Làm Trước Yêu Sau

Chương 14

Lâm Hiên biến hóa góc độ mà liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Thẩm Úc. Không biết có phải hay không bởi vì tìиɧ ɖu͙© trong thân thể còn chưa có tan đi, lúc Lâm Hiên nghiêm túc, lại cảm thấy căn dươиɠ ѵậŧ này xác thực cực kì mê người.

Liếʍ hương vị mặt trên đều lộ ra một cỗ dụ hoặc, làm thân thể Lâm Hiên có chút ngo ngoe rục rịch. Vừa mới rồi còn chán ghét vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong miệng, bây giờ cậu lại cảm thấy ăn ngon. Thậm chí còn có chút gấp gáp không chờ nổi mà liếʍ sạch sẽ toàn bộ chất nhầy trên thân ©ôи ŧɧịt̠ lớn, thay bằng nước miếng của bản thân mình.

Chờ đến lúc Lâm Hiên liếʍ sạch sẽ, cậu chú ý tới mã mắt còn chảy ra một ít chất lỏng, vội vàng thò lại gần, môi đỏ hướng lên trên khẽ mυ'ŧ một chút, cỗ hương vị nồng đậm kia chui vào trong miệng.

"miệng Hiên Hiên đúng là da^ʍ quá. Hiện tại ngậm ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ca ca một chút nào, hút chặt một chút." Thần sắc Thẩm Úc càng ngày càng nóng, đặc biệt nhìn đến Lâm Hiên bình thường thanh lãnh cấm dục nay lại không tự biết mà lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ, nguyên cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn càng trướng to lợi hại.

"Hức... Lớn quá... không nuốt được..." Lâm Hiên có chút sợ hãi, đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ của Thẩm Úc, ánh mắt như ngậm nước lại hơi nâng lên, nhìn mê người vô cùng.

"Có thể mà. Ngoan, lại thử lần nữa." Thẩm Úc nhích người, ngón tay vuốt ve gương mặt của Lâm Hiên, thấp giọng dụ người.

"Được... Lớn..." Lâm Hiên vẫn là cảm thấy rất lớn. Cậu nỗ lực mở miệng ngậm lấy cái qυყ đầυ kia, côn ŧᏂịŧ vừa lúc nhét đầy trong miệng, lớn một chút đều không có biện pháp nuốt vào.

Lâm Hiên nuốt vào bên trong, đầu lưỡi cũng không biết nên để chỗ nào, vừa mới nuốt toàn bộ qυყ đầυ, dươиɠ ѵậŧ đã lấp đầy khoang miệng hắn.

"Ngoan quá." Thẩm Úc tán thưởng nhìn Lâm Hiên. Hình ảnh mơ ước hồi lâu xuất hiện trước mặt làm Thẩm Úc cực kì phấn khích. Hai cánh môi hồng nhuận đang bao lấy côn ŧᏂịŧ của mình, môi châu vừa lúc đặt ở một cái gân xanh, hình ảnh mê người không chịu được.

Thẩm Úc không kìm nén được, lấy di động chụp một tấm ảnh Lâm Hiên ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, lại ôn nhu chỉ huy: "ngậm chặt một chút, chậm rãi phun ra nuốt vào, giống như ca ca mυ'ŧ cho em vậy."

"Hức." Côn ŧᏂịŧ Thẩm Úc cực kì thô to, Lâm Hiên lại là lần đầu tiên làm như vậy, quả thực không biết làm thế nào.

Nhưng năng lực học tập từ trước đến nay của Lâm Hiên cũng không tệ lắm. Cậu nghe được lời nam nhân nói, vội vàng hóp chặt hai má, nỗ lực nuốt lấy cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn kia, rồi lại nhổ ra, lại nuốt vào.

"Đúng rồi, bảo bối Hiên Hiên giỏi quá." Miệng Lâm Hiên vừa ướt vừa nóng, niêm mạc khoang miệng giống như tơ lụa bóng loáng. Tuy rằng có đôi lúc hàm răng sẽ đυ.ng đến qυყ đầυ, nhưng loại sự tình khẩu giao này, kɧoáı ©ảʍ tâm lí lớn hơn kɧoáı ©ảʍ sinh lý rất nhiều lần.

Thẩm Úc thoải mái kêu rên ra tiếng, sắc mặt cũng thoáng hiện lên vui thích.

Lâm Hiên vẫn luôn nâng mắt nhìn Thẩm Úc, nhìn được thần sắc của Thẩm Úc, tựa hồ như được hắn cổ vũ, lại nỗ lực nuốt xuống cây côn ŧᏂịŧ kia, mυ'ŧ chặt một chút, hút sâu một chút, muốn nhìn thấy Thẩm Úc càng bộc lộ niềm vui thích.

L*и da^ʍ phía sau như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước da^ʍ chảy róc rách.

Bản thân mình sao lại dâʍ đãиɠ như thế....

Hừ... Đều do hắn...

Thần trí Lâm Hiên dần dần hỗn loạn, hương vị trong miệng ngày càng thêm tanh nồng. Theo tiếng kêu rên của Thẩm Úc, tốc độ phun ra nuốt vào của Lâm Hiên ngày càng nhanh.

"Giỏi quá. Thật thoải mái. Côи ŧɧịt̠ lớn của ca ca bị miệng da^ʍ của Hiên Hiên mυ'ŧ sướиɠ quá.. Hô..." Thẩm Úc sướиɠ đến không chịu được, nhưng nghĩ đến bảo bối Hiên Hiên của hắn là lần đầu, cũng không có thô bạo đút sâu mà chỉ để cậu phun ra nuốt vào đơn giản.

Miệng Lâm Hiên bị căn ©ôи ŧɧịt̠ lớn căng muốn mỏi. Cậu liếʍ một chút, không thể không nhổ căn dươиɠ ѵậŧ ra, ngẩng đầu e lệ nhìn Thẩm Úc: "Được chưa?"

Đôi mắt Lâm Hiên như ngậm sương, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một cỗ tình sắc diễm lệ. Môi bị ma sát đến đỏ lên, cánh môi hơi sưng sưng. Nhìn người như vậy, làm Thẩm Úc hận không thể lập tức đem ©ôи ŧɧịt̠ lớn nhét trở lại, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng Lâm Hiên.

Nhưng hắn lại thương tiếc bảo bối Hiên Hiên của hắn. Thẩm Úc ôm lấy Lâm Hiên, hôn lên bờ môi của cậu, hai tay xoa bóp lấy mông thịt đầy đặn: "Được rồi, hiện tại ca ca lại muốn ȶᏂασ l*и da^ʍ của em."

Lâm Hiên nghe được, lỗ l*и dưới thân lập tức trở nên tê dại, cầm lòng chẳng đậu mà chảy nước da^ʍ.

Khát vọng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Thẩm Úc...

Thẩm Úc lúc ȶᏂασ vào liền cảm giác được, nhịn không được mở miệng trêu đùa: "Nói em là đồ dâʍ đãиɠ cũng không sai, đều da^ʍ từ trong xương cốt. Côи ŧɧịt̠ lớn của ca ca còn chưa có ȶᏂασ vào đâu, l*и nhỏ đều đã phun nước rồi. Da^ʍ quá." Thẩm Úc còn có ý xấu thổi khí vào lỗ tai Lâm Hiên.

Lâm Hiên vẫn bị hắn trêu chọc, đến bây giờ cũng chưa quen, khẽ đấm Thẩm Úc một chút, coi như không tồn tại.

Mà Thẩm Úc chỉ là yêu thương hôn lại cậu, tiếp tục đυ. ȶᏂασ...

....

Chờ sau khi chấm dứt, hai người lại dính nhau mà tắm rửa một chút, xong hết đã là mười giờ.

Ngày mai là cuối tuần, Thẩm Úc không muốn về nhà sớm như thế. Mẹ còn chưa có gọi điện giục hắn về, thế là hai người quyết định cùng nhau ăn đêm.

Nhưng tới phòng bếp, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, nhìn nửa ngày hai người chẳng ai xuống tay.

Đúng lúc Thẩm Úc nhận được điện thoại của Lý Nham, đám bọn họ đang ở một quán đồ nướng gần đấy, hỏi Thẩm Úc có muốn qua không.

Thẩm Úc cúp điện thoại, ôm lấy Lâm Hiên: "Cùng đi nhé?"

"Tớ hả?" Lâm Hiên có chút do dự, "Bạn bè của cậu... Tớ..."

Thẩm Úc: "Sao vậy? Sợ không được tự nhiên hả?"

Lâm Hiên: "Tớ... không có bạn bè... bạn bè của cậu tớ cũng không thân..." Tuy rằng cả bọn đều học cùng lớp, nhưng kỳ thật Lâm Hiên không cùng bọn họ nói qua mấy câu, căn bản là không thân.

Hơn nữa, bọn họ còn bỏ thuốc mình.

Thẩm Úc nhìn ra bận tâm và oán niệm của Thẩm Úc, thò người tới hôn vài cái lên miệng Lâm Hiên, trấn an.

"Yên tâm, không cần để tới bọn chúng. Chuyện lần trước, ca ca đã giáo huấn một trận rồi. Hơn nữa, hiện tại em là người của ca ca, em chướng mắt thì để ca ca nói không đi là được."

"Đừng..." Lâm Hiên suy nghĩ: "Dù sao cũng là bạn bè của cậu, tớ không để ý bọn họ là được."

"Được." Thẩm Úc lại thò người hôn một cái chụt. "Hiên Hiên của chúng ta sao lại đáng yêu như thế chứ."

"..." Chán ghét.

Quả nhiên, khi đám Lý Nham thấy hai người Thẩm Úc Lâm Hiên cùng tới, tất cả đều trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi im re.

Một bữa cơm mà tao nhìn mày mày nhìn tao, một đám người mắt to mắt nhỏ mà trừng nhau. Đám Lý Nham nhìn đại ca nhà mình ngồi bên cạnh lớp phó học tập, không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Hiên, còn chủ động thò lại gần mà trò chuyện.

Nhưng người ta căn bản chẳng thèm đáp lại hắn. Chẳng lẽ đại ca đơn phương sao?

Thế nhưng, bọn họ không biết là, bên dưới bàn ăn...

Bàn tay của Thẩm Úc trực tiếp duỗi vào trong quần Lâm Hiên, không ngừng xoa nắn mông thịt đầy đặn của cậu.

Lúc nói nhỏ với Lâm Hiên còn muốn thừa cơ liếʍ liếʍ vành tai đáng yêu kia.

Lâm Hiên không cự tuyệt được, cũng đành giả vờ đứng đắn giống như ngày thường.

Ăn tối xong, Thẩm Úc nhận được điện thoại của mẹ hắn hối giục về nhà.

Tạm biệt đám Lý Nham, Thẩm Úc chuẩn bị đưa Lâm Hiên về nhà.

Lâm Hiên: "Tớ có thể tự về. Cậu về trước đi."

"Không." Thẩm Úc lập tức từ chối: "Ca ca đưa em về."

Lâm Hiên: "..." thật sự không cần, cậu cũng không phải là con gái.

Thẩm Úc nhìn Lâm Hiên trừng trừng hai mắt, biết ý tứ của cậu, câu môi cười khẽ: "Ca ca còn muốn bên Hiên Hiên nhiều thêm một chút."

Nói xong cũng mặc kệ vẫn còn đang ở trên đường, lại thò người qua, hôn một cái chụt lên mặt Lâm Hiên.

Ngược lại Lâm Hiên cũng đã quen thuộc với hành động này, hơn nữa bản thân cũng rất thích thân mật như thế này. Cậu bất đắc dĩ để Thẩm Úc đưa về nhà.

--

Thẩm Úc về đến nhà mình, nhắn tin cho Lâm Hiên báo bình an.

Thấy Lâm Hiên tạm thời chưa nhắn lại, Thẩm Úc tính toán tắm một chút. Vừa rồi ở tiệm đồ nướng cả người hắn dính đầy mùi khói, hôi không chịu được. Chờ tắm xong rồi lại nấu cháo điện thoại với Hiên Hiên.

Mà bên Lâm Hiên, cậu cũng vừa lúc bước ra phòng tắm.

Trả lời tin nhắn của Thẩm Úc, Lâm Hiên bắt đầu lướt di động.

Nhưng bực nhất là, cậu không xem vào đầu được thứ gì. Trong đầu óc Lâm Hiên bây giờ chỉ toàn là gương mặt của Thẩm Úc. Lâm Hiên nhớ tới mấy giờ trước bọn họ còn ở trên chiếc giường này mà làʍ t̠ìиɦ, chính mình còn mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ của Thẩm Úc...

Càng nghĩ càng thất thần, lổn nhỏ cũng dần dần mà có chút đói khát.

Chờ Lâm Hiên phản ứng lại, liền hoảng loạn mà hung hăng nhéo bản thân một cái. Chính mình lại nhớ đến hắn, muốn hắn...

Đều do Thẩm Úc.

Hắn... Sao lại chán ghét... như vậy... hư...

Lúc này di động đột nhiên vang lên, dọa Lâm Hiên nhảy dựng.

Cậu nhìn thoáng qua, là Thẩm Úc gọi video. Lâm Hiên nhấc máy.

Khuôn mặt Thẩm Úcấn tú của Thẩm Úc xuất hiện trên màn hình, âm thanh trêu đùa cũng đồng thời truyền đến: "Bảo bối, nhớ ca ca không?"

"Không nhớ."

"Vậy làm sao bây giờ, ca ca nhớ bảo bối Hiên Hiên lắm."

"..."

"Muốn ôm bảo bối ngủ."

Lúc sau đều là Thẩm Úc nói chuyện, Lâm Hiên câu được câu không mà đáp lời. Đến cuối cùng, hai người không biết ai ngủ trước, nhưng video điện thoại một đêm chưa từng tắt.

---

Chắc là cho xưng hô anh - em được rồi nhỉ? Đứa thì ca ca - em đứa thì tớ - cậu hài hước quá =)))