Edit + Beta: YuanKit.
Cao Lăng hầu cứ như vậy mà ngã ra một cái. Tình huống vốn đã có chút hỗn loạn, lập tức liền mất khống chế.
Yến Lang kinh hãi hô to: "Cữu cữu!" Nước mắt theo đó rơi xuống.
Cô tỏ vẻ tự trách, khóc nức nở: "Đều trách con. Nếu không phải do con nói ra việc dơ bẩn này, cữu cữu cũng sẽ không......"
"Sao có thể trách con chứ." Lâm thị vô cùng đau lòng, kéo tay cô, an ủi: "Kẻ gây tội là Lục phu nhân. Là do bà ta vô liêm sỉ, tư thông cùng người khác mới làm hại Cao Lăng hầu. Con cái đứa nhỏ ngốc này, chớ có chuyện gì cũng đổ vào người mình."
"Đúng vậy đó." Đám người xung quanh xem kịch một hồi đã cảm thấy mỹ mãn, sôi nổi nói: "Đây đều là Lục phu nhân tạo nghiệp chướng, không liên quan gì đến Thẩm cô nương."
"Nếu chuyện không được giải thích rõ ràng thì e rằng Thẩm cô nương cũng sẽ bị độc phụ kia kéo xuống nước."
"Ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh mà lại có người phóng túng như vậy......"
Cao Lăng hầu phu nhân thấy trượng phu tái mặt ngất xỉu, liền biết mọi chuyện đều đã hỏng bét: Một cái mũ do ả cháu ngoại vu khống đã quá sức chịu đựng của bà, lúc này còn thêm xú danh tư thông, đừng nói mỗi Cao Lăng hầu phủ mà cả nhà thân mẫu bà cũng phải chịu lời ăn tiếng nói của dân chúng!
Mẹ con Lâm thị và Thẩm Tĩnh Thu nhìn không biết trong lòng ra sao, thế nhưng lại dùng kế hiểm độc này hãm hại bà, có thể thấy được tâm địa rắn rết chừng nào!
Cao Lăng hầu phu nhân nghe tiếng bàn tán to nhỏ của người xung quanh, cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ không thèm che dấu, toàn thân như bị đưa vào hầm băng, không kìm được mà ớn lạnh.
"Ta không có, ta thật sự không có làm thế!" Bà ta thê lương thốt lên: "Lâm thị, Thẩm Tĩnh Thu, các ngươi cũng là nữ nhân, sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy hãm hại ta?!"
Trên lông mi Yến Lang vẫn còn vương giọt nước mắt, nghe vậy cũng không lên tiếng, đáy mắt thoáng hiện một tia cười lạnh.
—— Hiện giờ ngươi mới biết đây là thủ đoạn bỉ ổi, ngày trước lúc hãm hại Thẩm Tĩnh Thu có thấy ngươi nhận ra đâu.
Cao Lăng hầu phu nhân không định chờ cô đáp, mạnh mẽ giương lên một tia tôn nghiêm cuối cùng, chỉ vào tên quản sự, lạnh lùng bảo: "Chỉ tin vào lời nói từ một phía của hắn liền định tội ta sao? Nếu ta thực sự vụиɠ ŧяộʍ cùng hắn, thế nào sẽ ngu ngốc để lại chứng cứ phạm tội? Biết đâu có bọn trộm bọn cướp nào đến lấy đồ để vu hãm ta? Chẳng phải là khiến người còn sống chết oan hay sao!"
Lời này cũng có lý. Âm thanh nghị luận một chốc vì vậy mà yên ắng.
Mắt Cao Lăng hầu phu nhân bén nhọn, nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai lên tiếng nữa, lòng rối bời đã dịu xuống vài phần. Bà ta đang định mở miệng thì tên quản sự kia lại buồn bã cười: "Tốt lắm. Phu nhân đã không chịu nhận thì ta đành gọi thêm một nhân chứng tới, nói cho rõ ràng."
Đây quả đúng là ngọn sóng đầu chưa yên, cơn sóng sau đã nổi lên. Tiếng bàn tán vừa mới áp xuống được lập tức lại nổ ra.
Ban đầu Lục lão thái quân chỉ cho rằng hôm nay tới đây là để tạ lỗi với người Thẩm gia người, lướt qua phủ chút là xong, ai ngờ lại nháo ra một vụ bê bối kinh động trời xanh như vậy. Giờ phút này có giấu giếm cũng không kịp, chỉ có thể thuận theo điều tra.
Lão đã từng làm chủ mẫu hầu môn vài chục năm nay, công việc không bận rộn cả ngày như Cao Lăng hầu, hiển nhiên biết sự tình của nữ nhân hậu trạch ẩn chứa bao âm mưu suy tính. Khi phát hiện việc này có chút kỳ quái, lão cũng không vội khép tội con dâu, lúc này thấy trong lời thề son sắt của tên quản sự còn có nhân chứng, sắc mặt mới thật sự lạnh đi.
"Nói!" Lục lão thái quân một tiếng gào to.
Cao Lăng hầu phu nhân nghe vậy, đầu óc như bị oanh tạc, căn bản không rảnh lo người khác, gắt gao lườm hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Tên tiện nô nhà ngươi lại định nói xằng nói bậy cái gì?!"
Quản sự không thèm để ý tới bà ta, ánh mắt hướng ngước nhìn đám người, hỏi: "Trung Viễn hầu phu nhân đã đến chưa ạ?"
Mọi người tò mò xem tên quản sự sẽ vịn vào nhân chứng nào, cứ tưởng rằng cố lắm cũng chỉ là bà tử nha hoàn nào đó, nào ngờ hắn trực tiếp kéo đến một phu nhân hầu môn, vẻ mặt cùng vi diệu lên.
Hôm nay Trung Viễn hầu phu nhân cũng đến xem náo nhiệt, đang chuẩn bị về nhà với tẩu tử, chương mẫu bàn chuyện, vậy mà bất chợt chưa kịp phòng bị gì đã trở thành tâm điểm.
Tai tiếng của tên quản sự cùng Cao Lăng hầu phu nhân còn rầm rộ, dính phải là tanh cả người. Đáy lòng bà (Trung Viễn hầu phu nhân) thầm trách số mình đen đủi, trầm ngâm quan sát hắn một lúc, lắc đầu nói: "Ta chưa gặp ngươi bao giờ."
"Phu nhân chưa từng gặp tại hạ nhưng tại hạ lại thấy qua phu nhân." Tên quản sự lộ vẻ ảm đạm, gượng cười: "Phu nhân có còn nhớ, mấy ngày sau Trung thu năm nay, ngài đến phủ Cao Lăng hầu tặng bánh Trung thu và món chân giò hun khói từ quê?"
Trung Viễn hầu phu nhân giật thót, thấy mọi người đều đặt ánh mắt nghi ngờ trên đầu mình, liền gật đầu xác nhận: "Quả thật có chuyện đó, nhưng mà......ta lại chưa hề tiếp xúc với ngươi."
Quản sự kia kể: "Khi đó đúng lúc chạng vạng tối, sắc trời đã chuyển dần sang màu đen, bà ấy (Cao Lăng hầu phu nhân) đang ở lầu trên hóng mát. Do nơi đó rất gần tiền viện, ngài đến gần như cùng thời điểm với người thông truyền, về sau, ngài liền tách một chiếc bánh Trung thu ra, chia cho bà ấy một khối, tại hạ nói đúng không?"
Trung Viễn hầu phu nhân rất ngạc nhiên, rõ ràng là bị nói trúng rồi.
Tên quản sự thấy thế, lại tiếp tục nói:"Sau đó, căn phòng cách vách nghe như tiếng chiếc bình hoa bị đập vỡ, ngài đã hỏi xem có chuyện gì. Vương mụ mụ đi coi, nói là con mèo phu nhân nuôi ở bên kia quấy rối và nó đã bị đuổi đi —— Ngài còn nhớ chuyện này chứ?"
Chuyện mới xảy ra gần đây, Trung Viễn hầu phu nhân đương nhiên nhớ rõ. Khi nhìn về phía Cao Lăng hầu phu nhân và viên quản sự kia, thần sắc liền thay đổi.
Bà trố mắt nghẹn họng: "Lẽ, lẽ nào kẻ đó là ngươi sao?!"
"Đúng vậy." Viên quản sự rũ mắt xuống, liếc nhìn Cao Lăng hầu phu nhân, không biết là đắc ý hay là tự giễu: "Phu nhân, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cất giấu bên mình một nam nhân để làm gì?"
Vụ này kể ra, so với chiếc yếm mẫu đơn màu hồng nhạt trước kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều.
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh lại dấy lên. Sắc mặt Lục lão thái quân khó coi dọa người, Cao Lăng hầu phu nhân lại không thể quên được, nhìn chằm chằm tên quản sự: "Là ngươi?! Lại có thể là ngươi?!"
Thẳng đến giờ phút này bà ta mới nhận ra. Viên quản sự này không phải ai khác chính là một trong số người trước đó không lâu được Lục gia xúi giục để âm thầm ăn cắp gia tài Thẩm gia!
"Chính là ta." Tên quản sự cười khổ: "Phu nhân nhận ra rồi sao?"
Phủ Cao Lăng hầu cũng coi như có công lao nổi danh từ xưa, chỉ là, so với sự phồn vinh của nhiều thế hệ Thẩm gia cũng kém một bậc. Vì vậy, năm đó Lục lão thái quân đã gả nữ nhi đến Thẩm gia, của hồi môn còn đặc biệt phong phú. Khi đó Cao Lăng hầu phu nhân cũng gả vào Lục gia, trong bụng ấm ức, khó khăn lắm mới chịu được đến lúc Thẩm Bình Hữu chết trận, vội vã triệu người tới, chờ một thời gian, âm thầm tìm cách lấy của hồi môn do Lục gia cho thân mẫu Thẩm Tĩnh Thu về.
Chuyện này không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra. Đừng nói Lục lão thái quân mà cả Cao Lăng hầu cũng không biết, cho nên khi quản sự kia tiến vào Lục gia bằng cửa sau, bỗng Trung Viễn hầu phu nhân lại đến. Không thể để bị nhìn thấy, suy nghĩ Cao Lăng hầu phu nhân vừa động liền nhét người vào căn phòng bên cạnh.
Sau đó, người Thẩm gia tìm ra manh mối, Mạnh Hàn Phong bị gϊếŧ, chuyện đánh cắp của hồi môn cũng không giải quyết được gì.
Cao Lăng hầu phu nhân hiện đang là chủ mẫu, công việc qua tay mỗi ngày quá nhiều, về tướng mạo của viên quản sự kia cũng chỉ nhớ đại khái, chưa kể hắn còn bị người Thẩm gia giữ lại nhiều ngày, bộ dạng đã sớm nhếch nhác, làm sao mà nhận ra được.
Mọi người thấy bà ta kêu to hai chữ "Là ngươi" giống như đã nhận người, bất giác đồng loạt bị kích động ghê gớm, lần lượt ngó hai người này, tròng mắt cũng không đủ dùng.(ý là nhìn muốn lòi mắt)
Tên quản sự trên là nô bộc của Lục gia, gốc rễ ở bên đó, nhưng năm đó, khi Lục gia gả nữ nhi cho Thẩm Bình Hữu, liền giao tặng thân khế của hắn. Kể cả tính mạng toàn gia đình hắn cũng bị Thẩm gia nắm trong lòng bàn tay.
Thẩm gia cô nương đã nói, hắn cứ vu hãm cho Cao Lăng hầu phu nhân, chết cũng không bỏ, nói là hai người có tư tình. Cuối cùng chắc chắn sẽ chết nhưng chỉ mỗi hắn phải chết. Nhưng nếu nửa đường để lộ tin tức, làm hỏng chuyện của nàng thì trọn vẹn một nhà già trẻ sẽ cùng nhau lên thiên đường.
Hắn không phải là một người kiên cường, cũng sợ chết, nhưng tính mạng phụ mẫu, thê tử cùng nhi nữ ở ván cân bên kia, hắn chỉ có thể khuất phục.
Cao Lăng hầu phu nhân nhận ra hắn, trong lòng lờ mờ đoán được vài phần manh mối, tuy không biết Yến Lang làm việc thế nào nhưng cũng đoán ra kẻ giật dây là ả kỹ nữ bạch liên hoa đứng cách đó không xa.
"Quả nhiên là ngươi vu hãm ta!" Hai mắt bà ta đỏ sậm, lạnh giọng quát: "Tâm tư của ngươi thật ngoan độc!" Nói rồi, bà ta như bị điên dại nhào đến muốn tóm lấy vạt áo Yến Lang.
Yến Lang vững vàng đứng yên tại chỗ, không động đậy, cũng không bỏ trốn, một bàn tay to đầy gân xanh từ bên cạnh với đến, nhấc cổ áo của Cao Lăng hầu phu nhân lên, dùng lực quẳng mạnh bà ta xuống đất.
Cao Lăng hầu phu nhân ngã oạch ra thất điên bát đảo, mắt nổ đom đóm, chỗ ngực tối hôm qua bị trượng phu đá lại đau đớn kịch liệt.
Bà ta chật vật ho khan vài tiếng, ngẩng lên nhìn, thấy người ném mình ngã nhoài ra đất không phải ai khác là trượng phu của mình, người bị hộc máu đến bất tỉnh trước đó không lâu - Cao Lăng hầu.
"Hầu gia!" Nước mắt nước mũi của Cao Lăng hầu phu nhân thoắng cái trào ra: "Ta không có, ta thật sự không có!"
Cao Lăng hầu biết bà ta không làm vậy.
Bởi vì mới vừa nãy, gã cũng nhận ra thân phận của tên quản sự kia.
Nhưng mà gã không còn lựa chọn nào khác.
Phu nhân hầu môn tư thông cùng quản sự phủ khác có mất mặt không?
Dĩ nhiên là mất mặt, đây là tai tiếng động trời!
Có thể tưởng tượng được, rất nhiều năm về sau, hết thảy phủ Cao Lăng hầu sẽ là trò cười ở Kim Lăng, thiếu gia cô nương trong phủ đều không ngóc đầu lên được, mà thanh danh của nhà thân mẫu Cao Lăng hầu phu nhân cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Dù vậy cũng còn tốt hơn việc phủ Cao Lăng hầu mưu toan chiếm đoạt của cải Thẩm gia bị tuôn ra.
Còn đòi mạng người hơn là, thời điểm phủ Cao Lăng hầu ngầm động thủ, tin Thẩm Bình Hữu tin chết chưa truyền về Kim Lăng, người giỏi kế sách sẽ suy đoán được Lục gia sắm vai trò gì trong sự thất bại thảm hại của thành Xương Nguyên và cái chết của cha con Thẩm Bình Hữu.
Hoàng đế sẽ không gϊếŧ Tấn Vương, sẽ không phế bỏ Tô Hoàng hậu, nhưng vì sự phẫn nộ của toàn dân, vì ổn định lòng quân lính vùng biên ải, nhất định sẽ hỏi tội phủ Cao Lăng hầu, tịch thu tài sản, trảm chết cả phủ.
Việc đã đến nước này, Cao Lăng hầu chỉ có thể từ bỏ cái danh để bảo hộ toàn gia.
"Tiện phụ!" Gã nhấc một chân hung hăng đạp vào mặt Cao Lăng hầu phu nhân đang hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt bi phẫn cùng đau lòng: "Thảo nào trước đây ngươi đã..... hóa ra đã sớm có đầu đuôi với người khác!"
Viên quản sự và Trung Viễn hầu phu nhân nói xong, mọi người đã tin sáu bảy phần, hiện giờ thấy Cao Lăng hầu nói đã nghi ngờ từ lâu, liền không còn thắc mắc gì nữa, hoặc lắc đầu, hoặc thở dài, chuyện này đã xảy ra không ít lần.
Cao Lăng hầu phu nhân bị trượng phu đá trúng ngực, trái tim lại thấy đau đớn đần cả người, gần như bất tỉnh, yếu ớt ngã xuống đất, khó tin nhìn gã.
Cao Lăng hầu hơi thương hại, nhưng không có cách nào, mặt để lộ vẻ oán hận, cười khổ: "Thì ra ngươi vẫn luôn gạt ta, vẫn luôn gạt ta......" Nói rồi, lại ra sức cho một quyền.
Cao Lăng hầu phu nhân dù sao cũng là một nữ lưu(*) yếu đuối, ngày thường quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu được nổi đau như này? Kêu thảm vài tiếng, phun ra một búng máu rồi cứ vậy hôn mê.
* Nữ lưu: đàn bà con gái (miệt khinh).
Cao Lăng hầu ngại không đủ, muốn tới đánh tiếp, mọi người thấy Cao Lăng hầu phu nhân đã thoi thóp, sợ ồn ào ra mạng người, vội vàng đến ngăn cản.
Trên mặt Yến Lang loáng thoáng nước mắt, phân phó người đỡ Lục lão thái quân sém chút ngất xỉu vào, lại khuyên nhủ Cao Lăng hầu: "Xảy ra loại chuyện này là do cữu mẫu vô đức, không liên can gì tới cữu cữu. Ngài cần gì phải nhận lấy sai sót của người khác để trừng phạt chính mình."
Chuyện đã tới lúc này, Cao Lăng hầu sao lại không biết việc hôm nay vốn là một cái bẫy, một khi bọn gã vào Thẩm gia liền thành cá trong chậu.
Dùng sơ hở nơi tên quản sự vu hãm cho thê tử của gã, dùng việc cướp đoạt gia sản Thẩm gia chặn miệng gã, dăm ba câu bức thê tử của hắn vào đường cùng, làm mất sạch mặt mũi phủ Cao Lăng hầu, làm trò cười cho kẻ khác. Rất ăn khớp, nham hiểm đến cực điểm.
Một vị chủ nhân đứng sau sắp đặt hết mọi việc lẽ nào lại nhìn không ra cái chết kì lạ của phụ thân và huynh trưởng?
Cao Lăng hầu chuyển người, nhìn vẻ ngoài nhu nhược của cháu ngoại, đáy mắt chợt lóe một tia hung ác:"Tĩnh Thu, làm rất tốt, ngươi thật khiến cữu cữu phải lau mắt mà nhìn." (Từ chỗ này xưng hô ta - ngươi)
"Lời này của cữu cữu nói có hơi sớm rồi." Yến Lang điềm tĩnh đối mắt với gã, cười nhạt: "Thời cơ ta khiến ngài phải nhìn với cặp mắt khác xưa, còn nhiều lắm."
Xung quanh hỗn loạn. Có người lắc đầu bùi ngùi, có người khe khẽ nói nhỏ, còn có người đi thỉnh đại phu đề phòng bất trắc, riêng chỗ gần hai người đứng lại yên ắng đến kì dị.
Cao Lăng hầu nhìn cô chằm chằm một lát, bỗng cảm thấy đứa cháu ngoại vô cùng xa lạ, không biết từ lúc nào đã không nhìn thấu được tâm tư của cô.
Gã chợt có chút bất an, hít sâu, giảng hòa: "Tĩnh Thu, quá khứ đều đã qua, cữu cữu coi như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ vẫn là người một nhà, nước giếng không phạm nước sông, được chứ?"
Coi như không có gì xảy ra?
Sau khi hại chết thân phụ Thẩm Tĩnh Thu, sao ngươi vẫn có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này?
Chẳng lẽ đổ hết cho Cao Lăng hầu phu nhân, chuyện này liền chấm dứt?
Dựa vào đâu!
"Không được đâu." Yến Lang thân thiết đỡ lấy hắn, như một người cháu ngoại quan tâm cữu cữu, ngoài miệng nhẹ nhàng cự tuyệt: "Cữu cữu, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay."
Trên mặt cô mang nét cười, ánh mắt lại kết băng: "Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân chặt bỏ đầu của ngươi đem cúng tế cho cố phụ của ta!"