Loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này thật sự rất khó chịu.
Chỉ cần một ngày nào đó cô còn sống ở đây, về mặt tâm lý, cô sẽ cảm thấy tự ti và mặc cảm với anh.
Ngày thường không có Tiêu Trì Phong, cô vẫn có thể tự an ủi mình, nơi này rất tốt, rất xa hoa, các gì cũng có, cô có mọi thứ, cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần cô gọi điện là có người giúp cô ngay, thực sự rất tốt, rất tốt.
Nhưng một khi ngài chỉ huy trở lại ...
Anh muốn làm gì ở cái nhà này, cô cũng không thể xen vào.
Đối mặt với Tiêu Thanh Phong mạnh mẽ và bá đạo, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nghe nói năm đó cha cô, ông Thẩm Đại Cường đã cứu Tiêu Trì Phong một mạng, lúc cô và mẹ kế xích mích nhau, thậm chí không chết không thôi, cha cô mới gửi gắm cô cho Tiêu Trì Phong.
Mà Tiêu Trì Phong cũng không phụ sự giao phó của cha cô, anh đã tận tâm chăm sóc cô và cho cô những điều tốt nhất có thể, dù anh không tự mình làm điều đó nhưng Củng Thần và những người khác đều tuân theo lệnh anh chăm sóc cho cô. .
Cô rất biết ơn người đàn ông đã cứu cô thoát khỏi biển khổ, lúc cơ cực nhất của cuộc đời, cô cũng ghi nhớ công ơn lớn lao này trong lòng, không ngừng nghĩ về nó, chờ đến khi có khả năng, cô nhất định sẽ báo đáp Tiêu Trì Phong.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô không ghét cảm giác ăn bám này.
Đây là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Ngay khi Thẩm Thanh Song điều chỉnh lại tâm trạng, tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim cô thắt lại, người đứng bên ngoài nhất định là Tiêu Trì Phong.
Cô khẽ nhíu mày, nhớ tới sự khiêm khắc của anh với cô, trái tim cô lại co rút, cô thật sự không muốn đối mặt với anh một chút nào!
"Thẩm Thanh Song, mở cửa!"
Mặc dù không có nhiều thời gian đối mặt trực tiếp với anh, phần lớn thời gian họ liên lạc với nhau qua điện thoại, nhưng Thẩm Thanh Song cũng biết rằng một khi Tiêu Trì Phong gọi cả họ tên cô, điều đó có nghĩa là anh đang ở trong trạng thái không vui, nếu cô đối nghịch với anh sẽ phải tiếp nhận sự chừng phạt của anh.
Nhớ lúc Tiêu Trì Phong nhận nuôi cô và trở thành người giám hộ mới của cô, Thẩm Thanh Song vẫn là “Gái hư”".
Trước sức ép của mẹ kế, cô rất nổi loạn, thích làm việc chống lại cha mẹ mình, đối với một người xa lạ thu nhận cô, cô như một con nhím, muốn dùng gai nhọn trên người mình tổn thương anh, để anh không lên mặt dạy dỗ cô.
Kết quả là, cô bị tống vào doanh trại tiếp nhận huấn luyện và trừng phạt tàn nhẫn nhất mỗi ngày.
Trọn vẹn ba tháng, cô không nhớ nổi mình đã lén rơi bao nhiêu giọt nước mắt, ngấm ngầm vượt qua bao nhiêu kẻ ác, vẽ bao nhiêu vòng tròn vào góc tường để nguyền rủa anh.
Bài học từ lần đó thật khó quên, nó cũng khiến cô nhận ra sự độc đoán và lợi hại của Tiêu Trì Phong.
Bây giờ khi nghe thấy anh gọi cả họ tên cô một lần nữa, Thẩm Thanh Song lập tức mở cửa, cười nịnh nọt nhìn anh: "Anh Tiêu, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Trì Phong nhìn thấy nụ cười xinh xắn đáng yêu mang theo một chút nịnh nọt của cô, anh cảm thấy lửa giận trong lòng lập tức giảm xuống, giọng nói ôn hòa hơn một chút, "Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, đi, anh dẫn em đến một nơi tổ chức sinh nhật.”
Hai mắt Thẩm Thanh Song sáng lên, "Hôm nay anh rảnh sao?"
Tiêu Trì Phong gật đầu, sau đó kiểm tra đồng hồ đeo tay, "Mười phút nữa, anh sẽ đợi em ở ngoài."