Bạch Dận Ninh nói những lời này là muốn cho Tông Ngôn Hi biết đừng mềm lòng khi thấy Giang Mạc Hàn.
Người đàn ông như thế không xứng để cô gửi gắm cả đời.
Trang Tử Khâm lớn tuổi rồi nên dần dần ngủ say khi ngồi trong xe.
Trong xe yên lặng đi vài giây, Tông Ngôn Hi mới trả lời: “Tôi biết rồi.”
Cô hiểu ý của Bạch Dận Ninh và cũng chấp nhận ý tốt này.
“Tới chỗ đó mất khoảng bao lâu vậy?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Cô quay qua nhìn Trang Tử Khâm: “Cái này không chắc nữa, phải xem tình hình đã.”
Chiếc xe sau đó lập tức yên lặng đi.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng khiến người ta chưa kịp thưởng thức nữa, Tông Ngôn Hi ngồi dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Một hồi sao cô mới quay đầu qua hỏi Bạch Dận Ninh: “Tôi có thể hỏi ông một câu hỏi không?”
“Cô nói đi.”
Cô nghĩ ngợi một chút: “Ông có hối hận từng gặp gỡ mẹ tôi không?”
Bạch Dận Ninh cảm thấy khó hiểu: “Tại sao cô lại hỏi thế?”
“Ùm...yêu nhưng không thể đạt được thì thà không gặp nhau còn hơn đúng không?” Như thế thì không cần phải hao tổn tinh thần suy nghĩ nhiều nữa.
Bạch Dận Ninh lại không cho rằng như thế: “Nếu như chưa từng trải qua tình yêu thì cuộc đời sẽ là một sự hối tiếc đấy, gặp được người mình yêu và được trải qua cảm giác trái tim rung động, đây cũng là một việc hạnh phúc đó, tất nhiên không thể ở bên cạnh người mình yêu là một sự hối tiếc nhưng vẫn hạnh phúc hơn việc chưa từng được gặp hạnh phúc.
Tông Ngôn Hi không hề ghét Bạch Dận Ninh, trong lòng cô cảm thấy ông ấy không phải là người xấu mà ngược lại còn là một người tốt nữa, ít nhất người đối với tình yêu vẫn còn sự chung thủy như thể đã không còn nhiều nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đến sân bay, Bạch Dận Ninh bảo tài xế lấy hành lý dùm.
Tông Ngôn Hi dìu Trang Tử Khâm xuống xe.
“Đưa tới đây được rồi.” Cô nói.
Đợi tài xế lấy hành lý xuống xe và giúp đỡ đẩy xe lăn thì Bạch Dận Ninh nói: “Tôi đưa cô lên máy bay.”
Thấy thái độ của ông ấy rất kiên quyết nên Tông Ngôn Hi cũng không từ chối.
Họ đến khu vực chờ bay, vẫn chưa đến thời gian đăng ký chuyến bay, Bạch Dận Ninh nhìn cô bước lên máy bay.
Trước khi bước vào cửa soát vé, cô quay đầu thấy Bạch Dận Ninh vẫn đang nhìn mình qua lớp kính trắng ở phía xa xa nên cô vẫy vẫy tay với ông ấy.
Cô và Trang Tử Khâm ngồi xuống, không lâu sau thì máy bay cất cánh.
Trang Tử Khâm tự lẩm bẩm một câu: “Lần này đi rồi e là không còn cơ hội quay lại nữa rồi.”
Tông Ngôn Hi không nghe rõ nên hỏi lại: “Bà ngoại, bà nói gì thế?”
Trang Tử Khâm lắc lắc đầu nói: “Không có gì.”
Càng rời xa địa điểm quen thuộc kia lòng cô càng khó lòng bình thản, càng không thể chợp mắt.
Cô không có cách nào ngủ được, trong đầu cứ không ngừng hồi tưởng lại những ký ức cô nên ghi nhớ nhưng lại không cách nào nhớ ra được.
“Ngôn Hi, cháu đang nghĩ gì thế?” Trang Tử Khâm hơi nheo mắt lại tạo cảm giác nửa mê nửa tỉnh.”
“Cháu không nghĩ gì cả.” Cô kéo lại tấm khăn trên người Trang Tử Khâm: “Bà ngoại, bà ngủ thêm một chút đi.”
Trang Tử Khâm đã ngủ một giấc trên xe rồi, người gia tinh thần không tốt lắm, muốn ngủ nhưng lại ngủ không được: “Bà lâu lắm không gặp Mạt Hàn rồi.”
Sắc mặt Tông Ngôn Hi hơi khựng lại: “Anh ấy...bận lắm.”
Trang Tử Khâm đã lớn tuổi rồi, cô không muốn bà lo lắng cho mình nên không mang sự thật nói cho bà biết.
“Đúng vậy, hai đứa đều bận rộn.” Trang Tử Khâm dựa vào vai cô: “Không biết lúc bà còn sống có thể thấy được con của cháu không?”
Tông Ngôn Hi không thể trả lời nên lựa chọn im lặng.
“Con kết hôn còn sớm hơn cả Gia Văn nhưng chắc nó sẽ có con trước cháu đấy.” Trang Tử Khâm nói.
Tông Ngôn Hi nói: “Đúng vậy, tình cảm của anh ấy và Hâm Dao rất tốt.”
Máy bay hạ cánh.
Hai người một trẻ một già lại quay về thành phố này, nơi này không thay đổi nhiều lắm nhưng Trang Tử Khâm đã rất lâu không quay về rồi, bà cảm thấy rất thân thiết, có cảm giác rất quen thuộc.
Tông Ngôn Hi đi lấy hành lý còn Trang Tử Khâm ngồi đợi ở hàng ghế chờ.
Bà nhìn thấy phía nơi xa có một hình bóng rất giống với Giang Mạt Hàn: “Mạt Hàn?”
Giang Mạt Hàn đang nói chuyện với Nam Thành nên không nghe thấy.
“Đưa Hữu Khiêm đi rồi chắc hai người kia sẽ chịu thành thật.” Nam Thành nói.
Giang Mạt Hàn chỉ là quên mất một số chuyện chứ não không hề bị hư hỏng.
Hai người ở nhà họ Giang muốn thừa lúc Giang Mạt Hàn mất trí nhớ giao Công ty cho Giang Hữu Khiêm quản lý và chiếm đoạt tài sản.
Thế nhưng Giang Mạt Hàn không có bởi vì mất trí nhớ mà mặc cho nhà họ Giang sắp xếp, anh đưa Giang Hữu Khiêm ra nước ngoài học, đợi sau khi cậu ấy học tập thành tài quay về thì công ty tất nhiên sẽ có vị trí dành cho cậu ấy.
Vả lại không có Giang Hữu Khiêm ở đây, hai vị ở nhà họ Giang cũng sẽ an phận hơn rất nhiều.
“Mạt Hàn.” Trang Tử Khâm lê từng bước chân đi loạng choạng đi về phía anh, âm thanh càng lớn hơn một chút.
Giang Mạt Hàn cảm thấy giống như có ai đó đang gọi mình nên quay đầu lại thì thấy Trang Tử Khâm nhưng anh đã quên mất người này là ai, vì vậy không hề trả lời mà tiếp tục quay lưng đi.
“Mạt Hàn, cháu đến đón bà đầy à?” Trang Tử Khâm lại nói lớn hơn nữa.
Lần này anh xác định mình không nghe nhầm, đến Nam Thành cũng nghe thấy rồi, khi thấy bà, khuôn mặt anh ta lập tức biến sắc.
“Chủ tịch Giang, buổi chiều chúng ta còn một cuộc họp, mau đi thôi.”
Giang Mạt Hàn vẫn đứng yên: “Có phải bà ấy đang gọi tôi không?”
“Không nghe thấy.” Nam Thành lắc đầu.
“Lẽ nào là tôi nghe nhầm sao??” Giang Mạt Hàn chau mày.
“Chắc vậy, chúng ta mau đi thôi...”
Lúc này Tông Ngôn Hi vừa lấy xong hành lý thì thấy chỗ ghế chờ không thấy người đâu bèn tìm kiếm khắp nơi, cũng mau Trang Tử Khâm chưa đi xa lắm: “Bà ngoại.”
Cô kéo theo hanh lý nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này Nam Thành mới ngơ ngác, sao cô ấy cũng đến rồi?
Anh ta dường như bất giác quay qua thăm dò biểu cảm của Giang Mạt Hàn.
- -----------------