không nói, nhưng gia đình Từ Chí Viễn này lại rất hòa thuận, còn được cưng chiều mà.”

“Dù thế nào thì cứ gặp đã rồi tính.” Tống Hi Thành nhẹ nhàng nói.

Lúc bọn họ thấy Từ Chí Viễn, cậu ta đang dắt xe đạp tản bộ từ đầu hẻm về nhà, mặt trời chiều chiếu lên bóng lưng đó thoạt nhìn vừa đầy sức sống vừa bồng bột.

Chậm rãi đến gần, mọi người mới nhìn rõ được tướng mạo — Hiện tại rất lưu hành kiểu tóc mái dài lệch sang một bên che khuất đuôi chân mày, đồng phục học sinh xuề xòa, túi sách đeo chéo ở trên người, đang lấy trái bóng trên rổ xe ra.

Lúc thấy cảnh sát sự hoảng hốt trong chớp mắt được thay bằng sự sáng tỏ hờ hững, biểu cảm như vậy nằm trên một gương mặt non nớt nhìn hết sức quỷ dị.

Tề Ninh bước lên trước: “Chào, tôi là Tổ trưởng Tổ trọng án Trung đoàn thành phố B Tề Ninh.”

Từ Chí Viễn lễ phép đáp: “Chào anh, tôi là Từ Chí Viễn.”

Thái độ của cậu nhóc thật sự quá hời hợt, khiến Tề Ninh có cảm giác bị mạo phạm.

“Mục đích chúng tôi đến, dựa theo kinh nghiệm và trí thông minh của cậu hẳn là đoán được tám chín phần mười rồi đi!?”

Từ Chí Viễn cười cười: “Cho nên tôi phải đi với các anh? Các anh có lệnh bắt giữ không?” Lời còn chưa dứt, trước mặt hắn đã xuất hiện một tờ giấy mỏng, phía trên có mộc đỏ chói mắt, ngụ ý vô cùng rõ ràng.

Mắt hắn híp lại giơ tay muốn lấy, nhưng còn chưa chạm tới lệnh bắt đã bị rút lại.

Tề Ninh từ trên cao nhìn xuống: “Thời gian còn nhiều cậu có thể từ từ xem… Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, vẫn phiền cậu hạ mình đi theo chúng tôi một chuyến!?”

Nhún nhún vai, Từ Chí Viễn dừng xe ở ngoài cửa: “Làm phiền các anh giúp tôi đem đồ về nhà.”

Tống Hi Thành ngồi trên xe cảnh sát, im lặng đánh giá mầm non thiếu niên trước mặt này.

“Đang nhìn cái gì?” Từ Chí Viễn để ý ánh nhìn của cậu, nho nhã lễ phép hỏi.

Cho dù Trung Quốc đang khuyến khích khắp nơi về việc đào tạo sự phát triển của trẻ em, nhưng chứng kiến đôi mắt tính toán lõi đời từ sớm này, Tống Hi Thành cười không nổi.

“Em, sợ em chạy thoát.”

Từ Chí Viễn như nghe phải truyện cười, lấy tay gõ gõ tay vịn xe: “Ha, inox.” Lại chỉ chỉ súng đang được đặt trong tay cậu, “Còn có đạn thật. Làm sao tôi trốn?” Câu nói sau cùng không biết là đang hỏi Tống Hi Thành hay là đang hỏi chính hắn, hàm xúc tự giễu.

Tống Hi Thành hít sâu một hơi: “Biết rất rõ như vậy là phạm pháp, tại sao vẫn làm?”

Từ Chí Viễn thờ ơ nhìn quang cảnh lướt ngang ngoài xe: “Tôi từ nhỏ đã thích xem tiểu thuyết trinh thám, vẫn luôn nghĩ trên thế giới này có một tội phạm chân chính hoàn mỹ hay không. Đáng tiếc, tất cả tiểu thuyết điện ảnh đều rập khuôn, nạn nhân chết, thám tử phát hiện ra dấu vết rồi tìm được hung thủ thật sự, từ đó về sau công lý được thực thi, người chết được rửa sạch oan khuất. Anh không cảm thấy chán sao?”

Thấy Tống Hi Thành không trả lời, hắn tự nhiên nói tiếp: “Có một ngày tôi đột nhiên nghĩ, nếu như tôi không ra mặt mà chỉ cần chào bán ý tưởng của mình, để người khác thực hiện thay tôi, chẳng phải rất tốt sao? Giống như tiết thực hành Hoá học hay Vật lý trong trường, cứ thử nghiệm liên tục thì cuối cùng cũng sẽ có một lần thành công. Đương nhiên, bây giờ tôi không cần phải nói hết quá trình phân tích của mình, dù sao đến phòng thẩm vấn vẫn phải nói lại.”

Hắn nói rất nhiều, Tống Hi Thành vẫn giữ yên lặng, chờ hắn từ từ yên tĩnh lại mới cất tiếng.

“Thật ra em cũng rất căng thẳng đúng không!?” Tống Hi Thành cười, “Đáng tiếc hiện tại có sợ cũng đã muộn. Nói thật, anh cảm thấy ba mẹ em thật đáng thương.”

Từ Chí Viễn vẫn cố gắng duy trì lòng tự trọng kiêu ngạo buồn cười của mình, nhưng lúc nghe thấy hai chữ ba mẹ nét mặt vẫn có chút vỡ vụn: “Phải không? Vẫn chưa biết trên đời này ai đáng thương nhất đâu.”

Tống Hi Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, ngắm các cao ốc trong thành phố này.

Sắp đến Giáng Sinh, các khu thương mại trong thành phố đều triển khai khuyến mãi giảm giá, các băng rôn đỏ trắng đan xen dường như có ý hút khô túi tiền của khách hàng. Tất cả mọi người bị bao phủ trong không khí lễ tết, không biết bắt đầu từ khi nào, ở đất nước này, hàng ngoại nhập lại được hoang nghênh hơn so với hàng trong nước. Dù là thực phẩm, ô tô, quần áo, đồ dùng hàng ngày hay là giáo dục, thậm chí ngay cả ngày lễ, chương trình Lễ Giáng Sinh so với Tết Âm lịch càng thú vị hơn.

Có lẽ trong lòng người trẻ tuổi, cùng bạn bè đi chơi, hát karaoke hay tiệc đứng buffet hấp dẫn hơn là cùng ba mẹ ngồi xem các chương trình Xuân Vãn quê mùa năm nào như năm nấy.

Năm nay hẳn là không có cơ hội rồi!? Tống Hi Thành cười khổ, chống lại ánh mắt dò xét của Từ Chí Viễn.

“Cảnh quan đang phiền não?” Từ Chí Viễn vẫn còn có tâm trạng quan tâm người khác.

Tống Hi Thành lắc đầu: “Trái lại…” Cậu lấy điện thoại ra bắt đầu soạn tin nhắn, cậu đánh rất chậm, giống như mỗi một chữ đều trải qua sự xét tuyển chọn thận trọng.

“Khi kết thúc vụ án, chúng ta nói chuyện đi!”