Trong suy nghĩ của Thẩm Đại Cường, chỉ cần Thẩm Thanh Song cách xa cái nhà này thì những mâu thuẫn trong gia đình mới có thể hóa giải được.
Thẩm Đại Cường chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống này, chứ chưa bao giờ nghĩ đến hành động của ông ta sẽ gây tổn thương và đau khổ cho con gái mình như nào.
Cho dù sau này có bù đắp, Thẩm Thanh Song sẽ không bao giờ cho ông ta cơ hội nữa.
Tiêu Trì Phong hiểu ý tứ của Thẩm Đại Cường, anh lập tức đồng ý yêu cầu của ông ta.
Như như vậy, người chịu trách nhiệm chăm sóc Thẩm Thanh Song đã thay đổi từ Thẩm Đại Cường sang Tiêu Trì Phong.
"Tới rồi! Xuống xe!"
Tiêu Trì Phong vỗ vai cô, đánh thức Thẩm Thanh Song đang chìm đắm trong hồi ức.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, hốc mắt đột nhiên có chút ươn ướt, nếu không có anh, cô thật sự không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến sự nghiêm khắc và sự chăm sóc cẩn thận của anh dành cho với cô trong ba năm qua, Thẩm Thanh Songg đột nhiên dang tay ra ôm lấy Tiêu Trì Phong, nghẹn ngào nói bên tai anh: "Anh Tiêu, cảm ơn anh!"
Tiêu Trì Phong cứng người khi ngửi thấy mùi hương trên người cô gái trẻ.
Anh do dự, sau đó duỗi hai tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, giọng điệu có chút cứng ngắc, khẽ an ủi cô: "Tiểu Song Song ngoan lắm! Rất tốt!"
Nghe được lời khen của anh, trái tim của Thẩm Thanh Song như nở hoa.
Cô ôm chặt lấy anh, như thể nắm giữ cả thế giới, cô làm nũng cọ mặt vào ngực anh, thở dài nói: "Anh Tiêu, chỉ có anh thấy em tốt."
Anh ngây ngốc an ủi cô, "Không đâu, Tiểu Song Song là tốt nhất, về sau bọn họ sẽ biết."
Thẩm Thanh Song được anh khích lệ, cô gật đầu, "Đúng vậy, em là người giỏi nhất! Em nhất định phải là người giỏi nhất! Anh Tiêu, em sẽ không để anh mất mặt! Nhất định sẽ không! Anh phải tin em!”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, đôi mắt tràn đầy tự tin và quyết tâm, Tiêu Trì Phong không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô, "Ừm, anh tin em!"
Cảm nhận được cái chạm ấm áp từ trán mình, gò má Thẩm Thanh Song lập tức đỏ bừng.
Anh Tiêu hôn cô!
Anh Tiêu hôn cô! !
Anh Tiêu hôn cô! ! !
Thẩm Thanh Song cảm thấy tim đập loạn xạ, cô rất muốn nhảy dựng lên, hét lớn để thể hiện sự hưng phấn và kích động của mình.
Không trách Thẩm Thanh Song vui mừng như vậy, trong mắt cô, Tiêu Trì Phong là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Vừa khiến cô kính trọng, yêu thương lại có chút sợ hãi!
Khi cô huấn luyện trong doanh trại vào mỗi kỳ nghỉ đông và hè, cô có thể nghe thấy vô số câu chuyện về lòng dũng cảm của Tiêu Trì Phong từ miệng những binh lính.
Anh đã giành được danh hiệu "Vua của những người lính" trong 5 năm liên tiếp.
Anh đã từng tiến sâu vào biên giới, một mình phá hủy hang ổ độc lớn nhất vùng châu thổ.
Anh từng đến khu rừng nguyên sinh Amazon, một mình chiến đấu chống lại một nhóm lính đánh thuê quốc tế và lấy lại báu vật quốc gia.
Trung đoàn Tiêm Đao của anh bất khả chiến bại, chưa một lần thất bại.
Anh là ngôi sao chói lọi trong quân đội và là chiến thần bất bại trong quân đội.
Anh là vị đại tướng trong mắt mọi người, là người thừa kế sẽ nắm quyền điều hành Đế chế Hoa Thiên.
Chiến công của anh, ba ngày ba đêm cũng không kể hết.
Một cô gái mười tám tuổi, ai mà chẳng mơ mộng có được một tình yêu lãng mạng?
Một huyền thoại trong quân đội như Tiêu Trì Phong, dung mạo tuấn tú phi thường, gia thế đỉnh cao, không biết có bao nhiêu người nổi tiếng phát cuồng vì anh, làm sao cô lại không ngưỡng mộ và động lòng với anh được?