Văn phòng hội trưởng ở trụ sở hội Thanh Long.
Một người đàn ông tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn, dáng người thon dài, đeo kính gọng vàng nhìn điện thoại trong tay, kinh ngạc hồi lâu.
Vừa rồi, anh ta không có nghe nhầm chứ?
Đại ca Tiêu nói vợ con anh đang ở vùng châu thổ này, còn ở trong phường Tuyệt Sắc của con cáo già Tương Thiên Bá, bảo anh nghĩ cách cứu viện và bảo vệ.
Trời ạ! Đại ca Tiêu cưới vợ có con khi nào? Sao anh ấy không biết?
Nhưng dù cho trong lòng Diêm Đình rất tò mò nhưng hiện tại không phải là lúc để truy cứu những chuyện này.
Diêm Đình lập tức đứng dậy nghe theo những gì đại ca Tiêu sai bảo, nhanh chóng triệu tập vài tâm phúc của hội Thanh Long chuẩn bị đi cứu viển chị dâu và cháu trai.
Chờ sau khi gặp được chị dâu thì anh ấy hỏi là vừa, không phải cái gì cũng hiểu được sao!
Người của Diêm Đình sợ có người khác theo rõ, sau khi đi ra ngoài bằng cửa sau thì ngồi lên một chiếc xe nhỏ màu đen có vẻ ngoài kín đào đi nhanh về hướng Phường Tuyệt Sắc.
Nửa giờ sau.
Diêm Đình mang theo người xuất hiện trước cửa phường Tuyệt Sắc.
Tần Sở Sở nhận được thông báo từ người coi cổng nói hội trưởng đến, cô ta nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp, cười tươi đến xán lạn , ánh mắt nhìn Diêm Đình tràn ngập tình cảm, giống như cô ta chỉ giành tình yêu cho một mình anh ấy, giọng điệu ngọt ngào: “Hội trưởng, anh đại giá quang lâm đến đây, sao không bảo Sở Sở trước để chúng em chuẩn bị nghênh đón anh.”
Diêm Đình xua tay với cô ta: “Được rồi, Tần Sở Sở, bớt nói nhảm, mau mang vị khách quý kia đến gặp tôi.”
Tần Sở Sở biết Diêm Đình không muốn nhiều lời với cô ta, tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng thức thời đáp lại: “Vâng, hội trường, mời lên lầu.”
Trước đó, Tần Sở Sở cũng đã được Thẩm Thanh Song phân phó nếu hội trưởng Diêm Đình của hội Thanh Long đến đây thì mời người lên gặp cô.
Tần Sở Sở dẫn Diêm Đình tới trước mặt Thẩm Thanh Song, giới thiệu về bọn họ: “Cô Thẩm, vị này chính là hội trường Diêm Đình của hội Thanh Long chúng ta.”
Thẩm Thanh Song vừa nhìn người đàn ông này liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, khó chất phi thường giống như là một người tri thức tinh anh, thế nhưng lại là thủ lĩnh của hội Thanh Long – một trong ba thế lực lớn nhất vùng châu thổ.
Mà Diêm Đình nhìn thấy vẻ mặt non nớt của Thẩm Thanh Song, trong lòng cũng kinh ngạc đến mức không dám tin.
Cô còn nhỏ như vậy? Anh ta không nhận sai người chứ?
Nếu không nhận sai người, thì đại ca Tiêu là trâu già gặm cỏ non sao? Cô gái này rõ ràng vẫn còn là nữ sinh.
Hai người đánh giá nhau xong liền bắt tay với đối phương.
“Xin chào! Tôi là Diêm Đình!”
“Xin chào! Tôi là Thẩm Thanh Song!”
Diêm đình nhướn mày hỏi đùa: “Cô Thẩm, cô thật sự là vợ của đại ca Tiêu?”
Thẩm Thanh Song sửng sốt một chút, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải! Tôi và đại ca Tiêu…là giống mối quan hệ anh em.”
Diêm Đình nghe Thẩm Thanh Song trả lời thì sửng sốt: “Hai người không phải vợ chồng? Mà là anh em?”
Vua hệ thống nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Thẩm Thanh xong, trong lòng cười thầm.
Hahahaha, nếu Tiêu Trì Phong biết cô trả lời như vậy với Diêm Đình, chỉ sợ sẽ bóp chết cô.
Diêm Đình nghe cô trả lời cũng có chút ngoài ý muốn, lời cô nói và lời đại ca Tiêu không giống nhau? Rốt cuộc bọn họ có mối quan hệ gì?