“Tôi muốn cho giám đốc Giang nhìn cái này.” Cô mở video giám sát vừa mới thu được ở trên điện thoại di động cho anh ta nhìn.
Giang Mạt Hàn cúi đầu nhìn đoạn ghi hình trong điện thoại di động, chân mày hơi nhíu lại, thậm chí nghe được lời nói muốn theo đuổi mình của Lâm Nhuỵ Hi, trong lòng của anh lại có chút nhảy lên.
“ Chẳng lẽ người của công ty Hằng Khang đều bá đạo như vậy? Vô duyên vô cớ đến cảnh cáo tôi, tôi nghĩ giám đốc Giang nên cho tôi một lời giải thích, nếu không, tôi cảm thấy sự hợp tác giữa hai công ty của chúng ta, cần phải hoãn lại một chút.”
Giang Mạt Hàn tuỳ ý để một cánh tay lên mặt bàn: “Cái này không đến mức ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai công ty đâu chứ?”
“Lời này của giám đốc Giang không đúng rồi, tôi là người đại diện của Nhuận Mỹ, chúng ta vốn là người hợp tác làm ăn, vậy mà tôi lại bị một người của tập đoàn Hằng Khang gây khó dễ, chẳng lẽ không phải anh nên cho tôi một công đạo sao?” Cô kéo ghế tiến đến gần, cũng kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Cô gái này có vẻ như rất thích giám đốc Giang thì phải, có phải là mỗi cô gái nào tiếp xúc với giám đốc Giang thì đều sẽ bị cảnh cáo như thế này? Hoặc là nói, giám đốc Giang rất thích cảm giác được người người hâm mộ này, cho nên giả bộ như không biết? Nếu như vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói nữa rồi, lần này coi như là tôi không may bị chó cắn mà thôi.”
Nói xong cô đẩy cái ghế đứng lên, cầm lấy điện thoại di động trên bàn: “Nhân phẩm của nhân viên tập đoàn Hằng Khang các anh, tôi đã hiểu rồi, về sau xem ra tôi không thể tiếp xúc cùng giám đốc Giang được nữa, tôi không muốn lại có người đến cảnh cáo mình, hôm nay tôi sẽ trở về liên hệ với tổng công ty, việc hợp tác của chúng ta có lẽ phải xem xét lại.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
“Từ từ.”
Giang Mạt Hàn gọi cô lại: “Cô Lâm, xin dừng bước.”
Anh ta từ trước bàn làm việc đi đến: “Tôi cũng không nói là không cho cô Lâm một công đạo, sao cô lại tức giận như vậy chứ.”
Tông Ngôn Hi quay đầu lại.
“Vậy giám đốc Giang chuẩn bị giải quyết việc này như thế nào?” Tông Ngôn Hi quay đầu hỏi, giọng nói cho chút hung dữ dọa người.
Tính tình như thế này......
Thần sắc Giang Mạt Hàn nghiêm túc hơn, bước chân đi đến gần cô, Tông Ngôn Hi theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng mà Giang Mạt Hàn cũng không dừng lại, càng lúc càng tiến lại gần cô, bất đắc dĩ cô đành lùi về phía sau hai bước.
Giang Mạt Hàn bỗng bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô lại gần, Tông Ngôn Hi bị kéo về phía trước vài bước, một bàn tay chống trước ngực anh ta, cô đè xuống sự bối rối ở đáy lòng, lạnh giọng quát lớn: “Anh đang làm gì vậy?”
“Cô Lâm đã bị ủy khuất như vậy đương nhiên tôi sẽ cho cô một lời giải thích, nhưng trước đó cô có thể giải thích cho tôi được không.” Nói xong anh ta đưa mắt nhìn xuống, nhìn xem ngón tay mềm mại tinh tế của cô. Tông Ngôn Hi rõ ràng cảm được nhịp tim đập của anh ta, cùng với l*иg ngực nóng ấm cứng rắn có lực, cô vội nắm chặt tay lại, bỏ tay sang một bên: “Giám đốc Giang muốn giải thích điều gì?”
Thanh âm của Giang Mạt Hàn trầm thấp: “Cô Lâm đã nói muốn theo đuổi tôi, là nghiêm túc sao?”
Tông Ngôn Hi: “......”
Lúc ấy cô chỉ muốn trêu chọc Lăng Vi mà thôi, còn theo đuổi anh ta?
Ha ha, kiếp sau!
Cô đưa mắt lên, giả bộ ngu nói: “Tôi đã nói như vậy sao?”
“Trí nhớ của cô Lâm kém như vậy sao?” Giang Mạt Hàn càng thêm áp sát nói: “Chẳng lẽ muốn tôi giúp cô Lâm nhớ lại?”
Khi nói chuyện, giọng nói và khí tức của anh phả vào mặt cô, làm cô có một chút khẩn trương, nhưng cũng chỉ là một chút khẩn trương mà thôi, cũng không phải là cảm giác trái tim đều bị anh khống chế nhảy lên, cũng không phải là sự kích động loạn nhịp của trái tim khi được anh hôn.
Cô còn nhớ nụ hôn đầu, ở trong một ngày mưa, khi anh đưa cô về nhà, ở ngay cửa ra vào anh đã hôn cô.
Khiến cô hưng phấn một đêm không ngủ.
Bởi vì trước kia là cô thích anh, nhưng anh lại cho rằng tình yêu của cô, cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của anh mà thôi, nhưng lại không tình cảm đó của cô là thực lòng.
Nếu như không yêu, không thích, làm sao cô có thể chịu sự theo đuổi của anh? Lại tin tưởng anh như vậy? Hết thảy cũng chỉ bởi vì cô thực sự yêu anh, thật tâm thật ý yêu anh, dùng hết mình tất cả dũng khí của mình để yêu anh, mới có thể nguyện ý đem hết thảy tất cả đều giao cho anh, cam tâm tình nguyện đứng ở sau lưng của anh.
“Chỉ là do tôi không thích bị người ta cảnh cáo, cho nên mới phản bác như vậy, giám đốc Giang cứ xem như là lời nói đùa đi.” Gương mặt Tông Ngôn Hi bình tĩnh, tình yêu của cô từ khi anh nói chưa hề yêu cô thì đã kết thúc rồi, giữa bọn họ bây giờ không có tình yêu, chỉ có sự thù hận mà thôi.
“Vậy bây giờ cô Lâm đang nói chuyện với tôi, cũng là nói dối sao?” Thân thể anh lùi lại phía sau, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Tông Ngôn Hi mạnh mẽ nhìn lại anh: “Chẳng lẽ lúc tôi bị cảnh cáo, tôi phải nói rằng tất cả là do tôi sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ không tiếp xúc cùng giám đốc Giang nữa? Giám đốc Giang, chúng ta thế nhưng vẫn đang có hợp tác, về sau sẽ không thiếu cơ hội tiếp xúc, anh muốn tôi vì lời cảnh cáo của cô ta, thì lập tức cắt đứt mọi quan hệ với anh?”
Giang Mạt Hàn nhíu mày, người phụ nữ này, sao lại nhanh mồm nhanh miệng như thế?
“Còn có, làm phiền giám đốc Giang thả tay tôi ra, nếu để cho người phụ nữ ái mộ anh nhìn thấy, không biết có thể hay không muốn bóp chết tôi?”
Giang Mạt Hàn chậm rãi buông tay ra, chẳng biết tại sao, trong trái tim anh có cảm giác trống vắng.
“Vậy cô Lâm muốn điều gì?” Anh ta lại nói.
Tông Ngôn Hi nói: “Tôi muốn cô ta phải xin lỗi tôi, xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người.”
“Về phần chiếc điện thoại bị ném hỏng của cô Lâm, tôi sẽ mua một chiếc khác đền bù cô Lâm, về phần xin lỗi......”
“Nhất định cô ta phải nói xin lỗi tôi!” Thái độ của Tông Ngôn Hi rất cứng rắn: “Tôi đến là vì công việc, không phải đến để bị người khác cảnh cáo.”
Giang Mạt Hàn nhìn cô mấy giây: “Cô Lâm cũng đã lừa dối tôi, có phải hay không cũng nên xin phép tôi?”
“Tôi lừa dối anh cái gì?”
“Nói theo đuổi tôi, chính là có chút thích tôi.”
Tông Ngôn Hi: “……”
Lông mày cô khẽ nhíu lại: “Tôi đã giải thích…”
“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, thì cô cũng đã nói dối.” Sắc mặt của Giang Mạt Hàn nghiêm túc, dáng vẻ giống như là không quá vui vẻ.
Anh ta đây là bảo vệ cho Lăng Vi sao?
Anh ta—— Yêu Lăng Vi?
Tông Ngôn Hi nắm nắm tay: “Như vậy tôi đã hiểu rồi, hoá ra giám đốc Giang thích cô ấy như vậy, nếu anh đã yêu thích thì tại sao lại không kết hôn? Mà muốn dùng phương pháp này để tú ân ái sao? Hôm nay coi như là do tôi không may, coi như bị chó dại cắn, về phần điện thoại mới, tôi có thể tự mua, không cần làm phiền đến giám đốc Giang.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
“Tính tình của cô Lâm khó chiều như vậy, sẽ không khiến người ta yêu thích.” Giang Mạt Hàn cũng tức giận.
Tông Ngôn Hi quay đầu nói: “Xem ra khiến giám đốc Giang phải thất vọng rồi, tôi cũng có người yêu thích, gọi là dù là củ cải rau xanh thì cũng có người ưa chuộng, giám đốc Giang không thích, nhưng lại có người vừa miệng.”
Cô cũng đã từng có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng cô lại mắt mù, thế mà chọn phải một người không có trái tim.
Không hiểu sao Giang Mạt Hàn cảm thấy những lời này của cô có chút chói tai, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng: “Chẳng phải cô Lâm đã thất tình sao?”
“Thất tình chứ cũng không phải là thất tâm (mất đi trái tim), bỏ được một người đàn ông cặn bã, tôi sẽ đi tìm được người tốt hơn.” Tông Ngôn Hi nhìn anh nói: “Nếu như giám đốc Giang đã bao che khuyết điểm như vậy, không chịu để cô gái kia nói xin lỗi tôi, thì tôi cũng không còn lời nào để nói nữa, tôi tự nhận là do tôi không may mắn, nếu giám đốc Giang có lời nào cần nói thì mau nói đi, tôi còn có việc, không có thời gian ở đây lãng phí cùng anh.”
Giang Mạt Hàn nặng nề nhìn cô mấy giây, cái này tính tình bướng bỉnh này quả thật rất giống cô ấy
Trước kia cô ấy cũng như vậy, không bao giờ muốn chịu thiệt.
Không chủ động đi bắt nạt người khác, nhưng cũng tuyệt đối không chịu thiệt.
Trước kia chỉ cảm thấy như vậy là tùy hứng, là do được người nhà nuông chiều mà kiêu căng, bây giờ nghĩ lại, ở trước mặt anh, cô ấy luôn chân thành như vậy, từ trước tới nay cô ấy luôn không che dấu điều gì, thể hiện hoàn toàn chính mình trước mặt anh.
Vì sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhuỵ Hi, cuối cùng đều sẽ liên tưởng đến cô ấy.
Anh xoa xoa đầu lông mày, nói với cô: “Cô chờ một chút.”
Anh nhấc điện thoại nội bộ, gọi cho thư ký: “Gọi bộ trưởng Lăng đến đây.”
- -----------------