Mê Vợ Không Lối Về

Chương 881: Cô mụ mẫm đầu óc rồi

"Mời cô Lâm cứ nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta lại bàn chuyện làm ăn." Nam Thành lấy vali của cô tới.

"Cảm ơn." Tông Ngôn Hi kéo vali sang.

Nam Thành nhìn cô rồi quay người đi, Tông Ngôn Hi đứng ở cửa cũng không đóng cửa ngay, mà nhìn Nam Thành đóng cửa thang máy đi rồi, lúc này Cố Hiềm đi ra từ khúc quanh.

"Người đi xa rồi chứ?"

"Nhanh vào đi." Tông Ngôn Hi kéo Cố Hiềm vào.

Cô cởi giày cao gót đổi thành dép lê, để vali ở một bên, ngồi lên sô pha, hỏi: "Chuyện anh điều tra sao rồi?"

Một năm vừa qua anh ta và Tông Ngôn Hi trở thành bạn tốt không có gì che dấu nhau, thời gian anh ta ở trong nước đang giúp cô điều tra vài chuyện.

"Sau khi cô chết, Giang Mạt Hàn sáp nhập Giang Đạt và Vạn Việt, cũng là tập đoàn Hằng Khang hiện nay, còn về bức di thức đó, tôi còn chưa điều tra được là ai tung ra."

Tông Ngôn Hi nhíu mắt, bức di thư lúc cô bị cho là tự sát, nhất định là do người hại cô cố ý thả ra, người hại cô đấy, đương nhiên là Giang Mạt Hàn, thế nhưng cô không có bằng chứng.

Cô nhất định phải tìm ra chứng cứ.

"Vừa quay về thì nghỉ ngơi tí đi. Cùng đi ăn cơm tối, tôi đón gió tẩy trần cho cô." Cố Hiềm cười nói.

"Mệt lắm không muốn ra ngoài, ăn gì đó ở trong phòng thôi." Tông Ngôn Hi bẻ cổ.

"Không được, không được, ra ngoài ăn." Cố Hiềm kéo Tông Ngôn Hi: "Nhanh lên chút, đi giày vào."

Tông Ngôn Hi chịu chết, không định phụ lại sự nhiệt tình của Cố Hiềm, đồng ý vậy.

Cô đi giày vào ra ngoài với Cố Hiềm.

"Đi đâu đây?" Tông Ngôn Hi ngồi trên xe hỏi.

Cố Hiềm nói: "Cô cứ ngồi yên, hôm nay kế hoạch do tôi sắp xếp."

Nói xong anh ta nổ máy xe lái ra ngoài.

Xe nhanh chóng dừng ở trước một nhà hàng xa hoa nằm ngay trung tâm thành phố, Tông Ngôn Hi trước đây hay tới nên cũng không bất ngờ, chỉ cười nhìn Cố Hiềm: "Tốn kém của anh rồi."

"Hiếm khi cô về, nhất định phải đầu tư chút, không thì sao thể hiện thành ý của tôi?" Cố Hiềm bước xuống xe, ném chìa khóa xe cho nhân viên.

Hai người đi vào, chọn một vị trí ở góc, chỗ này khá yên tĩnh.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng lại gần, Tông Ngôn Hi chẳng có tinh thần gì, để Cố Hiềm tự gọi là được.

Cố Hiềm cười: "Vậy gọi món tôi thích ăn hết hả?"

Tông Ngôn Hi cười: "Đương nhiên là được,dù sao là anh trả tiền."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô vô tình ngước lên, trông thấy ở cửa có hai người đi vào. Giang Mạt Hàn và Lăng Vi đi cạnh anh ta.

Cô nhíu mày lại, nghĩ thầm oan gia ngõ hẹp, vừa về một ngày gặp tận hai lần.

Bọn họ nhanh chóng ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Lăng Vi gọi món.

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Giang Mạt Hàn hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?"

Lăng Vi cười: "Ăn cơm tối trước."

Giang Mạt Hàn có hơi mất kiên nhẫn: "Nếu cô không muốn nói vậy thì lần khác nói."

Anh ta đứng dậy.

Lăng Vi vội kéo tay anh ta, thấp giọng mang theo sự cầu xin: "Mạt Hàn, ăn chung với em một bữa không được sao?"

"Tôi còn có việc..." Giang Mạt Hàn vẫn từ chối.

"Mạt Hàn, em thích anh, em thích anh từ lâu rồi. Anh đã ly hôn một năm, chúng ta thử có được không?" Lăng Vi nói đầy hèn mọn.

Giang Mạt Hàn chau mày ngạc nhiên: "Lăng Vi cô đang nói gì vậy?"

"Em nói em thích anh, từ lâu rồi..."

"Lăng Vi!"Giang Mạt Hàn ngắt lời cô ta: "Cô mụ mẫm đầu óc rồi."

Nói xong anh ta tránh khỏi tay Lăng Vi, xoay người ra ngoài.

"Mạt Hàn." Cô ta đuổi theo.

"Xì, ăn một bữa cơm cũng gặp, đúng là ra ngoài không xem ngày." Cố Hiềm nhổ nước bọt.

Tông Ngôn Hi liếc mắt nhìn anh ta: "Tiếng Trung ngày càng khá rồi, biết không ít thứ, tôi ra ngoài chút."

Lăng Vi thích Giang Mạt Hàn, sao trước đây cô không biết?

Lâu rồi, lâu rồi là bao lâu?

Ngón tay cô cuộn lại, đây là bạn học của cô còn là bạn thân.

"Tôi đi với cô." Cố Hiềm đứng dậy.

"Nhiều người gây chú ý, dễ bị phát hiện, tự tôi đi là được." Tông Ngôn Hi vỗ vào vai anh ta một cái.

Sau đó một mình ra ngoài.

Ở ngoài phòng ăn Lăng Vi vẫn đi theo anh ta: "Mạt Hàn, một năm qua, anh đặt mọi sức lực và thời gian lên công việc, không cho phép ai nhắc tới cô ta, tại sao vậy? Lẽ nào anh thích cô ta?"

Giang Mạt Hàn chợt dừng bước, quay đầu nhìn cô ta sắc lẹm.

"Cô ta là kẻ thù của anh, cô ta chết cũng do cô ta nghĩ không thông. Anh chỉ ly hôn với cô ta thôi, chẳng thể trách anh được, huống chi, cô ta chết chưa hết tội..."

"Im mồm!" Giang Mạt Hàn đột nhiên lên giọng, âm u lạnh lùng: "Không được nhắc tới cô ấy!"

"Tại sao không thể nhắc?" Lăng Vi đỏ mắt lên: "Anh quên mẹ anh chết thế nào rồi..."

Giang Mạt Hàn một phát bóp cổ cô ta, anh ta không muốn tiếp tục nghe mấy câu này nữa: "Lăng Vi cô biết thân biết phận đi."

Lăng Vi không tin nổi anh ta sẽ đối xử với mình như vậy: "Tôi có thân phận gì? Anh theo đuổi Tông Ngôn Hi, tôi là bạn học lại là bạn thân của cô ta, tìm hiểu thứ cô ta thích, nói cho anh biết,để anh lấy lòng cô ta. Tôi hết lòng hết dạ vì anh, anh nói xem tôi có thân phận gì?"

Ánh mắt Giang Mạt Hàn lóe lên, sức lực giảm đi một phần: "Cô là bạn của cô ấy thì càng không nên có suy nghĩ đó."

"Nếu không phải giúp anh, tôi cũng không làm bạn với cô ta. Tôi làm tất cả là vì anh, Mạt Hàn, chẳng lẽ anh muốn cô độc cả đời sao? Tại sao trong mắt anh lại không thấy được tôi? Trước đây thì thôi đi nhưng bây giờ, cô ta đã biến mất rồi, anh nhìn tôi thêm một cái không được sao?" Lăng Vi nghẹn ngào: "Lẽ nào chỉ vì cô ta là tiểu thư con nhà giàu được nhận mọi yêu thương?"

"Cô nên biết, tôi chưa bao giờ coi trọng thân phận, tôi cũng chẳng xuất thân tốt đẹp gì." Giang Mạt Hàn buông cô ta ra: "Sau này đừng nói những câu như vậy nữa."

"Mạt Hàn..."

Giang Mạt Hàn lên xe đi mất.

Lăng Vi đứng im nhìn xe chạy như bay,đầy sự không cam tâm.

Tông Ngôn Hi đứng cạnh tường, bao lâu cũng không hoàn hồn. Cô vẫn cho rằng là người bạn rất tốt, không ngờ là tiếp cận cô có mục đích?

Còn là vì Giang Mạt Hàn?

Ha ha.

Bên cạnh không ai thật lòng với cô cả, Giang Mạt Hàn, Lăng Vi, người yêu của cô, bạn bè, tất cả đều có sự tính toán?

Cô thật lòng đối xử với mọi người, nhưng ai cũng có sự lừa dối, mưu đồ hại cô, lấy tính mạng của người nhà cô?

Lòng người sao hiểm ác vậy?

"Cô không sao chứ?" Cố Hiềm đi tới.

Tông Ngôn Hi vội lau mắt: "Tôi không sao."

"Đi vào ăn gì đó đi."Cố Hiềm nói.

Tông Ngôn Hi ừ một tiếng.

Ngồi vào bàn, Cố Hiềm hỏi: "Cô nghe được gì rồi? Trông nét mặt cô rất không ổn."

Nói xong anh ta hối hận ngay, vốn dĩ tâm trạng cô đã tệ, còn hỏi như vậy thì sao ăn nổi cơm?

"Ha ha, ăn cơm, hay là ăn cơm trước đi." Cố Hiềm vội gắp thức ăn cho cô.

"Anh cũng ăn nhiều chút."Tông Ngôn Hi đã điều tiết lại tâm trạng.

Ăn xong Cố Hiềm đưa cô về khách sạn, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Thế nhưng cô lăn qua lăn lại mãi lâu không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ tới dáng vẻ tuyệt tình của người đàn ông từng nói yêu cô.

Ép cô ly hôn, đòi mạng cô!

Giang Mạt Hàn!

Cô siết chặt gối.

Hôm sau.

Tông Ngôn Hi ăn mặc cẩn thận tới tập đoàn Hằng Khang.

- -----------------