“Vâng.”
Na Tư nghe theo chỉ thị của Hám Tuấn tự biết cần phải làm gì, cô ấy quay đầu cười nói với Thẩm Thanh Song: “Cô Thẩm, cô cũng nghe rồi đó? Hám Tổng bảo cô đợi anh ấy một lát, nếu không cô về phòng đợi một lát được không?”
Thẩm Thanh Song gật đầu: “Được, tôi vào bên trong đợi.”
Na Tư nhìn thấy Thẩm Thanh Song đi vào bên trong, động tác nho nhã ngồi xuống,vẻ mặt trầm tĩnh ngồi đợi Hám Tuấn đến, trong lòng cô ấy không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Nếu cô cũng xinh đẹp xuất chúng giống như Thẩm Thanh song, cũng khí chất giống như cô ấy thì nhất định sẽ tìm được một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Trì Phong làm chồng, cho dù có bắt cô ấy phải chết ngay thì cô ấy cũng thấy không uổng.
Chỉ tiếc người ta chướng mắt cô ấy nha! Khóc ~
Đây là đồng nghiệp không đồng mệnh mà!
Hám Tuấn đến rất nhanh nhìn thấy Thẩm Thanh Song miễn cưỡng ngồi ở phòng khách, anh ấy mỉm cười nói: “Chị dâu Tiểu, tôi đã cho người làm một ít đồ bổ và đồ ăn cho cô, cô có thể ăn trước khi rời đi được không? Đến lúc đó, tôi sẽ phái người trở cô về.”
Thẩm Thanh Song ngủ thẳng đến chiều, bữa sáng và bữa trưa đều chưa ăn. Hiện tại nghe anh nói như vậy thì cảm thấy bụng cồn cào, thật sự có chút đói bụng.
Cô cũng không từ chối, tinh nghịch nháy mắt với Hám Tuấn rồi cười nói: "Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh."
Hám Tuấn quay đầu sang người quản lý Na Tư bên cạnh gật đầu.
Na Tư nhận được chỉ thị của anh lập tức tiến vào phòng bếp, gọi người phục vụ dọn món ăn, bưng bát canh đại bổ cùng bữa ăn ngon đã chuẩn bị từ sáng sớm.
Hám Tuấn mang canh đến còn nhiệt tình giới thiệu với Thẩm Thanh Song: “Chị dâu nhỏ, đây là canh rùa đen bổ âm dưỡng nhanh, cô uống nhiều một chút.”
Thẩm Thanh Song cười nói “được” lại nói một tiếng “cảm ơn” với anh.
Sau khi uống song ban canh, Thẩm Thanh Song bắt đầu ăn cơm.
Trước mặt cô bày sáu món ăn, súp lơ xanh xào tôm, trứng hấp cam ngọt, bắp cải cuộn ngọc trai, thịt viên trân châu, thịt bò kho tiêu đen, củ sen ngâm ớt giòn.
Những món ăn này không có nhiều khẩu phần, được dọn ra bằng những đĩa phong cảnh nhỏ màu xanh trắng được tạo hình tinh xảo, vừa đẹp mắt vừa tinh tế, cô có chút không nỡ động đũa.
Hám Tuấn nhìn biểu cảm ngây thơ lại không đành lòng động đũa của cô, nhịn được cười một tiếng, "Chị dâu, những món ăn này do đầu bếp bậc thầy hoàng gia làm, hương vị hẳn là không tệ đâu, cô ăn nhanh đi!”
Thẩm Thanh Song cười với anh ấy: “Vậy tôi không khách khí!”
Nụ cười này của cô cũng khiến trái tim Hám Tuấn đập nhanh.
Nhìn Thẩm Thanh Song tràn đầy khí chất, động tác lại tao nhã khiến trong lòng Hám Tuấn nghĩ thầm: “Khó trách đại ca sủng cô ấy như vậy, nếu đội lại là anh, một người con gái dịu dàng đáng yêu như đậu hủ non bên cạnh làm bạn thì anh cũng sẽ làm tất cả để cô ấy có một cuộc sống tốt nhất.”
Đồ ăn quá ngon khiến Thẩm Thanh Song ăn xong một miếng thì không dừng lại được.
Sáu đĩa thức ăn bị cô ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn no, cô mới buông đũa, vẻ mặt thỏa mãn nói với Hám Tuấn: “Hám tổng, đồ ăn ở đây thực sự quá ngon, ai nha, anh xem tôi ăn no quá rồi! Không được, tôi phải đứng lên đi lại một chút để tiêu đồ ăn.”
Hám Tuấn nhìn thấy Thẩm Thanh Song đi tới đi lui ở sảnh thì có chút buồn cười, nhìn cô ấy giống như một đứa trẻ vừa đáng yêu vừa khiến người khác đau lòng.
Thẩm Thanh Song đi khoảng mười phút thì cảm thấy thoải mái hơn một ít, nói với Hám Tuấn: “Hám tổng, tôi phải về nhà, làm phiền anh phái người đưa tôi về.”
Nơi này tui có nhiều kỷ niệm tốt đẹp nhưng rốt cuộc không phải nhà cô, cô cũng không có cảm giác thân thuộc.