Mê Vợ Không Lối Về

Chương 821: Nhìn thấy em có vui không

Ví tiền không còn, điện thoại cũng mất, cô phải làm sao đây?

Tang Du nhìn tài xế phía trước: "Bác tài, tôi..."

“Cô gái, không phải cô định quỵt tiền xe đấy chứ?” Tài xế trầm mặt, buổi tối ra ngoài làm ăn dễ dàng lắm sao?

"Không phải vậy, tôi bị mất ví và điện thoại..."

Tang Du muốn giải thích, nhưng xế taxi không quan tâm: "Cô nói gì tôi cũng không quan tâm, đưa tiền đây. Tôi chỉ là một người làm ăn, không phải là Bồ tát sống. Huống chi cũng đâu nhiều tiền, chỉ hơn năm mươi tệ mà cô còn tính quỵt hả?"

“Tôi không định quỵt tiền, là do tôi bị trộm.” Tang Du vội vàng nói, cô thật sự không không quỵt tiền mà.

Lòng cô so với bất kỳ ai cũng sốt ruột hơn

Không có tiền, không có điện thoại di động.

"Bạn mất đồ thì chắc cũng phải có bạn chứ? Cô phải trả tiền cho tôi, không được ăn quỵt." Tài xế rất bực mình. Không biết có lấy được tiền không còn làm anh ta mất thời gian đi đón khách khác: "Gặp phải cô đúng là tôi xui xẻo. "

“Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.” Tang Du lo lắng.

“Gọi cho bạn của cô đi.” Tài xe đưa điện thoại di động cho Tang Du, mắt Tang Du sáng lên, ngay sau đó cô lại tối sầm lại, cô không nhớ số của Thẩm Bồi Xuyên.

"Tôi…"

Gọi điện cho các bạn học ở thành phố B thì có gì nước xa không cứu được lửa gần, làm thế nào cho phải đây?

Cô chán nản muốn chết, sao lại không nhớ số của Thẩm Bồi Xuyên?

Sau khi Thẩm Bồi Xuyên đổi số, cô ấy là người đầu tiên lưu lại, còn lưu tên. Sau này, gọi điện, nhắn tin chỉ hiển thị tên nên cô cũng không chú ý tới dãy số nữa.

Hiện tại thì hay rồi, muốn dùng nhưng không biết số.

Tài xế taxi rất sốt ruột: "Cô gọi chưa đấy?"

"Tôi ở đây có một người bạn, tôi quên mất số điện thoại của anh ấy..."

“Xuống đi!” Tài xế taxi sầm mặt đuổi người: “Tôi đen tận mạng mới gặp phải cái người như cô”.

Tang Du không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi."

"Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi. Tôi đã xui xẻo rồi thì đừng lãng phí thời gian, một câu xin lỗi thì có ích gì? Nếu không phải thấy chỉ là một cô bé thì tôi đã đưa cô đến đồn công an rồi!"

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi……"

Tang Du đẩy cửa xe xuống, cơn mưa rào lập tức làm ướt áo cô. Cô ấy đóng cửa xe lại, xe lao nhanh ra ngoài, tạt nước vào Tang Du.

Thẩm Bồi Xuyên không sống trong khu dân cư mà ở trong một tòa nhà. Cửa đóng chặt, không thể vào được, xung quanh không có nơi nào để tránh mưa.

Nhìn quần áo trên người đều ướt sũng, cơn mưa sau thu rất lạnh, cả người cô ấy run lên vì lạnh.

Cô ấy dầm mưa rất lâu mới tìm được một mái tôn hẹp để trú, nhưng theo đà này, mưa sẽ chưa ngừng luôn được.

Khoảng hai mươi phút, một chiếc ô tô chạy tới, dừng ở bãi đậu xe trước cửa.

Thẩm Bồi Xuyên cầm ô, bước ra khỏi xe. Ánh sáng khá yếu, Tang Du không thể nhìn rõ, phải đến khi gần đến cửa, Tang Du mới nhận ra đó là Thẩm Bồi Xuyên. Cô chạy đến, nói: "Thẩm Bồi Xuyên."

Thẩm Bồi Xuyên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, thấy một bóng người nhỏ nhắn đang chạy về phía mình, bất chấp mưa gió, trông rất nhếch nhác.

“Tang Du?” Thẩm Bồi Xuyên sững sờ một giây rồi lập tức sải bước tới, cầm ô che mưa cho cô. “Em sao thế?

Tang Du ôm cánh tay run rẩy, giống như một con côn trùng nhỏ tội nghiệp: "Em đến tìm anh, muốn cho anh một sự bất ngờ... Nhưng túi bị kẻ trộm rạch mất, mất cả ví và điện thoại di động."

Thẩm Bồi Xuyên nhét chiếc ô vào tay cô, cởϊ áσ khoác rồi quấn cô lại, không nói gì, vòng tay ôm cô vào tòa nhà.

“Bây giờ anh sống ở đâu?” Tang Du run run hỏi.

“Chỗ ở tạm thời.” Thẩm Bồi Xuyên ôm chặt lấy cô ấy, cố gắng làm ấm cô ấy bằng nhiệt độ cơ thể. Cơ thể cô ấy quá lạnh, có thể cảm nhận được điều đó xuyên qua lớp vải.

Không biết cô ấy đã dầm mưa bao lâu, có bị ốm không.

“Hắt xì!” Tang Du hắt hơi.

Lúc này đến cửa phòng, Thẩm Bồi Xuyên mở cửa, vào phòng, đi vào phòng tắm, lấy khăn khô bước qua lau mặt cho cô: "Mau cởϊ qυầи áo ướt ra."

Căn phòng không lớn, chỉ có phòng ngủ và nhà vệ sinh, trong phòng rất đơn giản chỉ có tủ và bàn.

Tang Du cởi cúc quần áo, tay cô ấy có chút cứng ngắc. Thẩm Bồi Xuyên thấy động tác cô ấy chậm nên giúp cô cởi. Ngay sau đó quần áo của Tang Du bị cởi ra, chỉ còn lại bộ quần áo đơn giản bên trong. Thẩm Bồi Xuyên cũng không suy nghĩ gì, chỉ sợ cô ấy bị bệnh, nên muốn cởi hết quần áo ướt trên người cô ấy.

Rồi dùng khăn lau sơ qua, bế cô ấy vào giường, đắp chăn bông lên.

Tang Du cuộn mình trong chăn bông, cảm thấy thoải mái, và ấm áp hơn.

Thẩm Bồi Xuyên vừa đi, vừa cầm một cốc nước nóng tới, đỡ Tang Du dậy, đưa nước lên môi cô: "Uống chút nước nóng đi."

Tang Du thuận tay uống hai ngụm: "Được rồi."

Thẩm Bồi Xuyên đặt cốc nước xuống, chạm vào trán cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị sốt.

Tang Du nép vào người anh, thì thầm: "Không sao đâu, đừng lo lắng, em sẽ không bị ốm. Sức khỏe của em rất tốt. Hồi nhỏ em chẳng mấy khi bị ốm cả."

Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cô, lấy điện thoại di động ra lấy gọi cho cô một ít canh nóng hay đồ uống gì đó, để xua đi cái lạnh trên người, nhưng lúc này không có nhà hàng nào mở cửa.

Ở đây không có gì cả, nấu một bát nước gừng cũng không được.

Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô ấy, rất đau lòng: "Sớm nói cho anh biết, anh đã đến đón em."

Tang Du rũ lông mi: “Không phải em muốn làm cho anh ngạc nhiên sao?” Cô ấy ngửa đầu ra sau, tóc lau rồi vẫn còn ươn ướt. “Em đến thăm anh, anh có phấn chấn không? Nhìn thấy em, anh có vui không?

- -----------------