Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 4

Đồng Tuyển không nghĩ nhiều, cậu biết hoàn cảnh gia đình của nhân vật chính, Nguyên Thác học tập và làm việc liên tục như vậy, cũng không có người nào đáng tin bên cạnh quan tâm chăm sóc, cơ thể có thể chịu đựng được mới là lạ, cậu cũng không yên tâm để người ta ở đây một mình.

Nguyên Thác không nhúc nhích, Đồng Tuyển tưởng anh mắc cỡ, cho nên liền lấy ống hụt tự chọc trà sữa, đưa tới bên môi Nguyên Thác, lời ít ý nhiều: "Uống."

Đúng lúc này, cậu chợt thấy trên cốc trà sữa trước mặt xuất hiện chữ "KHÓA" màu đỏ.

Như thể có một nguồn sức mạnh đang túm cánh tay cậu, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết chắc chắn, kéo lại.

Đồng Tuyển: "..."

Nguyên Thác: "..."

[Nhắc nhở thân thiện: Thiết lập tính cách hiện tại của kí chủ là "Nam phụ ác độc", gửi ấm áp đến nam chính là hành vi OOC cao cấp, ngài không có quyền hạn này.]

[Keng! Gói quà lớn cho newbie có thể mang lại cho ngài 30% tiến độ giao lưu giữa các nhân vật với nhau, click mở gói quà để tận hưởng sự tự do!]

Mặc dù tiến độ OOC 30% này chỉ hữu ích cho việc giao lưu với người khác và không bao gồm phạm vi hình ảnh cá nhân, nhưng ít nhất nó cũng thuận tiện hơn nhiều, Đồng Tuyển: "Ngon, mở đi."

Nguyên Thác không thích quá gần gũi với người khác, nhìn thấy Đồng Tuyển trực tiếp đưa trà sữa cho mình, phản ứng đầu tiên của anh là muốn tránh ra.

Anh hơi ngả về phía sau, nhưng phát hiện cánh tay của đối phương giơ lên một nửa liền không tiến thêm nữa, trên mặt lộ ra thần sắc rối rắm. Nhìn kỹ, hình như tay còn run rẩy một chút.

Nguyên Thác kiểu: "?"

Dù trước mắt anh đầy một đầu toàn là hận thù cực đoan, cũng không khỏi bị hành vi kì quái này làm cho phân tâm, không hiểu ra sao nghĩ: "Cậu ấy đang làm gì vậy?"

[Tích! Gói quà lớn dành tặng newbie của ngài đã được tải về và chính thức mở ra!]

Câu hỏi trong đầu Nguyên Thác vừa lóe lên, liền nhìn thấy Đồng Tuyển đột nhiên duỗi tay về phía trước, ống hút cốc trà sữa dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng vào miệng của anh.

Giây phút ấy, đầu lưỡi cùng răng của Nguyên Thác tê rần.

Suýt chút nữa thì anh bật ra câu "Mẹ kiếp" nhưng ngay lập tức bị đẩy trở lại trong bụng một cách mạnh mẽ.

Nguyên Thác: ho.

Đồng Tuyển cũng không phải cố ý, cậu không ngờ gói quà sẽ mở ra ngay khi vừa nói, lực cản trên tay đột ngột biến mất, theo quán tính cứ thế đâm thẳng.

Trước đôi mắt phức tạp đầy nghi ngờ và bàng hoàng của Nguyên Thác, cậu cảm thấy rằng với tính cách u ám đa nghi trong truyền thuyết của nhân vật chính, sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu sẽ được hiểu là một vụ mưu sát.

Dưới sự lúng túng, não Đồng Tuyển đột nhiên nảy số, nhân tiện vỗ vỗ lưng Nguyên Thác, trầm giọng nói: "Bị ốm thì đừng có cậy mạnh, uống đi."

"..."

Bầu không khí dường như trở nên gượng gạo hơn, Đồng Tuyển lặng lẽ buông tay để Nguyên Thác tự cầm.

Vốn dĩ Nguyên Thác không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ này, anh cũng không phải người tốt tính, bị đổ vào mồm mạnh mẽ như vậy, trong bụng đầy một cục tức.

Nhưng lúc này, chất lỏng trong cốc nhựa đã vô tình tràn vào miệng.

Này là trà sữa vị chocolate, hơi nóng, dù là mùi thơm êm dịu hay nhiệt độ vừa đủ để làm ấm người thì cũng rất vừa miệng.

Có lẽ anh bị hạ đường huyết thật, uống một ngụm lớn, thế mà lại làm giảm cảm giác chóng mặt và khó chịu rất nhiều.

Ngay cả với trái tim vừa mới đóng băng, cũng khẽ động một chút.

Ngón tay của Nguyên Thác khẽ cong lên khi cầm cốc trà sữa, ánh mắt anh hạ xuống.

Đồng Tuyển, anh có ấn tượng với cái tên này.

—— Không phải trong hiện thực, mà là trong giấc mơ tựa như không rõ đâu là ảo đâu là thật đêm qua.

Người này là bạn học cấp 3 của anh, mà Nguyên Thác là học sinh chuyển trường, tính cách hai người bọn họ thì một đứa u uất một đứa quái gở, bởi vậy cũng không vì tình bạn cùng lớp mà chơi cùng.

Trong thời gian đi học, hai người thậm chí còn chưa từng nói một lời nào với nhau.

Ngược lại là sau khi trưởng thành, Đồng Tuyển còn ngáng chân anh mấy lần, nhưng đều không thành công.

Anh không biết là từ bao giờ và tại sao đối phương lại có ác cảm với mình như vậy, nhưng bị người hại quen rồi, so với người thân và bạn bè của mình, này cũng chẳng là bao.

Khi nhìn rõ người đưa trà sữa là Đồng Tuyển, cảm giác mất mát mãnh liệt đó một lần nữa ùa về trong lòng anh — quả nhiên lại là như vậy.

Hiện tại tốt đẹp bao nhiêu, ngày sau xấu bụng bấy nhiêu.

Có thể đây chính là cái gọi là số mệnh, anh không có diễm phúc được đối xử chân thành.

Đã nhận một bài học đau đớn như vậy, có ai ngu tới mức lặp lại sai lầm tương tự không?

Vị ngọt trong miệng dường như chuyển thành đắng, còn làm cho người ta mơ hồ có chút buồn nôn.

Nguyên Thác cầm cốc trà sữa, một lát sau mới nhún vai nói: "Được rồi, cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ trả tiền cho cậu."

Đồng Tuyển nói: "Không cần đâu, coi như mời cậu. Đi phòng y tế chứ?"

Nguyên Thác lắc đầu: "Tôi không sao, bây giờ tôi đi gặp giám thị Vương."

Đồng Tuyển cũng không xen vào nữa.

Chuyện này đối với cậu mà nói thì dễ như ăn cháo, nhưng cậu không hề có ý định "Lấy lòng vai chính" hay "Ôm cái đùi lớn" gì cả, bởi Đồng Tuyển cảm thấy mình sẽ không ở lại thế giới trong sách này quá lâu.

Cậu phân tích một cách hợp lý rằng là vì lúc đó cậu đọc sách xong thì ngủ một giấc liền xuyên qua, như vậy thì chỉ cần ngủ lại lần nữa, sẽ trở về thôi.

Đồng Tuyển chợp mắt một giấc vào buổi chưa, mở mắt ra, phát hiện mình không rời đi, bất đắc dĩ, cậu lại phải tiếp tục làm một bài kiểm tra tổng hợp khác.

Trong khoảng thời gian này, cậu trải qua buổi trưa chỉ có một chiếc đũa trong hộp cơm, đang ngủ gục trên bàn bị một lớp vỏ sơn trần nhà rớt xuống đánh thức, làm bài được nửa thời gian thì bút hết mực, thêm cả vụ làm sắp xong bài rồi thì giáo viên báo phát sai phiếu, phải chép lại sấp mặt trong sự bi thương.

Có trời mới biết tại sao một đống người cùng làm bài kiểm tra như vậy, lại chỉ có riêng cậu bị phát sai đề!

Kết thúc một ngày, Đồng Tuyển sập nguồn, cả người tiều tụy.

Với khí chất u ám không khác gì nguyên chủ, cậu thu dọn đồ đạc với vẻ mặt bình tĩnh nhưng thực chất đã chết lặng, rời khỏi phòng thi.

Để thuận tiện cho việc đi học, nguyên chủ cũng ở kí túc xá của trường, nhưng vì quan hệ không tốt với bạn cùng phòng nên cũng không thường xuyên trọ ở đây.

Ưu thế lớn nhất của nguyên chủ chính là gia cảnh của hắn rất tốt.

Khi hắn còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn rồi, mẹ lập gia đình khác, cha thì điều hành một công ty lớn, đến giờ cũng chưa kết hôn.

Hắn còn có một người anh trai, cả hai đều được cha nuôi dưỡng.

Đại khái là do lúc đó nguyên chủ còn quá nhỏ, sự rời đi của mẹ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý lúc trưởng thành, tính cách tự ti hướng nội của hắn cũng có liên quan đến chuyện này.

Hiện tại, anh trai nguyên chủ sắp tốt nghiệp năm cuối đại học, ở trong trường học ngày học đêm làm luận văn, còn cha thì ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nguyên chủ tạm thời sống ở nhà ông bà nội.

Ngay khi Đồng Tuyển chuẩn bị về nhà, Nguyên Thác cũng đã hoàn thành bài kiểm tra giữa chiều của mình.

Cốc trà sữa chỉ uống mấy ngụm kia vẫn đặt ở trên bàn của anh, không động lại lần nào.

Đợi đến lúc thi xong, Nguyên Thác đứng dậy, mặt không cảm xúc đi tới bên cạnh thùng rác, tay buông lỏng, ném vào trong.

Anh và Đồng Tuyển không cùng phòng thi, Đồng Tuyển từ phòng bên cạnh đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Cậu không nghĩ gì nhiều, dù sao mua nó cũng vì cấp cứu người hạ đường huyết, còn đặc biệt chọn loại nhiều calo và nhiều đường, Nguyên Thác không sao rồi, vứt bỏ phần còn lại cũng là chuyện bình thường.

Đồng Tuyển không có tiến lên chào hỏi, đi một mình ra khỏi trường, sau đó ở dưới tầng chạm mặt Thẩm Lãng.

Hiệp lộ tương phùng, đồng thời dừng bước. *

Tuy rằng Thẩm Lãng đã bị xử kỉ luật, nhưng sắp thi đại học, hắn cũng không bị hủy tư cách thi mấy kì tới, mà sợ là dưới tình huống như vậy, giáo viên coi càng gắt hơn.

Đồng Tuyển đang nghĩ cách về lại thế giới hiện thực, đeo balo một bên vai, hai tay đút túi quần, mắt cũng không thèm nhấc, muốn đi vòng qua Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng hơi nghiêng người, chặn cậu lại.

Cậu thở dài một hơi trong lòng.

Ngày hôm nay kết thúc, Đồng Tuyển đã thay đổi quá nhiều.

Rõ ràng cách đây không lâu, đối phương còn đang bị mình đùa giỡn, trong lòng Thẩm Lãng cười nhạo thằng ngu này, đồng thời hưởng thụ sự vui sướиɠ khi được người khác nỗ lực lấy lòng.

Nhưng giờ thì sao, hắn mất hết thể diện, cõng tội phải xử lý kỉ luật trên người, quả thật vừa nghi hoặc vừa tức giận.

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng Tuyển, mày hôm nay giỏi nhỉ, dám dùng chiêu dơ bẩn như vậy hại tao, mày đừng có mà hối hận."

Đồng Tuyển thấy chung quanh không còn ai, cũng không tiếp tục giả bộ thỏ trắng dễ bắt nạt nữa, bình tĩnh ôn hòa hỏi: "Tôi hại cậu cái gì? Tôi ép cậu gian lận, ép cậu nhờ tôi truyền phao sao?"

Thẩm Lãng: "..."

Đồng Tuyển thân mật giải thích: "Tôi dạy cậu nghe, cái này không gọi là bị hại, cái này gọi là tự chuốc họa vào thân, đáng đời."

Thẩm Lãng tức đến nổ phổi: "Đừng có giả vờ, tao biết mày là cố ý trả thù tao! Mày cảm thấy tao giả vờ tỏ tình với mày, cơ bản là không phải như kia, nên trong lòng ghi hận——"

Sau đó cuối cùng hắn cũng hiểu ra, Đồng Tuyển thích mình như vậy, kết quả phát hiện lời bày tỏ của mình là giả dối, cho nên mới đột nhiên cứng rắn như thế, còn cố ý hãm hại hắn.

Lời tỏ tình kiểu đó có bị ngu mới tin là thật, cũng không tự ngẫm xem mình có xứng hay không!

Đồng Tuyển cảm thấy việc đeo một cặp kính trên mũi thật sự rất vướng, thế nên cậu tháo kính ra và bỏ vào túi áo, sau đó hơi ngẩng đầu, thở ra một hơi thiếu kiên nhẫn.

Một phần tóc mái dài bị cậu thổi bay bay.

Cậu lười biếng hỏi: "Thế mày cảm thấy, mày xứng à?"

Thẩm Lãng sửng sốt, cảm thấy đối phương cướp lời thoại của mình: "Cái gì?"

Đồng Tuyển nói: "Mày có điểm nào đáng để tao trả thù? Nhà mày không giàu bằng nhà tao, lớn lên không đẹp bằng tao, ngay cả đề toán đơn giản như thế cũng phải chép bài người khác... Tự mình nghĩ đi, điểm nào của mày khiến cho tao coi trọng, điểm nào khiến cho tao chỉ vì mày không thích tao mà lại muốn trả thù?"

Mấy câu như đâm thẳng vào tim, Thẩm Lãng nổi giận đùng đùng, cảm giác như sắp nổ tung: "Đm, Đồng Tuyển hôm nay mày điên rồi đúng không? Mày đẹp á? Đẹp cái con ——"

Những lời sau đó dừng lại vì Đồng Tuyển đột nhiên tiến lại gần hắn.

Khuôn mặt của đối phương không còn bị cặp kính quê mùa buồn cười kia che mất, một ít tóc dài bị gió thổi bay, lộ ra khuôn mặt thanh tú vốn có.

Thẩm Lãng định nói gì đó, đột nhiên liền quên mất.

Học cùng lâu như vậy, hắn chưa từng nhìn kĩ bộ dáng của Đồng Tuyển, lúc này trong lòng dâng lên cảm giác kinh ngạc lạ thường.

Thẩm Lãng lắc đầu xua đuổi ý nghĩ tưởng chừng như ảo giác, vừa định mở miệng, bỗng thấy vẻ mặt hơi hoảng hốt một chút của Đồng Tuyển.

Sau đó cậu dứt khoát giơ chân lên, giậm chân, lùi về sau hai bước.

Thẩm Lãng còn chưa kịp hỏi mày đang làm gì thì đột nhiên cảm thấy tiếng gió trên đầu, nửa hộp cà tím xào từ trên trời rơi xuống bay thẳng vào đầu hắn.

Thẩm Lãng: "..."

Đồng Tuyển trợn to hai mắt.

Nước sốt sền sệt nhớp nháp chảy từ trên tóc xuống mặt, Thẩm Lãng đần cả người, tiếp đó hai người đang giằng co lại đồng thời ngửa đầu nhìn lên trên.

Chỉ thấy trên dãy phòng học bên cạnh, một học sinh đang thò cổ ra ngoài cửa sổ ở tầng ba, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Lãng:

"Xin lỗi xin lỗi!!!"

Phát hiện rơi trúng người, hắn hoảng hồn xin lỗi: "Tôi chưa ăn xong nên đặt trên cửa sổ, định tí nữa vứt, không nghĩ nó lại rơi xuống... A a a bạn học ơi cậu không sao chứ?" (۶ꈨຶꎁꈨຶ)۶

Thẩm Lãng gần như muốn chửi ầm lên: "Dcm trông tao có giống không sao không?"

Đồng Tuyển kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng trước mắt, rồi rời đi như người mộng du.

Cậu tin rằng không ai có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này.

Vừa nãy tuy rằng đúng lúc nhìn thấy hộp cơm từ trên trời rơi xuống, cũng cố gắng tránh nó, nhưng trong lòng Đồng Tuyển thật sự không có chút xíu hi vọng nào.

Cậu có đủ tự tin vào vận xui của mình, dù cho lúc ấy có thoát khỏi lực hút Trái Đất, lấy đà tại chỗ, một hơi nhảy đến Copenhagen đi chăng nữa, nửa hộp nước sốt cà tím xào phong phú này chắc chắn sẽ rơi trúng đầu cậu. **

Thế nhưng nó không trúng!!!

Vận xui quấn thân, ngày hôm nay, lần đầu tận mắt chứng kiến một người khác xui xẻo!

Chuyện này so với việc xuyên qua còn phi thực tế hơn gấp vạn lần!

Đồng Tuyển nhịn không được giơ tay lên, véo mình một cái, rất đau, sau đó cậu một cước đạp không, từ trên bậc thang té xuống.

Ôi, hạnh phúc như giấc mộng lang thang lững lờ trôi, vận may ngắn ngủi hết mất rồi.

* Hiệp lộ tương phùng: gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm.

** Copenhagen là thủ đô và là thành phố lớn nhất của Đan Mạch, đồng thời là thành phố lớn thứ hai trong khu vực Bắc Âu.