Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 12: Âm thầm che chở

Một lát sau, hắn lại lên tiếng:” vậy bên chỗ cô bé Quân Dao đó có cần thêm người bào vệ không? Lần trước may mà có Phí Dạ Đông ra tay kịp thời, không sợ là cô nhóc kia đã bị người cùa ông ta ra tay!”

Trường Đình thờ ra một tràng khói thuốc, Tiểu Hổ biết ý liền hạ cừa xe.

” Mà kề ra cô nhóc đó hình như không biết quan hệ của Phí Dạ Đông đó và Phí Đường thì phài, còn qua lại rất thân mật, vừa rồi còn cùng tên đó đi ra từ một

chung CƯ!”

Dường như không khí bên trong xe lạnh hẳn đi, yên tĩnh một lúc lâu.

Trường Đình:” Cho thêm người đi bào vệ, cẩn thận một chút, đừng để ảnh hường đến cuộc sống cùa cô ấy!”

Tiểu Hổ:” Em biết rồi ạ!”

Trương Đình:” Còn chuyện gì nữa không?”

Tiểu Hổ nhìn Trương Đình, chuyện chính đã xong, chẳng qua chuyện tư thì vẫn còn, nhưng hắn không dám mờ miệng, lại

sỢ sẽ phạm sai lầm:” Dạ không ạ!”

Trương Đình liếc cậu ta, ra lệnh đuổi người:” Vậy thì làm việc của mình đi!”

Xe cùa Trương Đình dừng trước cổng trường đại học cùa Lâm Quân Dao.

ĐỢi cà buổi chiều, cuối cùng bên trong cũng tan học.

Thấy cô nhóc kia đi ra, ánh mắt hắn liền khẽ động. Nhưng ngoài dự liệu, Lâm Quân Dao rõ ràng đã nhìn thấy xe cùa hắn, lại làm như không thấy, điềm nhiên

cùng người bên cạnh rời đi.

Không hiểu sao, trong lòng Trương Đình có chút hoàng hốt.

” Lão đại, không đuổi theo sao?”

Trương Đình nhìn gương chiếu hậu, bóng lưng Lâm Quân Dao mềm mại uyển chuyển, bên dưới vẫn mặc chiếc váy như hôm qua, chẳng qua cánh tay đang bị một lớp băng gạc băng bó, trông vô cùng khó chịu.

Bàn tay hắn khẽ nắm lại, hít lại một hơi, cuối cùng lên tiêng:” Đi về quán trước đi!”

Người lái xe nhìn qua gương, thấy Trương Đình đang nhắm mắt dựa vào sau ghế, dường nhưthật sự cũng không có ý gọi Lâm Quân Dạo lại, hắn mới thờ dài, sau đó lại xe đi mất.

Lâm Quân Dao cùng Trần Duy nói cười, nhưng trong lòng lại nặng trĩu khó tà.

” Hoạt động cắm trại lần này còn chỗ không?”

Trần Duy:” Cậu muốn tham gia sao?” Lâm Quân Dao gật đầu, Trần Duy liền vô

Dao, cô một mình ờ thành phố này, không biết có gặp phải nguy hiềm gì không?

Hắn bỗng nhiên ngẩn người, lập tức xua đuổi hình ành cùa cô ra khỏi đầu.

Lâm Quân Dao là con gái cùa người anh em kết nghĩa cùa hắn, hẳn quan tâm là điều dĩ nhiên mà thôi.

” Đình, anh định đi Tây Thành sao?”

Thanh Lam bước vào, cô ta cời áo khoác, lọ ra bộ sườn xám cắt xè bạo bên trong, Trương Đình không liếc cô ta lấy một cái, hắn nhíu mày, đưa cho cô một tập tài liệu.

El Nhân lực bị hao tổn, hàng cùa chúng ta bị hao hụt quá nhiều rồi, cô đi Bắc thành một chuyến, liên lạc với đám người ờ vùng trung đông đi, chúng ta đàm phán, mua thêm một lượng hàng mới bổ sung!”

Thanh Lam cầm tài liệu, cô lật giờ mấy trang, rồi lại chán nàn đặt xuống. Ánh mắt cô ta đảo lên người Trương Đình, cẩn thận dò xét.

” Thu lại ánh mắt không an phận cùa cô đi!”

Thanh Lam thờ dài:” Lão đại, anh thật sự

không sao chứ, thuốc đó..-không phài loại tầm thường đâu!”

Trương Đình:” Lắm lời!”

Thanh Lam đi đến bên cạnh hắn, khẽ vấn vít bên tai:” Không phải anh đã làm gì cô bé kia rồi chú?”

Thanh Lam chỉ có ý chọc ghẹo hẳn một chút, nhưng không ngờ hắn lại dùng ánh mắt chứa đạn nhìn cô ta, Thanh Lam nuốt khan, lập tức lùi lại.

Cô ta giơ hai tay, thờ dài bất lực:” Tôi sai rồi, sai rồi, được chưa lão đại?”

El Ra ngoài chuẩn bị đi!”

Thanh Lam trề môi, sau đó cũng đi ra ngoài. . Đọc thêm nhiều truyện ở -- Tru mTruyen.N ET --

Trường Đình một mình trong phòng, hắn xừ lý thêm một chồng giấy tờ, sau đó lại đứng dậy đi hút thuốc, bên dưới quán bar nhạc đã nổi lên, thì ra màn đêm lại nhanh đổ xuống nhưthế.

Hắn nhìn đồng hồ, cũng đã nừa đêm, trong một phút giây, hắn đột nhiên thấy rất cô quạnh, cũng không biết tại sao, dạo gần đây tâm tình hắn có chút phiền

nhiễu, rất khó để tập trung, thậm chí còn sinh ra vào tư tường như cùa người già.

Trong lòng bí bách, hắn lại lôi thuốc ra hút.

Hai ngày sau.

Tây thành rộng lớn, được mệnh danh là thành phố phồn hoa bậc nhất của đất nước, cuối thu đến, lá vàng đò khắp chốn, điêu linh nhưng cực kỳ khiến người ta ngất ngây.

” Lão đại, đối phương đã đến nơi rồi ạ!”

” Có cần đến khách sạn nghỉ ngơi trước

không ạ?”

Trương Đình:” Không cần, tới điểm hẹn trước đi!”

” Vâng!”

Xe lái vào trong trung tâm thành phố, quả không hổ là thành phố đông đúc phồn hoa, khắp nơi đèn hoa, thiết kế vô cùng bắt mắt.

Bọn họ đến một khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố.

” Là Trương lão đại phải không ạ? Lão đại của chúng tôi đang đợi ờ bên trong rồi ạ!”

Trương Đình và người cùa hắn đưdc người nọ dẫn vào trong, đi qua hành lang, ánh mắt hắn bỗng nhiên nhíu lại, nhưng chì một giây sau, hắn liền trờ lại vè điềm nhiên như trước.

” Đến rồi ạ!”

Trương Đình được thuộc hạ mờ cừa, bên trong không nghi ngờ gì chính là căn phòng cao cấp nhất ờ đây, ánh sáng cực kỳ chói mắt, họa tiết hoa văn đều là thứ được thiết kế hàng đầu. Rồng phượng khắc tạc bên trên những chiếc cột tường, đều là tinh tế đến mức không còn có chỗ

nào để chê bai, tay nghề người làm ra, nhất định là hàng đầu.

” Đại ca, anh về nước từ hồi nào thế?”

Trường Đình được thuộc hạ cời áo khoác, nhìn mấy người đàn ông trong phòng, thoải mái lên tiếng.

Người được Trương Đình gọi là đại ca tên là Hồng Thiên, hắn là người ờ trong giới xã hội đen này lâu nhất trong năm anh em bọn họ, mấy năm trước, sau khi kết hôn, hắn liền rút tay ra khòi phần lớn các phi vụ trước đó, chỉ tập trung ờ một khu vực ờ

Bắc Á tổ chức sát thù cùa mình.

Hồng Thiên ngồi ờ vị trí đầu, vừa vặn là người đầu tiên nhìn thấy Trương Đình đi vào, khuôn mặt hắn có nét nghiêm nghị và lãnh khốc tàn bạo, dù đă thoái ẩn lâu ngày, nhưng vẫn không thể nào che đi được sự huy hoàng năm nào.

Nhìn thấy người anh em lâu ngày không gặp, khóe môi hắn cũng hiện lên một điệu vui mừng.

Ba người còn lại nhìn thấy Trương Đình, cũng cực kỳ vui vè. Bọn họ tính ra, cũng

đã 5 năm không gặp, hẹn ước năm xưa, 5 năm một lần, cũng thật là khó khăn, những năm này, công việc và địa bàn cùa bọn họ đều được mờ rộng hơn xưa, khó khăn năm mới được tụ hội một lần, coi như là bò qua gánh nặng và tình toán trên người đưdc một lát.

El Anh ba, anh lại là người đến muộn nhất rồi!”

Trương Đình mỉm cười:” Nhưng tôi chưa bao giờ đến quá hẹn!”

Lão tứ Viêm Thần nhìn đồng hồ, hắn

nhếch môi, đôi mày kiếm sắc bén khẽ nhướng lên trào phúng.

” Đúng là con người có quy củ!”

Sau đó hắn lại thở dài:” Không phạt được lão tam rồi!”

Lão ngũ Lãnh Diệm Đào thờ dài sườn sượt, dường như đối với chuyện phạt Trường Đình vô cùng là tiếc nuối.