Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 13

Chuyện tẩy trắng này, quá tận lực cũng không tốt, Đồng Tuyển cũng không vội vàng liên lạc với Dịch San San, mà là trước tiên cùng bạn cùng phòng trải qua vài ngày yên bình.

Trên thực tế, mấy người bạn cùng phòng này cũng khá tốt, trong khi càng ngày càng hiểu về nhau hơn, thanh tiến độ của nhiệm vụ phụ cũng từ từ tăng lên.

Đương nhiên, nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ đều nắm chắc, hành động đưa ấm áp cho Nguyên Thác bên kia cũng không thể dừng.

Không biết có phải do Đồng Tuyển ảo giác hay không, bắt đầu từ sách bài tập hóa học, Nguyên Thác dường như đã chấp nhận lòng tốt này từ lúc nào không hay, cũng không cố gắng tìm xem người tặng đồ là ai, vô cùng hợp tác.

Nhờ sự hợp tác của đối phương, mà Đồng Tuyển mỗi ngày đều được cung cấp một số điểm nhất định, nhưng dù anh nhận được gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ giống như quyển sách bài tập hóa học đó, đều bị anh coi là "Vật kỷ niệm".

[Kí chủ.] Hệ thống nhắc nhở cậu: [Nhân vật chính đã ba ngày rồi không đánh nhau với ai cả.]

Đồng Tuyển: "Sao vậy, quá tuyệt vời à?"

Lần đánh nhau duy nhất trong gần năm năm qua của cậu, chính là lần dạy dỗ đám đầu gấu vì Nguyên Thác đó.

Hệ thống: [...] được rồi, ta biết ngài lười.

Nó nhắc nhở: [Trong cốt truyện gốc, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhân vật chính sẽ bị thương ở tay phải trong một trận đánh nhau tuần này. Nhưng do sự can thiệp của kí chủ, nhóm đại ca không lại làm phiền Nguyên Thác nữa, sự kiện lần này đã bị hiệu ứng bươm bướm loại bỏ.]

Đồng Tuyển nói: "Là lần đánh nhau đó bị hiệu ứng bươm bướm loại bỏ, thế nhưng chuyện tay bị thương vẫn có khả năng diễn ra, đúng không?"

[Vâng, mong kí chủ quan tâm nhiều hơn đến nhân vật chính.]

Bởi vì hệ thống nhắc nhở, Đồng Tuyển đã chú ý đến tình hình của Nguyên Thác suốt cả một ngày.

Khi cảnh tượng này rơi vào mắt người khác, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

"Rốt cục là Đồng Tuyển đang nhìn ai ngoài cửa sổ vậy? Vương Nhàn hay Tuệ Tử?"

"Không muốn biết, đến lúc cậu ấy lén lút nhìn mình thì cậu nói với mình sau đi hahaha!"

Nam sinh bên cạnh nghe thấy hai nữ sinh đang nhỏ giọng nói về Đồng Tuyển, không nhịn được phải ngẩng đầu lên khỏi đống bài tập, vẻ mặt tang thương, thở dài cho sự thăng trầm của cuộc đời:

"Lúc đầu ghét bỏ cậu ấy là mấy bà, hiện tại nhìn chăm chú người ta cũng là mấy bà, con gái đúng là dễ thay đổi, thế giới đúng là chỉ biết nhìn mặt, àiii!"

Nữ sinh bên phải cuộn quyển sách bài tập lại thành ống, gõ vào đầu hắn như chơi đập chuột, xẵng giọng: "Ông thì biết cái gì, bọn tôi không phải nhìn mặt, Đồng Tuyển là có thần thái khác, khí chất, là khí chất ấy ông có hiểu không hả?"

Một nữ sinh khác nhỏ giọng nói: "Không phải, chủ yếu là do ban đầu Dịch San San luôn nói là Đồng Tuyển quấy rầy cậu ấy, hơn nữa Đồng Tuyển cũng không nói chuyện với người khác, tôi liền cho là cậu ấy là loại người hèn mọn khốn nạn như thế, không quan tâm cậu ấy trông như thế nào cũng đều cảm thấy chán ghét. Nhưng gần đây, Dịch San San luôn kiếm cớ chạy vào lớp mình, mà Đồng Tuyển thì lại không để ý đến cậu ấy, ai biết những gì cậu ấy nói trước đây là thật hay giả."

Không nói tới việc diện mạo Đồng Tuyển không có gì thay đổi, hiện tại cô nghĩ lại, nếu như trước kia thật sự hiểu lầm người khác, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Người nghi ngờ lời nói trước đó của Dịch San San không chỉ có hai nữ sinh này, mà Dịch San San ngồi trong lớp mình cũng có thể nghe thấy một số tiếng rì rầm bàn tán xung quanh:

"... Chuẩn, mình cũng nghe thấy cậu ấy nói rằng Đồng Tuyển si mê cậu ấy, luôn theo dõi và quấy rầy cậu ấy hay gì đó. Lúc đó mình bị dọa luôn, cho là cậu ta là loại biếи ŧɦái cuồng theo dõi nhìn trộm các thứ ấy!"

"Cậu ấy luôn nói Đồng Tuyển dây dưa mình, đúng là Đồng Tuyển có đến lớp bọn mình tìm cậu ấy vài lần. Mà mình nói này, nếu như không thích người khác quấn lấy thì mặc xác họ đi, đằng này lần nào cậu ấy cũng nhận đồ Đồng Tuyển tặng."

"Bây giờ Đồng Tuyển không tìm cậu ấy nữa, cậu ấy lại tự mình đến lớp 15."

"Má hèn vậy."

"Hahaha, đúng là tự ỉa tự ăn. Vừa treo người ta vừa nói người ta quấy rầy mình."

Điệu bộ diễn kịch thường ngày của Dịch San San khiến không ít nữ sinh ngứa mắt, nhưng không nói được gì, sau khi hóng được chuyện cô và Đồng Tuyển xảy ra khúc mắc, đều cảm thấy vui vẻ, bắt đầu thầm thì to nhỏ.

Dịch San San giả vờ như không nghe thấy, nhưng lại không thể làm hết câu hỏi trên tờ giấy đang cầm trên tay, bỗng nhiên cô từ chỗ ngồi đứng dậy, bước ra khỏi lớp.

Trong lòng cô cũng ngột ngạt, muốn tìm Đồng Tuyển hỏi cho rõ ràng.

Rõ ràng từ trước đến nay hắn đối với mình ngoan ngoãn nghe lời như một con chó, kể từ sau vụ náo loạn đợt thi cử, hắn thật sự không định liên lạc lại nữa, cho dù là mình đã chủ động tiếp cận.

—— Hắn có tư cách gì mà làm như vậy!

Dịch San San và đại diện môn anh của lớp Đồng Tuyển là bạn tốt, trước đây cô cũng thỉnh thoảng đến lớp 15 chơi, quen cửa quen nẻo đi vào, nói với bạn tốt mấy câu, lặng lẽ liếc nhìn Đồng Tuyển một cái.

Đối phương mặc một chiếc áo len màu be, khoanh chân dựa vào ghế, bởi vì quần áo hơi rộng rãi, nên từ đường viền cổ áo lộ ra xương quai xanh rõ nét.

Mái tóc mới gội mềm mại bồng bềnh, một vài sợi tóc rơi xuống chân mày, cả người như toát lên cảm giác trong sáng mà gợi cảm.

Lúc này, một tay Đồng Tuyển chống trên bàn, ngón tay gập lại chạm bên môi, tay còn lại thì cầm quyển sách, dường như đang say mê học bài.

Nhưng Dịch San San nhận thấy ánh mắt cậu đang nhìn vào vị trí của cửa sổ, vì vậy cô cũng nhìn về hướng đó.

Có bốn năm học sinh ngồi ở hàng ghế trước cửa sổ, hai nam sinh của lớp 15 là Nguyên Thác và Phương Lập ở phía sau, phía trước là ba nữ sinh đang túm tụm lại ăn sushi, cũng không biết là Đồng Tuyển đang nhìn ai.

Từ dáng vẻ đến thần sắc đều vô cùng xa lạ, cô gần như cảm thấy mình chưa từng quen biết người này bao giờ.

Dịch San San trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại dũng khí, đứng dậy đi tới: "Đồng Tuyển."

Ngay khi cô chuẩn bị đi đến trước mặt Đồng Tuyển, chuông báo động của hệ thống cũng vang lên.

[Chú ý chú ý, phía trước 3 mét, có một vật thể không xác định đang lao đến vị trí của nhân vật chính!]

Lời nhắc nhở này được cất lên với cảm xúc mạnh mẽ cuồn cuộn như sóng gầm, nó khiến cho Đồng Tuyển nghĩ rằng có một quả tên lửa xuyên lục địa đang bay đến.

Cậu lao đến cửa sổ với tốc độ nhanh nhất có thể, phát hiện là dưới sân trường, có người không nhắm chuẩn khung thành, đá thẳng quả bóng vào cửa sổ lớp bọn họ.

Thời gian mà Đồng Tuyển xông tới vừa đúng lúc, mép quả bóng đã đập vào cửa sổ, các mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Đồng Tuyển không kịp nghĩ gì nhiều, một tay tóm lấy áo khoác đồng phục không biết của ai bên cạnh, trùm lên đầu hai người đang ngồi trước cửa sổ, đồng thời giơ hai tay lên ôm mặt.

Ngay lúc đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức lôi mạnh về phía sau, sau đó hình như cậu đạp mạnh người vào người nào đó.

Cửa sổ "Rầm" một tiếng vỡ tan một mảnh lớn, xung quanh truyền đến mấy tiếng la hét.

Đồng Tuyển thả tay xuống, phát hiện người đang kéo mình không ngờ lại là Nguyên Thác.

Chỗ ngồi của Nguyên Thác cách tấm kính vỡ một hàng, còn được Đồng Tuyển trùm đồng phục học sinh lên trong lúc hỗn loạn là hai nữ sinh ngồi trước đang ăn sushi.

Đồng Tuyển phát hiện cổ tay của mình vẫn bị đối phương giữ chặt, nhìn xuống thì phát hiện chỗ tiếp xúc giữa hai người bật ra những ngôi sao vàng nho nhỏ.

"... Cảm ơn."

Nguyên Thác nghe thấy trái tim mình theo hai tiếng này mà đập mạnh một nhịp.

Anh rút lại ngón tay, cảm thấy mình như bắt được một mảnh mây trời.

Trà sữa vị socola, chiếc ô lặng lẽ đặt cạnh chỗ ngồi trong một đêm mưa, cốc nước nóng trên bàn học khi ngủ dậy, và một quyển sách được dán cẩn thận còn thơm mùi mực...

Các loại hình ảnh đan xen vào nhau dệt nên bức tranh bí mật như ảo như thật, khiến người hoang mang, nghi ngờ, rồi lại muốn dừng mà không nỡ.

Lúc này, anh thật sự đang nắm thân nhiệt của người này trong tay, ý nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu thăm dò trong lòng anh càng thêm mãnh liệt.

Nguyên Thác cụp mắt, một lát sau, buông tay Đồng Tuyển ra, nhẹ giọng nói: "Không có gì."

Quả bóng đập vỡ cửa sổ rồi bật lại sân trường, học sinh ở dưới thấy xảy ra tai nạn, mặt tái mét vì sợ hãi và vội chạy lên lầu xem xảy ra chuyện gì.

Các bạn học sinh đứng bên cửa sổ giật nảy mình, may mà không có nguy hiểm gì, hai nữ sinh đứng đầu ngọn sóng cũng được áo trùm kín nên không ai bị thương.

Cả hai cảm kích không thôi, liên tiếp nói "Cảm ơn" với Đồng Tuyển.

Đồng Tuyển nói: "Không sao, không bị thương là tốt rồi."

Cậu cứu hai người này cũng coi như là ma xui quỷ khiến, may mà hệ thống cảnh báo một tiếng, nếu không mấy cô gái nhỏ này sẽ bị cắt vào mặt hoặc là mắt, sẽ rất đau lòng.

"Không ai bị thương chứ? Hả? Đồng Tuyển, cậu không sao chứ?"

Uông Bác Nghệ là bạn cùng phòng với Đồng Tuyển, cũng là lớp trưởng của lớp, lúc này hắn dẫn theo mấy nam sinh, mang theo chổi và túi đan không biết tìm ở đâu để thu dọn vụn thủy tinh.

"Đứng dậy đi nào, nữ sinh đứng sang một bên hết đi, đừng chắn lối."

Uông Bác Nghệ vẫy chổi và nói: "Quét mảnh thủy tinh vào túi, sau đó dùng băng dính dán lại, nhớ nói chuyện này với bác lao công, cẩn thận thôi."

Một người bạn cùng phòng khác, chính là thiếu niên ngạo kiều Chu Trạch, cũng chen qua, đưa cho Đồng Tuyển một lọ thuốc màu đỏ và một đống băng gạc, lúng túng vỗ nhẹ lên vai cậu một cái, không nói câu nào.

Cái này là hắn mới vừa chạy đến phòng y tế mua, nhưng mà Đồng Tuyển không bị thương, mà người dùng lại là Chử Kiệt, người vừa mới chiến đấu thu dọn đống hỗn độn kia, bị một mảnh thủy tinh cứa vào tay, nam sinh cao lớn 1m9 nắm đầu ngón tay của mình, mắt rơm rớm nước, gào khóc kêu loạn.

Đồng Tuyển quấn băng vết thương cho hắn.

Nguyên Thác nhìn Đồng Tuyển bị mọi người vây quanh một hồi, sau đó chậm rì rì nhặt một mảnh thủy tinh rơi trên bàn, đứng dậy dọn bàn ghế, cùng nhau làm việc.

Tình bạn giữa những người trẻ tuổi luôn rất dễ được thiết lập, đặc biệt là giữa các chàng trai. Cùng nhau làm việc, đá bóng đánh cầu, hay thậm chí là vài lần xô đẩy đều có thể khiến khoảng cách giữa các bạn gần nhau hơn rất nhiều.

Mà lần tai nạn bất ngờ này, người xấu hổ nhất chính là Dịch San San.

Vừa nãy cô vốn định đi đến trước mặt Đồng Tuyển nói chuyện, ai ngờ Đồng Tuyển lại vội vàng chắn mảnh thủy tinh, chắc hẳn cô là ai cũng không nhìn rõ, thuận tay đẩy Dịch San San ra, sau đó giúp hai nữ sinh bảo vệ mặt.

Thực ra Đồng Tuyển không dùng nhiều sức, nhưng Dịch San San vẫn "Ai ui" một tiếng, cố ý dựa vào ghế bên cạnh, đợi người tới hỏi thăm tình hình của mình.

Kết quả là ngồi mãi một lúc lâu, mọi người vội vàng quan tâm đến Đồng Tuyển và các bạn học ngồi cạnh cửa sổ, chạy loanh quanh thu dọn đồ, ngược lại thậm chí cô còn có vẻ lạc lõng hơn với tư cách là bạn lớp khác.

Dịch San San tủi thân đến nỗi muốn khóc, cố tình đúng lúc này, Vương Nhàn đi ngang qua không để ý, vô tình giẫm lên chân cô.

Hết bị bàn tán lại bị cho ra rìa, mọi cảm xúc của Dịch San San đều tập trung vào cú giẫm này, hoàn toàn bùng phát.

Cô liếc nhìn Vương Nhàn vừa giẫm vào chân mình, giọng nói the thé: "Cậu làm cái gì vậy!"

Vương Nhàn là một trong hai nữ sinh được trùm áo khoác đồng phục lên, sau khi nhận ra mình đã giẫm lên ai đấy, vừa định nói "Xin lỗi" thì bị hét một tiếng trước.

Vương Nhàn sửng sốt một lúc, nhìn thấy người đang nổi nóng với mình là Dịch San San, lông mày cũng nhíu lại: "Chỉ là giẫm một chút thôi mà? Đau đến thế à? Còn nữa, bọn tôi ở đây đang bận rộn, cậu ngồi thì cứ ngồi, còn duỗi chân ra ngoài hành lang, không biết vướng là gì à?"

Dịch San San bị cô mắng như thế, nhìn những người xung quanh, viền mắt lập tức đỏ bừng.

Vương Nhàn khó tin nói: "Chút chuyện này mà cũng khóc? Tôi cũng không bắt nạt cậu."

Dịch San San cắn môi nói: "Nhưng cậu giẫm lên chân tớ trước..."

Bầu không khí trong lớp vốn đang rất tốt, cô làm ầm lên như vậy, mọi người xung quanh cảm thấy rất không tế nhị.

Một nữ sinh khác cũng nói: "Dịch San San, nếu cậu thấy ngồi ở lớp tôi không thoải mái, vậy thì về lớp cậu đi. Vốn dĩ đây cũng không phải lớp cậu, cứ chạy đến đây làm gì không biết."

Cô liếc nhìn về phía Đồng Tuyển, nhỏ giọng nói: "Làm như không ai thấy được cậu muốn làm gì ấy."

Nói đến nỗi này, coi như da mặt dày cũng không thể ngồi tiếp được, bạn tốt của Dịch San San trong lớp 15 cũng cảm thấy tối mặt, chen qua kéo vai cô một chút, nhỏ giọng nói: "San San, cũng sắp đến giờ tự học buổi tối rồi, hay là cậu cứ về trước đi. Nào rảnh mình qua tìm cậu chơi."

Ánh mắt Dịch San San hằn lên sự xấu hổ và hận thù, cô đứng dậy và nói: "Đi thì đi, có vài người không nên đắc ý vì được che chở một lần, rồi có lúc sẽ phải hối hận thôi."

Cô vừa nói xong, vốn dĩ tin đồn sắp tan biến cũng bị mọi người nhớ lại, bầu không khí trở nên lúng túng.

Ban đầu là nữ sinh cãi nhau, nam sinh xung quanh cũng không tiện nói, lúc đầu Đồng Tuyển không quan tâm đến Dịch San San, ai biết nhiều khi im lặng cũng không phải là vàng, hai lần liên tiếp nằm không cũng trúng đạn.

Đồng Tuyển: "Trong trung tâm mua sắm của hệ thống, làm phiền ngươi đổi một thẻ sự thật giúp ta."

Cậu không muốn làm thiếu nữ phải xấu hổ ở nơi đông người, nhưng Dịch San San không biết điều, cũng không trách được người khác.

Những tin đồn thất thiệt đó cũng nên được dẹp bỏ.

Những đạo cụ nhỏ như này không cần nhiều điểm, thẻ sự thật được đổi ngay lập tức. Đồng Tuyển đứng dậy, bình tĩnh đi tới trước mặt Dịch San San.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Bạn học Dịch San San, câu cậu vừa nói có ý gì?"

Trước đây Dịch San San nói Đồng Tuyển không tốt các kiểu, đều là khéo léo kể sau lưng, lần này do nổi nóng mới có thể vô ý như vậy.

Nhưng cô không nghĩ Đồng Tuyển sẽ trực tiếp lại đây hỏi mình như vậy, có chút chột dạ, ánh mắt lơ đễnh: "Có chuyện gì vậy?"

Đồng Tuyển nói: "Cậu nói Vương Nhàn được tôi bảo vệ một lần, sau này sẽ hối hận, tại sao cậu ấy phải hối hận?"

Cách cậu đặt câu hỏi xa lạ và lịch sự, trên mặt không có tức giận, nhưng cũng không có nụ cười.

Nhưng không biết tại sai, Dịch San San cảm thấy bên trong thái độ nghiêm túc này có dấu vết của sự đùa cợt trêu tức.

Như thể một con mèo đang vờn một con chuột vậy.

Dịch San San lẽ ra sẽ thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, nhưng không biết tại sao, một mong muốn nhất định phải nói chuyện mãnh liệt nảy sinh từ tận đáy lòng cô, khó có thể kìm nén được.

Cô buột miệng nói: "Bị cậu quấn lấy, phiền muốn chết, có thể không hối hận à? Cậu không biết tôi chán ghét cậu đến mức nào đâu!"

Bên cạnh có người không nghe nổi nữa, nói một câu: "Nói cái gì vậy trời?"

Dịch San San dường như không nghe thấy, liều mạng nói: "Từ lúc lên cấp 2 tôi đã ghét cậu rồi, do giáo viên nói nếu ngồi cùng bàn với cậu sẽ được ưu tiên cân nhắc cho ba bài đánh giá tốt nhất nên tôi mới đồng ý. Nếu không phải mỗi lần tôi nói tôi thích gì cậu đều mua cho, ai tình nguyện chơi cùng cậu!"

"Lúc tôi tổ chức sinh nhật muốn làm một bữa liên hoan, mời cả lớp đến ăn, không dám xin tiền mẹ, nên cố tình trong giờ giải lao khóc lóc nói rằng không ai tổ chức sinh nhật cho, để cậu chủ động mời khách."

Đồng Tuyển vốn đang đứng, nhưng nhận thấy cô gái làm chuyện xấu cũng không ít, lại có tính dài dòng văn tự nên quyết định lôi cái ghế ra ngồi, ngả người ra sau, mắt nhằm hờ, đặt tay lên ngực nghe cô nói.

Cứ như vậy, dường như Dịch San San, người đang đứng trước mặt cậu, giống như đang báo cáo công tác vậy, tâm lý u ám từng việc từng việc nói ra hết:

"Thế nhưng tôi cũng không thể để người khác biết bữa liên hoan này là cậu mời, có dính líu quan hệ với nam sinh học kém mà tính tình lại xấu thì đúng là quá mất mặt!"

"... Lần trước chẳng qua tôi chỉ muốn hai cái túi cùng một cái váy thôi, cậu liền không ăn sáng cả một tháng. Không có tiền cũng không biết đường xin ba cậu à, còn muốn tôi tiếp tục lãng phí thời gian cho cậu, cậu xứng à?"

Học sinh xung quanh nghe đến ngây người.

Dịch San San cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sao cô có thể đem những lời này nói ra được! Tuy tâm lý liều mạng kêu dừng lại nhưng lại không khống chế được chính miệng mình.

"Lên cấp ba nhiều người nhìn như vậy, cậu lại vẫn tìm tôi dù không học cùng lớp, nếu tôi bị thầy cô và bạn học hiểu lầm thì làm sao tôi có thể kết bạn với người khác được? Tôi đã nói với cậu mấy lần rồi, thay vì tặng đồ trực tiếp sao không chuyển phát nhanh đi, cậu không nghe, đấy không phải quấy rầy thì là gì?!"

"Phải để cho Thẩm Lãng dạy dỗ cậu một chút. Cậu ta ngu như vậy, tôi chỉ cần nói mấy câu, cậu ta nhất định sẽ cho cậu một bài học."

Dịch San San một hơi nói xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng cũng cảm thấy năng lượng trong lòng dịu xuống, nhưng cô lập tức nhận thấy các bạn học xung quanh đang trợn mắt há mồm, trái tim tức khắc chìm xuống.

Trong phòng học lúc này, lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.