Lê Sơ cảm giác được bản thân được đặt lên một cái giường lớn mềm mại. Ấm áp đang dựa vào đột nhiên di chuyển, độ ấm quanh thân cũng chậm rãi biến lạnh.
Mùi trà mây dễ ngửi cũng chậm rãi rời xa, Lê Sơ khó chịu mở bừng mắt.
Nàng nhịn không được nôn khan, nhưng sức lực xoay người cũng không có, mùi cá tanh lại phảng phất nổi lên quanh mũi, khiến nàng cảm thấy cực kỳ không khỏe.
Tác dụng này quá mãnh liệt và cường bạo, Lê Sơ cảm thấy mình giống như đang nằm trong đống xác cá, hơn nữa đầu cũng càng ngày càng choáng.
Ninh Mạn Thanh xoay người đi lấy nước, quay đầu lại đã thấy bộ dáng Lê Sơ phát run không mở mắt lên nổi.
Cô lập tức quay trở về, bị Lê Sơ ôm lấy tay, cô không giãy giụa, thuận thế ngồi ở mép giường, đem đầu Lê Sơ gối lên đùi mình, chậm rãi đút Lê Sơ uống nước.
Lê Sơ uống hai ngụm, nàng cũng khát nước, nhưng so với nước, nàng càng thích mùi tin tức tố đang vờn quanh hơn, nàng nắm chặt tay Ninh Mạn Thanh, tham lam ngửi từng ngụm từng ngụm.
Cảm giác ghê tởm lại được áp trở về lần nữa, Lê Sơ được mùi hương vây quanh cảm thấy thân thể của mình như bay bổng lên, cảm động chậm rãi chảy nước mắt.
Tươi mát cỡ nào! Thơm tho cỡ nào! Cứu mạng nàng, nàng không muốn nằm trong đống xác cá!
Ninh Mạn Thanh tùy ý nàng ôm tay hít ngửi tin tức tố, dùng tay còn lại gọi điện cho hội sở, cho người đưa đồ vật mình muốn lên.
Ninh Mạn Thanh rất muốn mang Lê Sơ đi nơi tương đối an toàn, ví như về nhà, nhưng Lê Sơ như vậy căn bản không dễ đi khỏi hội sở, hơn nữa bên ngoài cũng không biết có người chụp lén hay không, cho nên cô đặt một phòng ngay tại hội sở này.
Đồ vật được đưa tới rất nhanh, Ninh Mạn Thanh chuẩn bị đứng dậy đi lấy, lại phát hiện Lê Sơ ôm mình rất chặt, nếu đứng dậy đi sẽ phải kéo theo Lê Sơ rời đi.
"Lê Sơ, em buông ra trước, tôi đi lấy đồ sẽ trở về ngay."
Ninh Mạn Thanh nhẹ giọng dụ dỗ, Lê Sơ giống như không nghe thấy, cảm giác được Ninh Mạn Thanh hình như phải rời đi, ngược lại ôm càng chặt hơn.
Omega bị công kích tinh thần xong, trong quá trình trấn an sẽ xuất hiện trạng thái thần trí không rõ, tùy mức độ bị thương mà cường độ biểu hiện cũng khác nhau, khi bị nhẹ nếu an ủi kịp thời sẽ xuất hiện trạng thái vô thức, đồng dạng với gây tê.
Ninh Mạn Thanh nhìn đồng tử tan rã không có biểu hiện của nàng, đơn giản bế ngang nàng lên, mang theo nàng cùng nhau đi ra ngoài cửa.
Nhân viên hội sở đưa đồ vật đến đã rời đi, Ninh Mạn Thanh một tay lấy vào đóng cửa lại, một lần nữa trở về giường, để Lê Sơ nằm xuống.
Lê Sơ lưu luyến không muốn buông tay, Ninh Mạn Thanh nhéo nhéo chóp mũi của nàng, giống như dỗ đứa nhỏ nói: "Ngoan ngoãn nằm, tôi rửa mặt cho em."
Lê Sơ cái hiểu cái không, ngoan ngoãn buông lỏng tay, nằm trên đùi Ninh Mạn Thanh.
Nàng nhìn ánh đèn nhu hòa trước mắt, nhìn nhìn một chút lại thấy khổ sở, nước mắt đảo quanh tròng mắt.
"Đào Đào, nhắm mắt."
Lê Sơ nhắm mắt lại, lông mi run lên, nước mắt liền chảy ra từ trong hốc mắt.
Nàng hít hít mũi, ủy ủy khuất khuất mở miệng: "Chị còn ở đó sao? Em không nhìn thấy chị."
Âm thanh nàng mang theo chút nức nở, cộng với gương mặt được cố tình trang điểm khoa trương của nàng, nhìn cực kỳ chật vật.
"Tôi ở đây."
Ninh Mạn Thanh dùng tay lau nước mắt nàng, rồi dùng bông tẩy trang rửa mặt, tháo trang sức, mềm nhẹ giúp Lê Sơ lau đi hết kem phấn.
Ninh Mạn Thanh đã sớm xé mở dán ngăn trở tin tức tố ở tuyến thể sau cổ mình, khống chế được độ dày của tin tức tố, làm Lê Sơ dễ chịu một chút.
"Chị ở đây nha."
Cảm giác nhớp nháp biến mất, Lê Sơ giống như vui vẻ hơn một chút, âm thanh nói chuyện cũng mang theo cao hứng.
"Uhm, tôi ở đây."
Ninh Mạn Thanh lại trả lời nàng, gương mặt thanh lệ nguyên bản của Lê Sơ lại lộ ra sau khi cô lau rửa khuôn mặt nàng.
"He he."
Lê Sơ rì rầm lên tiếng, cười hắc hắc hai tiếng.
Ninh Mạn Thanh giúp nàng tẩy trang xong, dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, từ lông mi đến khóe miệng, nghiêm túc tinh tế.
Lê Sơ đã mở bừng mắt, nàng nhìn ánh đèn chiếu lên phía trên đầu Ninh Mạn Thanh, chỗ đó giống như chiếu ra vòng hào quang, nàng ngây ngốc nhìn, biểu tình lại an tĩnh u buồn.
"Đào đào, sao lại không vui?"
Ninh Mạn Thanh dùng tay sờ sờ tóc Lê Sơ, mân mê đuôi tóc nàng.
Lê Sơ khổ sở nói: "Em không muốn là Omega."
Biểu tình nàng giống như đứa bé bị ức hϊếp đi về nhà méc người lớn nói không bao giờ muốn đi trường học nữa.
Ninh Mạn Thanh mím môi, không quan tâm Lê Sơ có ý thức hay không, cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Thực xin lỗi."
"Đừng khổ sở nha, chị không cần không vui."
Lê Sơ chớp chớp mắt, giống như không nghe hiểu Ninh Mạn Thanh nói gì, cũng hình như quên mất bản thân mình vừa nói gì, chỉ cảm thấy Ninh Mạn Thanh không vui, tay lắc lư lảo đảo sờ lên mặt Ninh Mạn Thanh.
Mùi mật đào nhàn nhạt tựa sương mù, lung lay quanh thân cô.
"Em cũng cho chị."
Lê Sơ ngây ngô cười, càng thả ra nhiều tin tức tố.
Mùi mật đào cùng mùi trà mây dây dưa bên nhau, giống như hơi thở dung hòa, thân mật không thể phân biệt.
Ninh Mạn Thanh nhìn đôi mắt ướŧ áŧ kia, mềm nhẹ mà vén tóc nàng về sau tai, trong mắt cô chiếu lên ý cười như mây gió.
Tiếng chuông di động lúc này vang lên, Ninh Mạn Thanh tiếp nhận, rũ mắt nghe bên kia nói chuyện.
Bia kia nói rất nhiều, nhưng Ninh Mạn Thanh chỉ nói hai chữ.
"Không đi."
Cô cắt đứt điện thoại, để điện thoại ở một bên.
Omega ngọt ngào nằm trong lòng cô hoang mang rối loạn giữ chặt lấy tay cô, lưu luyến không rời nói: "Chị phải đi sao?"
"Chị không đi."
Ninh Mạn Thanh nhẹ giọng nói, để Lê Sơ gối lên đầu lên gối, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Lê Sơ vui vẻ hì hì hai tiếng, vỗ vỗ nửa bên gối đầu còn lại kế bên mình, vẫy tay nói với Ninh Mạn Thanh: "Chị cũng đến đây."
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, đó là mong đợi đáng yêu mà Ninh Mạn Thanh không thể chống cự.
Ninh Mạn Thanh nằm bên cạnh Lê Sơ, chờ nàng nhắm mắt lại.
Lê Sơ lại không phối hợp, nàng nằm nghiêng về phía Ninh Mạn Thanh, cọ tới cọ lui trên cổ nàng, sợi tóc giao triền làm cổ Ninh Mạn Thanh có chút nhột.
"Chị thơm quá, cũng thật xinh đẹp." Lê Sơ giống như động vật nhỏ cọ tới cọ lui, vừa cười ngây ngô vừa tiếp tục nói: "Em rất thích."
"Thích đến bao nhiêu?"
Ninh Mạn Thanh ngốc dậy, dùng tay chống đầu nhìn nàng hỏi.
Nếu thần trí Lê Sơ thanh tỉnh, nhất định có thể biết được lúc này Ninh Mạn Thanh trêu đùa nàng, đáng tiếc lúc này nàng lại không thanh tỉnh, tự hỏi mình chốc lát lại thành thành thật thật nói: "Giống như thích gà rán, tôm cua nướng BBQ sốt kem vậy."
"Đồ ăn sao?"
Ninh Mạn Thanh bật cười, chọt chọt gương mặt ngây ngốc đáng yêu của đào đào, từ má lên đến mũi.
Lê Sơ nhăn mũi, há mồm ngoặm lấy ngón tay tác loạn kia.
Cảm giác thấm ướt nháy mắt như sét đánh trúng tim, giống như sóng thần thổi quét qua đầu óc Ninh Mạn Thanh, chỉ để lại một khoảng trống rỗng.
"Không được chọc em."
Lê Sơ vẫn còn cắn ngón tay kia, hàm hàm hồ hồ nói.
Ninh Mạn Thanh nhìn ngón tay cô bị đầu lưỡi thấm ướt rồi đẩy ra, hiện lên ý cười.
Ý cười từ từ chuyển thành ý vị thâm trường, đôi mắt đen nhánh cất giấu ánh sáng.
"Được."
Cô trả lời như thế, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay của chính mình.
"Đào đào nơi nào cũng ngọt." (biếи ŧɦái qué é é é é)
Cô cười sung sướиɠ, tin tức tố mùi trà mây kích động càng thêm ngào ngạt thơm.
Trong khắc này, tin tức tố Lê Sơ nổ tung, choáng váng kẹp chặt chân.