Đổng Thắng Lôi phái thủ hạ tùy tiện tìm một lí do đóng cửa quán, chờ khi khách đi hết liền đem người trong quán nhốt lại.
Cửa dán,’ hôm nay quán không tiếp khách’.
Đổng Thắng Lôi sợ Chu Lẫm chưa hoàn toàn say, sai nhân viên thử đi đánh thức hắn, thẳng đến khi thấy Chu Lẫm ngước mặt mơ hồ, Đổng Thắng Lôi mới yên tâm thở ra.
Làm Đổng Thắng Lôi càng hưng phấn hơn chính là, Chu Lẫm đem mình thành Cố Phi.
“ Tới, Phi Phi bồi... bồi tôi uống một chén.” Chu Lẫm cười ngây ngô đem rượu đẩy đến trước mặt Đổng Thắng Lôi, anh em tốt ôm hắn một cái.
Đổng Thắng Lôi vốn dĩ chỉ thấy Cố Phi vài lần, sợ chính mình giả không giống tính cách Cố Phi, không dám nói quá nhiều.
Đổng Thắng Lôi duy nhất nhớ rõ, Cố Phi đối với Chu Lẫm phi thường ôn nhu, mà Chu Lẫm đem Cố Phi thành sinh mệnh của mình.
Cho nên hắn mới có thể đề ra cho Hoàng Ngụy sách lược bắt cóc Cố Phi uy hϊếp Chu Lẫm.
“ Chu Lẫm, tới, ngoan ngoãn đem cái này uống đi.” Đổng Thắng Lôi ra vẻ ôn nhu nhẹ nói, đem chén rượu đưa tới miệng Chu Lẫm.
Chu Lẫm híp mắt nhìn chằm chằm chén rượu, sau đó lại lờ đờ say nhìn Đổng Thắng Lôi, ngay sau đó nhếch miệng cười.
“Phi Phi muốn tôi uống tôi liền uống.” Chu Lẫm ngây ngô cầm ly rượu một hơi cạn sạch.
Đổng Thắng Lôi nhìn chằm chằm Chu Lẫm đem ly rượu uống không chừa một giọt, trong lòng liền mừng thầm.
Sợ Chu Lẫm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội hảo hảo trả thù một phen.
Chu Lẫm đột nhiên quay đầu nhìn Đổng Thắng Lôi, hai má bị rượu làm cho căng phồng lên, cười phi thường xán lạn.
Phốc – Chu Lẫm đột nhiên đem rượu trong miệng phun về phía Đổng Thắng Lôi, hắn không kịp phòng ngừa, bị cậu phun một mặt đầy rượu.
“Thao!” Đổng Thắng Lôi mắng một tiếng, lui về phía sau mấy bước, thủ hạ liền lập tức đưa lên khăn giấy.
“ Tưởng lừa... được ... lão tử!” Chu Lẫm mơ hồ cười, vẻ mặt say khước nói, hiển nhiên là không có tỉnh rượu,” Phi Phi chỉ gọi tôi là Lẫm, căn bản sẽ không...ách... kêu tên của tôi. Mẹ nó mày cũng không điều tra xem lão tử là... ách... Ai” Chu Lẫm đứt quãng nói xong, sắc mặt Đổng Thắng Lôi đã đen tới cực điểm rồi.
“Nó hiện tại còn say, các ngươi ấn xuống cho ta!” Đổng Thắng Lôi vừa dứt lời, phía sau liền tung nắm đấm lên trước.
Chu Lẫm tuy say rượu, nhưng nhìn thấy sáu bảy người hùng hổ tiến về phía mình, ánh mắt lập tức lạnh băng.
“ Lão tử gần đây tâm tình không tốt, vừa lúc... ách... Đem các ngươi ra phát tiết.” Chu Lẫm nói xong, chống lên quầy bar, xoay người tung một cú đá, đá vào người gần mình nhất.
Thế cục thực mau liền hiểu, Chu Lẫm tung vào quyền liền hạ được đám người của Đổng Thắng Lôi, tuy rằng sau ót bị người cầm ly rượu đập vào nhưng khí thế vẫn như cũ hung mãnh.
Đổng Thắng Lôi bị khí thế của Chu Lẫm dọa sợ, hô đám thuộc hạ cùng nhau tiến lên, trong nháy mắt quán bar đã trở thành đống hỗn tạp.
Chu Lẫm đã dần dần tỉnh táo lại, không biết là do tác dụng của cồn hay do thứ thuốc kia, Chu Lẫm cảm giác thân thể bắt đầu mất sức, thậm chỉ cơ thể mơ hồ đứng không vững.
Nhìn ra được Chu Lẫm có chút lực bất tòng tâm, Đổng Thắng Lôi rất rõ ràng, vừa rồi Chu Lẫm ít nhiều cũng nuốt xuống một chút.
Đổng Thắng Lôi vốn dĩ kinh hoảng nhanh chóng liền nở nụ cười. Hắn biết rõ đây là tác dụng của thứ thuốc kia.
Chu Lẫm xoa đầu, từ từ tấn công thành phòng thủ.
Một người thần không biết quỷ không hay từ từ tiến đến phía sau Chu Lẫm, nhanh chóng khóa trụ hai vai, bụng Chu Lẫm ngay lập tức bị hung hăng cho một quyền.
Ưm! Xương sườn giống như bị đánh gãy!
Chu Lẫm thống khổ cắn răng, còn chưa kịp thoát khỏi đã bị đè lại.
Lúc này Chu Lẫm đã hoàn toàn tỉnh rượu nhưng hiển nhiên đã không còn bao nhiêu sức lực.
“ Không nghĩ tới, cư nhiên lại có một ngày mày nằm trong tay tao.” Đổng Thắng Lôi thấy Chu Lẫm bị đè nặng, trong lòng miễn cưỡng thống khoái.
“ Không nghĩ tới nơi này là địa bàn của mày, thật là ngoài ý muốn, mày không ở chỗ Lý Hàn Phong làm trâu làm ngựa, lại đến đây mở quán, thật là làm lão tử bội phục.” Chu Lẫm trào phúng cười.
Đấu khẩu với Chu Lẫm, Đổng Thắng Lôi vĩnh viễn không đấu lại, cho nên khi Chu Lẫm dứt lời, Đổng Thắng Lôi liền phẫn nộ nhấc chân đạp lên đầu cậu, đem mặt Chu Lẫm gắt gao đè xuống.
“ Mày hiện tại có tư cách gì nói tao, mày cho rằng tao không biết mày đã sớm bị Lý Hàn Phong thượng qua sao.” Đổng Thắng Lôi nói, lực độ trên chân càng lớn. Sườn mặt Chu Lẫm dán xuống sàn, cảm giác như đã bị cọ ra máu.
“Tao nói cho mày biết.” Đổng Thắng Lôi kiêu ngạo,”Tao sẽ đem mày cho một đám nam nhân thượng qua, để tao xem Lý Hàn Phong còn có thể cảm thấy hứng thú gì với mày.”
“Đổng Thắng Lôi, mày chính là tìm chết.” Chu Lẫm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phụt ra hàn quang, nếu như cậu biết hắn cùng Hoàng Ngụy bắt cóc Cố Phi, Chu Lẫm đã sớm đem hắn ra giáo huấn một phen.
“Mày còn không rõ tình cảnh hiện tại của mày sao.” Đổng Thắng Lôi đột nhiên cười to, ngồi xổm xuống dưới,” Thật muốn biết vì cái gì nhiều người lại cảm thấy hứng thú với thân thể của mày như vậy.”
Hắn lui về phía sau, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, hướng thủ hạ phất tay.
“Lột sạch quần áo nó cho tao!”