Thiên Môn

Chương 27: Cầu vượt

☆ Chương 7

Sau khi nghỉ trưa, Tề Ninh cùng Tống Hi Thành cứ như vậy ngồi xem đến mỏi thắt lưng.

“Cứ tiếp tục như vậy không được, nhiều xe như vậy, chiếc nào cũng rất có thể.”

Cầu giao lộ Hán Trung Môn liên kết với vùng giải phóng mới phía Tây thành phố B cùng khu Lão Thành phía Đông, cũng xem như là tuyến đường giao thông quan trọng, lượng xe cơ hồ có thể dùng mỗi giây để tính bao nhiêu chiếc.

Tề Ninh trầm ngâm, kéo thanh trượt đến thời gian 5:45. Ánh nắng mặt trời còn chưa tỏ, trên trời cũng chỉ có mấy ánh sao sớm u ám. Ánh sáng cũng không tính là sáng, thỉnh thoảng xuất hiện một chiếc xe hình ảnh cũng mơ mơ hồ hồ.

Có người gõ cửa: “Tề tổ trưởng!”

Tề Ninh bấm nút pause: “Mời vào.”

Tiểu Vương của Trung tâm Pháp y cầm báo cáo bước vào: “Là như thế này, Lưu chủ nhiệm bảo tôi tới bổ sung thông tin, vừa mới phát hiện.”

“Mời nói.”

Tiểu Vương máy móc nói: “Nguyên nhân cái chết của nạn nhân là do hít thở không thông, nhưng phần phổi và lưng đều có vết dao rõ ràng. Trên người nạn nhân còn có nhiều chỗ bị bầm và tróc da.”

Tề Ninh nhíu mày: “Có ảnh chụp không?”

Tiểu Vương gật đầu: “Có, còn có một chuyện, DNA của hung thủ trùng khớp với một vụ án khác.”

Tề Ninh đứng lên, có chút kinh ngạc: “Lúc nào, ở đâu, tính chất vụ án?”

“Là thành phố S lân cận, cũng là cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ, từ trong người nạn nhân chắt lọc được t*ng trùng và hoàn toàn đồng nhất với nhau, Lưu chủ nhiệm nói chuyện này có thể sẽ giúp được mọi người.”

Thấy Tề Ninh lâm vào trong suy nghĩ, Tống Hi Thành nhận mệnh tiễn người: “Cám ơn cậu Tiểu Vương, cũng chuyển lời cảm ơn của chúng tôi đến Lưu chủ nhiệm.”

Tề Ninh nhìn kỹ vết thương trên người nạn nhân, trầm tư nói: “Bỗng dưng bị cường bạo, nạn nhân nhất định sẽ giãy dụa, cho nên trên người có vết bầm là chuyện bình thường, nhưng vết thương dày đặt thế này thật sự rất kỳ quái.”

Tống Hi Thành yên lặng nghe hắn nói: “Tớ đoán, địa điểm hung thủ áp dụng cường bạo hẳn là một không gian nhỏ hẹp, cho nên mới dễ dàng va chạm tạo thành vết thương như vậy.”

“Không gian nhỏ hẹp, có rất nhiều chỗ. Có thể là nhà, có thể là thang máy, có thể là nhà kho, còn có thể là bất kỳ một loại nào phương tiện giao thông nào đó.”

“Trí tưởng tượng rất tốt.” Tề Ninh lần nữa ngồi xuống, tiếp tục xem video.

Tống Hi Thành ở trong đống băng tìm tìm, chọt Tề Ninh: “Tề Ninh, cuốn này cậu xem chưa?”

Tề Ninh liếc mắt: “Ừm, chưa xem. Ở vị trí nào?”

“Ở giữa đường núi Tây.” Tống Hi Thành mở laptop bên cạnh ra, “Phương hướng cụ thể thì có khả năng cách hiện trường vứt xác chỉ 40-50m.”

Tề Ninh không quay đầu, giọng lại rất nghiêm túc: “Có phát hiện lập tức nói cho tớ biết.”

Trong phòng hồi phục sự yên tĩnh, nhưng lại để cho người ta một cảm giác an tâm khó hiểu. Tống Hi Thành vừa xem vừa nhịn không được mỉm cười, dường như sinh hoạt của mình nên là như thế này, cùng anh em thân thiết làm chuyện mình thích, cảm giác bực bội lúc trưa thoáng cái đã bình phục lại, chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu và thích ý.

Đến lúc 6:09, một chiếc xe bus du lịch chậm rãi đỗ lại ở một giao lộ, khoảng 3-4 phút sau lại rời khỏi. Cách địa điểm vứt xác đại khái khoảng 20m, nên ngay từ đầu Tống Hi Thành cũng không để ý lắm. Bất quá một chuyện kỳ quặc xảy ra, chiếc xe bus đột nhiên tăng tốc quay đầu, sau đó biến mất trong khung hình camera. Tim Tống Hi Thành đột nhiên đập nhanh hơn, lặng yên chờ đợi, quả nhiên 20 phút sau, chiếc xe bus đó xuất hiện một lần nữa, rồi lập tức chạy vụt đi.

“Tề Ninh!” Giọng Tống Hi Thành thay đổi.

Tề Ninh lại gần, Tống Hi Thành bấm ngược lại cho hắn xem, trên mặt hắn cũng bắt đầu lộ ra thần sắc hưng phấn.

“Lúc 5:00, nạn nhân đi làm phải đi qua đầu đại lộ đó.”

Khi chiếc xe bus du lịch màu xanh da trời xuất hiện một lần nữa, Tống Hi Thành và Tề Ninh cùng liếc nhìn nhau, cũng nhịn không được bật cười.

Tề Ninh đẩy cửa phòng ra, phân phó nhóm Lã Thận Ngôn ở phòng ban bên ngoài: “Lập tức xem lại các địa điểm nạn nhân có thể đi qua, và những địa điểm gần nơi vứt xác, lưu ý một chiếc xe bus du lịch màu xanh da trời, bảng số xe là HA24109, sau khi tìm được lập tức nói cho tôi biết.”

Kéo cửa lên, hắn cười nói: “Tống Hi Thành đồng học lần này lập được công lớn, thời điểm kết án báo cáo, tớ nhất định sẽ đề tên cậu lên đầu.”

Tống Hi Thành lắc đầu: “Cái đó thì không cần, cậu bình thường ít bóc lột tớ một chút là được rồi.”

2 tiếng sau, vào lúc 3 giờ điểm 10 phút chiều thứ 7, Phương Na Na đang xem phim cùng bạn trai, Lý Cường đang làm việc nhà giúp mẹ và vợ, cùng lão Trương đang đưa con gái đến lớp học thêm cũng bị gọi trở về, đội chuyên án đặc nhiệm 1013 bắt đầu tổ chức hội nghị muộn lần thứ hai.

“Mọi người.” Tề Ninh mở màn trước sau như một, cũng cố gắng bỏ qua ánh mắt bi phẫn của các đồng nghiệp.

“Bản án này chúng ta đã kéo dài đủ lâu rồi, hiện tại tôi muốn thông báo với mọi người một số tiến triển mới.”

Phương Na Na nói thầm: “Bản án này vốn rất đơn giản nha, là do Sếp anh lần này quá chậm chạp, bận bịu sắp xếp cho Tiểu Tống xem mắt thì có.”

Tề Ninh bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Vậy đồng chí Phương Na Na, cô nói bản án này rất đơn giản, như vậy xin mời cô phân tích điểm tâm đắc của mình cho mọi người đi?”

“Không, không, với tôi mà nói đương nhiên vẫn rất khó. Vẫn là Sếp nói, Sếp nói.”

Hà Mộ ở một bên cười nhạo: “Không tăng ca mà còn dám cằn nhằn, cô thực sự tưởng Sếp tụi này là mèo sao.”

Thấy Tề Ninh sắc mặt không ổn, muốn gây khó dễ, Tống Hi Thành ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở bọn họ đừng có dẫn lửa thiêu thân.

“Đầu tiên, theo báo cáo của bên nghiệm thi và giám định, chúng ta không khó để ra kết luận, vành đai xanh dưới cầu vượt kia chỉ là một hiện trường vứt xác, không phải chỗ gây án cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ đầu tiên. Mà theo đặc thù của thi thể, những vết thương nhỏ cùng máu bầm dày đặt, cho thấy địa điểm gây án tương đối nhỏ hẹp.”

“Thông qua phân tích lối sinh hoạt của nạn nhân, chúng ta đều biết rõ, bọn họ đều là công nhân từ nơi khác đến làm việc tại khu xí nghiệp vùng giải phóng mới, mỗi ngày đều phải dậy sớm đi bộ đến nơi làm việc, mà hung thủ rất có thể cũng thường xuyên qua lại trên đường bọn họ đi qua, từ đó dụ dỗ hoặc là cưỡng ép xâm hại nạn nhân.” Hắn dừng một chút sắp xếp lại mạch suy nghĩ, “Hơn nữa chúng ta cũng đã loại trừ các mối quan hệ của nạn nhân, loại trừ khả năng gϊếŧ trả thù và gϊếŧ vì tiền tài, vì vậy có thể nói đây là vụ án tùy cơ mà cưỡиɠ ɠiαи rồi chết của hung thủ.”

Lã Thận Ngôn suy 1 ra 3: “Vậy nên lúc nãy Sếp mới bảo chúng tôi để ý chiếc xe bus du lịch kia, thời gian lại gần sát với hiện trường gây án, cho nên chủ nhân chiếc xe đó rất có có khả năng là đối tượng tình nghi?”

“Đúng nha, hơn nữa đó còn là xe du lịch, trong xe có chỗ ngồi, hung thủ đưa nạn nhân lên, không gian nhỏ hẹp lại còn có tay vịn, trong lúc giãy dụa xác thực rất có thể tạo ra vết thương, rất phù hợp với đặc thù của thi thể.” Hà Mộ nói tiếp.

Tề Ninh tỏ vẻ khen ngợi, gật gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa có một điểm mọi người cần phải chú ý, đó là nói chung, nếu như chiếc xe này là xe cá nhân, thì mấy cô gái này còn có khả năng cảnh giác, nhưng nếu là một chiếc xe bus dán biển du lịch thì sao? Hơn phân nửa bọn họ sẽ nơi lỏng cảnh giác, do đó bị hung thủ lừa gạt lên xe, sau đó gϊếŧ người vứt xác.”

“Nếu đã như vậy, chúng tôi lập tức đi thăm dò chiếc xe bus này!” Bành Cương lập tức đứng lên, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tống Hi Thành gật đầu: “Đúng vậy, huống chi chúng ta đã có được mẫu t*ng trùng của hung thủ, chỉ cần DNA đồng nhất, vậy là chứng cứ đầy đủ, có thể bắt người rồi.”

Tề Ninh uể oải nhìn bọn họ, tiếp tục ra quyết định: “Theo thông tin của Trung tâm Pháp y, thành phố S cũng có vụ án cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ người như vậy, DNA lại đồng nhất với DNA của chúng ta có được, cho nên tên hung thủ này gần như đi khắp nơi để tìm người mưu sát.”

Phương Na Na bọn họ lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên đều cảm thấy tên hung thủ này có chút biếи ŧɦái buồn nôn.

“Tên hung thủ này thật sự quá cực đoan, chẳng lẽ thật sự là vì diệt khẩu mới đi gϊếŧ người sao?”

“Mấy cô gái đó cũng thiếu cảnh giác quá rồi, sao lại dễ bị lừa như vậy, xung quanh không có ai tới cứu bọn họ sao?”



Tiện tay lấy sổ ghi chép ra, Tề Ninh ra lệnh: “Lã Thận Ngôn, cậu đi thăm dò danh tính tài xế chiếc xe đó, sau đó thông tri với cơ quan cảnh sát tỉnh H, nhờ bọn họ trợ giúp chúng ta bắt người. Lý Cường, cậu liên hệ viện kiểm sát lấy giấy xin bắt người. Tống Hi Thành, lão Trương, Hà Mộ còn có Bành Cương, bốn người đi bắt hắn về. Xét thấy vụ án này có sức ảnh hưởng lớn, tôi cho rằng áp tải đến thành phố B là tốt nhất.”

Tống Hi Thành có chút kinh ngạc: “Tổ trưởng, cậu không đi?”

Tề Ninh cười cười: “Tớ chờ mọi người về.”