Kì nghỉ Quốc Khánh đã đến.
Năm nay kì Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày. Ba ngày trước Thẩm Úc và Lâm Hiên đều theo ba mẹ đi thăm người thân bạn bè, vui vẻ trải qua mấy ngày một nhà ba người.
Nhưng kỳ nghỉ chỉ mới qua một nửa, ba mẹ hai bên lại bắt đầu bận rộn, trùng hợp là còn đều đi công tác.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hiên đã sớm làm xong hết bài tập, còn muốn ăn không ngồi rồi. Thẩm Úc nhanh chóng mang người đi khách sạn kia. Phòng khách sạn kia đã được Thẩm Úc bao trọn. Mỗi lần hai bọn họ đi mướn phòng đều sẽ tới nơi này, giống như một ngôi nhà nhỏ của bọn họ vậy.
Vất vả lắm mới có cơ hội, hắn không chỉ muốn nhốt Lâm Hiên lại, tốt nhất là khóa lại không để cậu ra cửa gặp người.
Lâm Hiên không biết những suy nghĩ của th. Cậu còn đang đắm chìm trong niềm vui yêu đương, có chút thẹn thùng cùng không được tự nhiên.
Thẩm Úc ngồi trên sô pha, để Lâm Hiên dựa vào mình, nói: "Chúng ta cùng nhau xem phim đi."
Này vừa nghe thì rất giống những việc làm khi yêu nhau, tuy rằng lúc trước bọn họ cũng xem phim một lần nhưng sự tình phát sinh kế tiếp thì không cần đề cập tới.
Trong lòng Lâm Hiên vẫn rất ngây thơ (trừ khi bị làm quá tàn nhẫn), cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau thì làm chút chuyện nhàm chán cũng không sao.
Nhưng rất nhanh cậu lại phát hiện bản thân nghĩ sai rồi. Thẩm Úc làm sao có thể xem phim đứng đắn được, đây rõ ràng là một phim người lớn.
"Sao anh lại vậy..." Lâm Hiên bắt đầu bĩu môi làm nũng. Bộ phim kia tuy rằng còn không tính là quá nóng, nhưng Lâm Hiên căn bản không dám nhìn. Mà cố tình phòng khách (*) lại đặc biệt lớn, Thẩm Úc còn cố ý tăng âm lượng tivi.
(*) Không biết phòng khách sạn kiểu gì mà có phòng khách, mấy chương sau còn còn phòng bếp play =)))
Lâm Hiên xoay người muốn chạy đi.
Thẩm Úc vội vàng giữ chặt người lại, thấp giọng dỗ dành bên tai Lâm Hiên: "bảo bối xem với ông xã đi mà." Nói xong còn liếʍ lên vành tai đã đỏ lên của Lâm Hiên.
Lâm Hiên không còn cách nào khác, ngồi trở lại bên người Thẩm Úc. Cậu lựa chọn làm lơ hình ảnh trên tivi, nhưng lỗ tai thì không có cách nào che được. Nghe thấy màn hình truyền đến tiếng kêu dâʍ đãиɠ, mặt Lâm Hiên đỏ như tôm luộc, tay chân cũng không biết để ở chỗ nào.
Thẩm Úc cũng không cưỡng bách cậu xem, chỉ là nói: "tao bảo bối, tự em cởϊ qυầи áo ra nào. Mấy ngày nay không cho phéo mặc đồ."
Hắn đã sớm muốn làm như thế, nhốt người ở trong nhà, muốn làm bao nhiêu lần thì làm, không cần để ý đến bên ngoài cùng thời gian.
Lâm Hiên trừng mắt nhìn Thẩm Úc, vừa cảm thấy thẹn lại cảm cảm thấy chờ mong, mở miệng cò kè mặc cả: "Có thể không cần lộ ra hết hay không?" Đều là nam sinh với nhau, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ cũng không kỳ quái.
Thẩm Úc nghĩ nghĩ, hảo tâm đáp ứng: "Có thể." Nhưng vừa dứt lời lại bổ sung một câu càng đáng sợ hơn: "Em chỉ được mặc đồ anh chuẩn bị."
Lâm Hiên căn bản không tưởng tượng được trong đầu Thẩm Úc có cái gì. Cậu cảm thấy mặc cái gì cũng vẫn tốt hơn là lộ ra trọn vẹn.
Cho nên Lâm Hiên ngây ngốc mắc mưu.
Thẩm Úc cầm tới một bộ nữ trang, là một bộ đồng phục thủy thủ. Không sai, lại là Lý Nham đưa.
Áo thì chỉ ngắn đến ngực, ở dưới đính thêm một cái nơ con bướm. Hơn nữa lại còn trong suốt, vải dệt dán trên đầṳ ѵú cơ hồ có thể thấy được rõ ràng. Mà nửa người dưới lại càng khoa trương hơn. Váy chỉ ngắn một nửa, nửa mông còn lại đều lộ ra hết. Phối hợp với váy không phải là qυầи ɭóŧ mà là quần chữ đinh. (丁)
Lâm Hiên thấy bộ đồ lập tức muốn từ chối, Thẩm Úc lại bắt người trở về, tự mình giúp cậu mặc vào.
Quần chữ đinh quá ít vải, chỉ miễn cưỡng che lại vị trí của lỗ l*и, hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ đều lỏa lồ, nhìn không khác gì không mặc.
Nếu Lâm Hiên không cương cứng thì váy ngắn còn miễn cưỡng che được dươиɠ ѵậŧ nhỏ. Còn nếu như mà có phản ứng thì cái gì cũng không che được, qυყ đầυ sẽ lộ ra dưới lớp váy.
Lâm Hiên chỉ cảm thấy hạ thân trống rỗng, thẹn thùng mở miệng: "Anh... Quá đáng ghét..."
Mà Thẩm Úc chỉ có cười xấu xa đáp lại.
Nửa người dưới mặc vào rồi, Thẩm Úc giúp cậu mặc áo, ở dưới bộ ngực thắt một cái nơ xinh đẹp. Eo của Lâm Hiên thon gọn, mặc vào cũng không có gì không hợp. Loại nữ trang này vốn dành cho những người có vòng eo nhỏ, thích hợp với nữ sinh có bộ ngực nhỏ.
Thẩm Úc vừa mới giúp Lâm Hiên mặc vào mà thôi đã muốn lập tức cởi ra rồi.
Lâm Hiên cảm thấy xấu hổ đến mức đầṳ ѵú đều cứng, dán lên lớp vải trắng trong suốt kia.
Thẩm Úc kéo người ngồi lên trên đùi mình, tay tự nhiên sờ lên bộ ngực của Lâm Hiên: "Tao bảo bối đáng yêu quá. Vυ' da^ʍ của em có phải lớn hơn không?"
Lâm Hiên mới không thèm trả lời vấn đề này của hắn, chỉ cảm thấy xấu hổ đấm một cái trên vai Thẩm Úc.
Thẩm Úc ngược lại cầm bàn tay vừa mới đấm hắn lên hôn một cái.
Thẩm Úc dùng ngón tay đùa giỡn xong đầṳ ѵú, lại cúi đầu cắn lên. Nước miếng liếʍ ướt chỗ mẫn cảm kia, áo trở nên trong suốt, nhan sắc và hình dạng của đầṳ ѵú càng thêm rõ ràng.
"Hức." Lâm Hiên thấy, thế nhưng cũng cảm thấy chính mình thật dâʍ đãиɠ.
Nhưng cậu chỉ cần bị chạm vào đầṳ ѵú một chút thôi là phía dưới sẽ như thác chảy. Cái này giống như là điều kiện phản xạ, Lâm Hiên cũng không còn cách nào khác.
Vải dệt căn bản không che được phản ứng động tình của côn ŧᏂịŧ. Thẩm Úc cách lớp quần có thể cảm nhận được, hắn giống như sắc lang mà tốc váy lên xem.
Dươиɠ ѵậŧ Lâm Hiên cứng lên, mà tấm vải dệt kia đã bị nước da^ʍ làm ướt, còn chảy ra cả bắp đùi.
Thẩm Úc cũng đã sớm cương. Côи ŧɧịt̠ bự cách lớp quần đυ.ng đến lỗ l*и, còn cáo trạng trước: "Hiên Hiên của chúng ta thật là háo sắc. Nước chảy nhiều ơi là nhiều."
Lâm Hiên bị khi dễ đến hai hốc mắt đều đỏ, bên tai còn không ngừng truyền đến tiếng kêu dâʍ đãиɠ trong tivi. Nam diễn viên chính thân thể trần trụi bị đè ra ȶᏂασ trước màn ảnh.
Lâm Hiên vô pháo tưởng tượng, thời điểm mình bị Thẩm Úc ȶᏂασ cũng là như thế này sao? Quả thực là da^ʍ không nói nổi. Cậu cảm thấy thẹn lại nam kham, giống như không biết phải làm sao.
Thẩm Úc bị cảnh tượng hôm nay kí©ɧ ŧɧí©ɧ phá lệ hưng phấn, giống như hoàn toàn bị khơi dậy thú tính. Hắn nhanh chóng kéo quần của mình ra, cởi luôn qυầи ɭóŧ, cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn trướng to phát đau của mình cắm vào giữa hai chân Lâm Hiên cọ xát.