Thiên Môn

Chương 13: Bắt Cóc

☆ Chương 3

Tề Ninh suy nghĩ:“Buổi tối cuối cùng gặp đám trẻ, ngài còn nhớ chi tiết không?”

Cả người ông liền run lên:“Tôi và mẹ Mộng Dao đến nhà hàng trước, chọn bàn gọi thức ăn trả tiền, sau đó tụi nhỏ đến. Trò chuyện được một lúc, chúng tôi thổi nến cắt bánh ngọt, rồi uống mấy ly. Sau đó……” Ông ngửa đầu nhìn trần nhà, vừa tự trách vừa hối hận,“Dao Dao nói, nó và các bạn định ăn cơm xong sẽ đi hát, tôi cảm thấy bọn nhỏ giải trí cũng lành mạnh, liền cho nó thêm mấy trăm, sau đó cùng mẹ con bé rời khỏi. Nếu lúc ấy chúng tôi chở tụi nhỏ đi, hoặc chúng tôi ngồi cùng thêm chút nữa……”

Tề Ninh nhíu mày, phát hiện có điểm không thích hợp:“Ngài Trương, hôm đó lúc hai người rời khỏi đã hơn 7 giờ 15 phút, thời gian bọn họ đến Tiễn Quỹ là gần 8 giờ, hát xong cũng đã hơn 10 giờ đi? Chẳng lẽ ngài không nghĩ tới việc đi đón bọn họ?”

“Tôi và mẹ nó bận việc quá, tôi phải đi đến buổi tiệc, bà ấy thì không biết lái xe. Vì vậy chúng tôi liền nhờ tài xế riêng đi đón, tôi tối 10 giờ hơn có gọi điện cho Dao Dao, nhưng nó không nhận, lúc đầu tôi tưởng âm thanh to quá nó không nghe, nhưng tới lần thứ 4 thì di động tắt.”

Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:“Ngài có thể tra lại lịch sử gọi điện, xem lần đầu tiên ngài gọi điện thoại là lúc mấy giờ, và lúc tắt máy là mấy giờ không?”

Trương ba ba lấy điện thoại ra, đưa cho Tề Ninh. Tề Ninh xem xét:“Ghi lại, lần cuối cùng trò chuyện là 20:10, mất liên lạc là 22:23, tắt máy là 22:36.”

Tống Hi Thành ghi lại, lại nghe Tề Ninh hỏi:“Sau đó bọn bắt cóc liên lạc mọi người, là dùng di động của lệnh ái?”

Trương ba ba có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu:“Cú thứ nhất tôi quá sợ hãi nên không có ghi âm, nhưng cú thứ hai, thứ ba tôi đều ghi lại giao cho cảnh sát.”

“Một vấn đề cuối cùng, có thể sẽ làm mọi người đau lòng, nhưng xin hỏi “vật kia” làm thế nào được gửi đến nhà mọi người, bọn bắt cóc có gọi điện thoại đến không?”

“Buổi sáng hôm nay…… Tôi và bà ấy đều mất ngủ, liền thức sớm muốn đến ngôi chùa gần đó cầu khẩn, cầu xin Phật tổ phù hộ con tôi trở về. Kết quả…… Chúng tôi vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy……” Tiếng than khóc bi ai tê tâm liệt phế của bà Trương vang lên, ông Trương cũng không nói được nữa.

Tống Hi Thành có chút không đành lòng hỏi tiếp, không khỏi quay đầu nhìn Tề Ninh, Tề Ninh lại cau mày, dường như đang thất thần. Dùng khủy tay chọt chọt hắn, Tống Hi Thành ánh mắt nhìn, ý bảo hắn sớm thẩm vấn xong đi, còn an ủi  người nhà nạn nhân.

Tề Ninh nhìn cậu chăm chăm, phảng phất như mới tỉnh mộng, cười cười. Hắn ngữ khí chậm rãi, hỏi:“Nếu tôi đoán không sai, lúc hai người thấy chiếc hộp này, bên cạnh hẳn là có một phong thư, đúng không?”

Ông Trương đôi môi run rẩy gật đầu, từ bàn trà kế bên cầm phong thư qua, Tề Ninh nhận lấy, không ngoài dự kiến, là khổ giấy A4 phổ thông cùng với nét chữ thô đậm.

Dòng chữ đỏ tươi trên trang giấy trắng phá lệ chói mắt, bất quá cũng không ghê người bằng nội dung trên đó.

“Nếu còn dám cấu kết với cảnh sát, kết cục của con gái các người sẽ không chỉ đơn giản là một ngón tay như vậy.”

Lúc thấy hai chữ cấu kết và cảnh sát liên hệ một chỗ, trong nháy mắt Tống Hi Thành có chút dại ra.

Ông Trương đứng dậy:“Chuyện sau đó, các người hẳn đều biết. Xin các cậu nhất định phải cứu con gái tôi!” Nói xong, ông liền cúi gập người 90 độ với  bọn họ.

Tống Hi Thành đem ông nâng dậy:“Chúng tôi nhất định sẽ hết sức, xin mọi người yên tâm!”

Mặt khác, Tề Ninh đã đi ra ngoài cửa:“Tống Hi Thành, nhanh lên.”

Lên xe, Tống Hi Thành mới oán trách:“Tớ nói cậu chứ Tề Ninh, cậu có thể có chút nhân tình không a, cậu xem Trương gia hai người họ đã thảm thành cái dạng gì rồi, cậu một câu an ủi cũng không nói.”

Tề Ninh nhắm mắt dưỡng thần:“Tớ là hình cảnh, không phải cảnh sát nhân dân địa phương. Huống chi có thời gian an ủi bọn họ, còn không bằng suy nghĩ phá án như thế nào.” Nói xong, y bật di động lên, Tống Hi Thành ở một bên nghe hình như là gọi cho Lưu chủ nhiệm của trung tâm pháp y.

“Alo, tôi là Tề Ninh. Đúng, vẫn chưa làm RT-PCR [1]?”

[1] Máy phân tích cho ra kết quả đoạn DNA đầy đủ [Link]

“……”

“Tôi có chút nghi ngờ, chỉ là phán đoán.”

“……”

“Mô cơ không bắn máu? Vậy gốc ban đầu ở đâu?” [2]

[2] Câu này dịch hơi loạn, nhưng mà cũng hiểu được ý nó nói là cái chỗ cắt ngón tay xuống không bắn máu.

“……”

“Ừm, báo cáo kiểm nghiệm chính thức đành làm phiền Lưu chủ nhiệm, và cả DNA của ông bà Trương, cảm ơn.”

“Làm sao vậy?” Tống Hi Thành có loại bất tường dự cảm.

Tề Ninh dường như cũng có chút buồn bực:“Ngón tay là chết rồi mới cắt, nếu thật sự là Trương Mộng Dao, vậy thì những người này khả năng lớn là đã sớm chết rồi.”

Tống Hi Thành không nói thêm gì nữa, chỉ là tốc độ xe đột nhiên tăng lên, tiếng động cơ nổ vang cộng với tạp âm và gió ngoài cửa sổ khiến cậu cảm thấy có chút ù tai, nhưng trước mắt chỉ có cách này mới giảm bớt được sự nôn nóng và áy náy trong lòng.

Tề Ninh nhẹ nhàng nói:“Rất nhiều thời điểm, lạnh lùng cũng không phải là phương thức tốt nhất để xử lý, mà tốt nhất là giữ vững lý tính. Đồng cảm không thể giải quyết vấn đề, thậm chí đôi khi đồng cảm quá thừa sẽ mang đến càng nhiều vấn đề. Tớ không phải thuyết giáo cậu, chỉ là lúc phá án ít đi nhân tình là có thể ít đi rất nhiều vấn đề, tỷ như không mong muốn, tỷ như lừa gạt.”

Tống Hi Thành giọng nói khàn khàn:“Tớ biết.”

Một đường không nói chuyện, vào trong cục, người phần lớn lúc trước phân đi tìm người cũng đã trở lại, không cần phải vào phòng họp, đoàn người vây quanh ngay trong tổ đứng lên thảo luận.

Lã Thận Ngôn gấp gáp lên tiếng trước:“Bọn tôi hôm nay đến trường học. Từ học sinh và giáo viên ở đó biết được một vài chuyện. Những học sinh đó hoàn cảnh gia đình đều khá giàu có, nhất là Tôn Vũ Đồng, thường xuyên mặc quần áo hàng hiệu, còn không nghe thầy giáo nhắc nhở đi trang điểm nhuộm tóc, ngày thường vô cùng phách lối. Cha mẹ Lục Nhã Minh dường như đều làm việc trong cơ quan nhà nước, gia giáo không tệ chỉ là có chút cao ngạo, không thích tham gia hoạt động tập thể, ngoại trừ Trương Mộng Dao không có bạn bè nào khác; Vương Tuyết khá ngoan, thành tích không tệ cũng hiểu chuyện [3]; Đường Mạn Ny tình huống hơi đặc thù, cô bé này ba mẹ sống riêng, ba là bác sĩ, mẹ thường đi nước ngoài đem một số đồ vặt về, thường đem chia cho bạn học, đúng rồi, thành tích rất tốt — Là cầm học bổng vào; Trương Mộng Dao là lớp trưởng bọn họ, cũng rất ưu tú, trên cơ bản có thể xem như là lãnh đạo của nữ sinh trung học.” Cậu nhìn quyển sổ niệm một hơi xong, lại phát hiện tất cả mọi người ngây ngốc nhìn cậu, sau đó Phương Na Na mắt mới còn ứa lệ kỳ quái nói:“Tôi ở đây bị người nhà lúc phát tiết cảm xúc túm đầu túm cổ, cậu thì ở trường học ngồi đối diện với nữ giáo viên huyên thuyên, còn hỏi thăm được nhiều tin bát quái trở về, thế đạo thật không công bằng.”

[3] Khúc này nguyên văn là “Vương Tuyết và Tôn Vũ Đồng” nhưng ở trên vừa mới nói TVĐ phách lối giờ lại hiểu chuyện, có thể là viết nhầm, chỉ có VT thôi.

Lã Thận Ngôn cãi lại:“Cô phải biết, chuyện này vốn đã không còn là bí mật, trong trường cũng đang xôn xao. Chúng tôi đi không chỉ phải cảm kích người dám nói ra, còn phải chiếu cố cảm xúc mặt mũi thầy giáo học sinh trường học đó, khó khăn so với cô cũng chẳng ít bao nhiêu. Cô bất quá chỉ bị người nhà nói vài câu, mà bắt đầu phát giận bắt người khác nghe theo, chúng tôi nam đồng bào lúc làm khổ sống mệt chết, thì cô suốt ngày ở bên cạnh nói mát.”

Phương Na Na vốn đã rất tủi thân, bị hắn nói như vậy lập tức muốn trở mặt, lúc này, Tề Ninh đập bàn:“Lã Thận Ngôn! Nói chuyện với nữ đồng chí khách khí một chút, chúng ta tiếp tục thảo luận án, hôm đó không có bất cứ điều gì khác thường?”

Lã Thận Ngôn cố gắng đè cơn tức của mình lại:“Có học sinh chứng kiến, hôm đó lúc ăn trưa các nữ sinh đó ăn cùng nhau, thảo luận cho buổi tối hôm đó. Về phần cụ thể nội dung đối thoại…… Này không biết được.”

Tề Ninh gật gật đầu, nhìn về phía Hà Mộ bọn họ:“Lịch sử điện thoại có để lại manh mối gì không?”

“Tội phạm rất giảo hoạt, chúng dùng điện thoại của con tin, hơn nữa còn sử dụng máy biến đổi giọng, đoạn ghi âm Trương gia cung cấp chúng ta đã giao cho bên kỹ thuật, để xem cuối cùng có thể có tiến triển gì hay không. Còn về phần địa điểm gọi điện…… Không cố định, đây là danh sách thời gian và địa điểm.”

Tề Ninh tiếp nhận danh sách, nhìn sơ qua một lần, ánh mắt cuối cùng lướt qua Tống Hi Thành dừng ở trên tường đối diện. Theo ánh mắt của y nhìn qua, tất cả đều ngẩn người.

Đem danh sách đưa cho Tống Hi Thành, gật đầu với cậu. Tống Hi Thành lên tinh thần, chỉ vào giao thông bản thị: “Chúng ta có thể thấy, 23:41 khi gọi cú điện thoại thứ nhất cho Trương gia, tên bát cóc đang ở đường Vĩ Nhị, 23:45 bắt đầu chia ra gọi cho các gia đình khác, 23:50 ở đường Vĩ Tam, 23:57 đến 24:00 đều ở đường Vĩ Tam, 0:15 thì ở tuyến đường chính Thành Tây.”

Tất cả mọi người im lặng không nói, Tề Ninh chậm rãi uống trà:“Cậu có thể đi đến kết luận gì?”