Anh chính là con rồng giữa loài người.
Anh chính là người đứng đầu trong tương lai của Tiêu gia.
Anh chính là người thừa kế tương lai của đế quốc Hoa Thiên.
Anh không chỉ có xuất thân cao mà còn rất xuất chúng.
Anh đẹp trai lại có tài, không chỉ có những phụ nữ chưa kết hôn ở Kinh Đô muốn trở thành vợ của anh, mà những phụ nữ chưa kết hôn trong toàn bộ đế chế cũng đang mơ một giấc mơ tương tự.
Giang Nhược Tình chỉ là một trong số đó.
Giang Nhược Tình may mắn được sinh ra trong một gia đình có gia thế tương đương với Tiêu Trì Phong nên mới được Trịnh Nghi Linh ưu ái, để cô ta có cơ hội ứng tuyển.
Cứ tưởng chuyện đó sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ lại có một Thẩm Thanh Song đột ngột xuất hiện, tàn nhẫn phá vỡ giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.
Giang Nhược Tình làm sao có thể chịu được?
Chính vì vậy cô ta đã nghĩ ra thủ đoạn này, mượn con dao của Trịnh Nghi Linh để gϊếŧ Thẩm Thanh Song.
Mà Trịnh Nghi Linh đã phụ lòng mong đợi của Giang Nhược Tình, ngay sau khi biết tin, bà đã gọi con trai mình về để thẩm vấn.
Tiêu Trì Phong nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh Nghi Linh, cười xùy nói, "Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy? Mẹ thà tin người ngoài chứ không phải con trai mẹ sao?"
Trịnh Nghi Linh hừ lạnh một tiếng, "Nếu con không làm những chuyện đó thì tốt rồi, nếu con thật sự bao nuôi học sinh cấp 3, hơn nữa còn sống cùng cô ta, vậy cũng đừng trách mẹ con độc ác, ra tay can thiệt vào chuyện của con.”
Lúc này, tổng thống cũng bày tỏ quan điểm: "A Trì, mẹ con nói đúng đó, nếu chuyện này là thật thì con đã sai, mà đã sai thì phải sửa, đừng để người ta tìm ra sai lầm đó, cô bé kia, con tranh thủ thời gian xử lý đi!”
Tiêu Chí Phong nhíu mày, nghiêm túc nói với họ, "Thẩm Thanh Song là người vợ con nhận định, nếu hai người đã biết chuyện của bọn con, ngay mai con sẽ công khai với mọi người cô ấy là vợ chưa cưới của Tiêu Trì Phong con.”
Trịnh Nghi Linh khϊếp sợ đứng lên, hét vào mặt anh, "Tiêu Trì Phong, con điên rồi! Thân phận của cô gái kia là gì còn muốn cưới cô ta? Mẹ nói cho con biết, mẹ không đồng ý! Mẹ không cho phép con lấy cô ta!!! "
Tiêu Trì Phong cũng đứng dậy, nhìn vẻ mặt tức giận của mẹ, trong lòng anh cũng có chút không đành lòng.
Nhưng chút không đành lòng này thật vô nghĩa so với chuyện anh từ bỏ Thẩm Thanh Song.
Đối mặt với Tiêu Đỉnh Thiên và Trịnh Nghi Linh, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ, từ nhỏ con biết con phải gáng vác sứ mệnh của gia tộc, thậm chí là sứ mệnh của toàn bộ đế quốc. Con vẫn luôn đi theo mục tiêu mà hai người đặt cho con, trong cuộc sống, con cũng đã đạt được điều đó và trở thành người mà cha mẹ mong đợi, nhưng bây giờ, con muốn tự quyết định người bạn đời của mình, xin hai người tác thành cho con được không?”
Trịnh Nghi Linh lắc đầu dữ dội, "Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng!”
Tiêu Trì Phong nhìn Trịnh Nghi Linh, đột nhiên bật cười, bất lực hỏi: "Mẹ, mẹ muốn làm gì? Mẹ nhất định phải ép con lựa chọn sao?"
Trịnh Nghi Linh cười lạnh, "Tiêu Trì Phong, con giỏi lắm! Con nhìn lại con xem, còn chưa lấy vợ đã quên người mẹ này rồi, nếu cưới được cô vợ này, tương lai không biết còn giày vò hai ông bà già này như nào nữa? Mẹ nói lại một lần nữa, chúng ta không cho phép con lấy cô ta!”
Tiêu Trì Phong chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bà một cái, sau đó xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài.