Axit là cái gì, nó là thứ có tính ăn mòn chết người!
Là một nhân viên y tế, Trần Khả Như biết rõ ràng sự nguy hại của nó hơn bất kì ai, đừng nói là một bình, cho dù chỉ là mấy giọt thôi, cũng đủ để hủy hoại một người rồi!
Tim của mọi người như nhảy ra khỏi l*иg ngực, ai nấy đều không dám hít thở.
Mục tiêu của đối phương là cô, cô căn bản không có chỗ để trốn, Trần Khả Như nhắm mắt lại, không khí huyên náo xung quanh dường như ngưng lại, thời gian cũng như đột nhiên đóng băng.
Bỗng nhiên trong nháy mắt một hơi ấm ôm lấy cô.
Trần Khả Như còn chưa kịp sợ hãi, tuyệt vọng đã bị mùi hương quen thuộc kia trùng trùng điệp điệp vây quanh, thấm nhuần, tràn ngập.
Lê Hoàng Việt, tại sao?
Một cơn đau yên lặng kéo tới mạnh mẽ lan truyền từ khóe mắt tới chóp mũi Trần Khả Như.
"Tổng giám đốc Lê, cẩn thận!"
Lê Chí Cường cùng với đám vệ sĩ bên cạnh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh cũng chảy ướt đẫm sau lưng, tim như sắp rớt ra ngoài.
Tổng giám đốc Lê quá manh động, đây chính là axit đấy! Dính vào một chút thôi, cả người cũng sẽ bị hủy!
Camera ở phía xa đã chụp được hình ảnh của cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, trong khi Lê Hoàng Việt bao bọc Trần Khả Nhưtrong cái ôm thì một trong những người vệ sĩ thuộc lực lượng đặc biệt của anh mạnh mẽ xoay người, đá ngang hông một đường thẳng tắp giữa không trung, khiến cho cái chai đang được cầm trên tay và cả người đàn ông trung niên đều bị đá ngã trên đất.
Axit văng tung tóe trên thảm đỏ, người xung quanh không tránh kịp, bị axit văng trúng phát ra âm thanh ăn mòn "xèo xèo", quả thực nghe mà cảm thấy tê dại xương cốt.
Người vận khí kém ngồi tại chỗ liên tục mắng nhiếc, kêu la thảm thương.
Vệ sĩ bên cạnh hành động giống như tên vậy, chỉ cố sức bảo vệ ông chủ của mình bất chấp hậu quả, còn những người khác, haha, chỉ có thể nhận lấy xui xẻo, đây chính là một thực tế tàn khốc.
Tên đàn ông trung niên chủ mưu lộ ra vẻ mặt ủ rũ, chán nản, thấy mình bị bại lộ ông ta đứng dậy định bỏ chạy.
Tuy nhiên ông ta rõ ràng quá ngây thơ rồi, lúc này trong tay ông ta không có vũ khí nguy hiểm, cảnh sát và vệ sĩ vốn có chút rụt rè nay bất ngờ xông tới, nhanh chóng chế ngự được ông ta.
Mọi chuyện đã định.
Giữa những tiếng kêu rên cùng kích động, Trần Khả Như theo bản năng giãy dụa một chút ở trong ngực Lê Hoàng Việt, nuốt nước bọt một cái, cuối cùng nghẹn ngào mắng: "Lê Hoàng Việt, anh điên rồi sao? Ai cho anh ôm tôi!"
Mắng xong, vẻ mặt cùng đôi mắt đen nhánh của Lê Hoàng Việt hiện lên một tầng thâm thúy, khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ.
Anh đang cười.
Trần Khả Như nghĩ mà cảm thấy sợ, cô mới la mắng một chút, cũng chưa hết giận, ai cũng không rõ, rốt cục là cô đang giận cái gì! Ngay cả cả bản thân cô cũng thế.
Sau khi định thần lại, cô khẩn trương đi ra phía sau lưng Lê Hoàng Việt, ánh mắt hốt hoảng không có tiêu điểm, kiểm tra một lượt sau lưng anh từ trên xuống dưới, "Để tôi nhìn một chút, anh có bị thương ở đâu không?" "Lê Hoàng Việt, anh thật đúng là một kẻ điên!"
Trần Khả Như vừa mắng vừa đưa đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương sờ loạn sau lưng anh, giống như là cù lét.
Độ cong đuôi mắt của Lê Hoàng Việt càng sâu hơn, ánh sáng giống như xét qua trong con ngươi sâu không thấy đáy, hai tay đưa ra, kéo cô vào trong lòng.
Anh cúi đầu xuống.
Trần Khả Như bất ngờ, không kịp đề phòng, l*иg ngực phập phồng thở phì phò.
Vừa mới chuẩn bị ngôn từ chính đáng để nói cái gì đó, tầm mắt liền đối mặt với ánh mắt nóng bỏng lại có tính xâm lược của Lê Hoàng Việt.
Hô hấp của anh hỗn loạn, nóng hổi: "Tôi, điên rồi sao?"
Từng chút, từng chút một chiếm trọn đôi mắt cô, trái tim cô.
Khoảng cách giữa hai nhịp đập trái tim, lại sống động như vậy, khiến người ta rung động trong lòng.
"Rất lo lắng cho tôi?"
Khóe miệng anh mang theo một nụ cười đắc ý.
Người đàn ông đẹp trai vô cùng, khí thế bức người này, tính tình khó hiểu, làm việc gì cũng luôn độc đoán, ngang ngược, chưa bao giờ cho người khác cơ hội để giải thích...!Người đàn ông này khiến cô vừa yêu vừa hận, cứ như vậy động đến tâm trí cô, khiến cho cô thần hồn điên đảo, không thể kiềm chế được.
"Ừ."
Cô gật đầu, con ngươi trong suốt tràn đầy dịu dàng mà chính cô cũng không nhận thấy, dưới ánh nắng, nước mắt vươn trên làn mi lóng lánh phản chiếu.
Lần trước bác sĩ Trần chủ động là ở trong xe, lấy hết can đảm hôn trộm anh.
Bác sĩ Trần cảm thấy, không có phương thức nào biểu đạt tốt hơn so với hôn.
"Tôi không sao."
Khóe miệng anh hơi động, rất thích nhìn Bác sĩ Trần hoảng hốt lo sợ, hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang bình tĩnh của anh, lộ ra một con người bị cuốn hút bởi Trần Khả Như một cách chân thật.
Trần Khả Như không có thời gian dư thừa để xem xét quan hệ của họ, bọn họ có biết bao nhiêu hiểu lầm, Lê Hoàng Việt làm thế nào để tránh được axit...!Vào lúc này, cô bỗng nhiên quên đi hết.
Khi cô chuẩn bị làm theo chỉ huy của đại não, đối phương đã đi trước một bước, ngậm lấy môi của cô.
Hơi thở bá đạo nặng nề đè xuống, cô dùng sức nắm lấy bả vai anh, một hồi sau lại ôm lấy vòng eo gầy của anh.
Ở giữa đám người đang khóc lóc, sợ hãi, họ hôn nhau như không có ai ở đó, những tiếng huyên náo ở xung quanh, la hét, khóc lóc...!phảng phất như không có gì.
"Tổng giám đốc Lê..."
Lê Chí Cường đang định hỏi tiếp theo xử lí thế nào.
Dù sao chuyện phát sinh lớn như vậy, dám công khai sát hại vợ giám đốc trong ngày đầu tiên khai trương công viên vui chơi Cực quang, đây rõ ràng là đánh vào mặt Lê Hoàng Việt! Đánh vào mặt tập đoàn Á Châu!
Tình huống ở hiện trường đã gần như được kiểm soát hoàn toàn, 115 và 113 cũng đang trên đường tới, những người không có phận sự đều ở cách xa...!Chỉ có mấy phóng viên vì muốn tranh tiêu đề tin tức kiên trì bấm nút chụp ảnh một cách điên cuồng hoặc là quay video.
Lê Chí Cường lúng túng đứng trước mặt hai người, rời đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, thật sự là quá cay mắt.
Tổng giám đốc Lê càng ngày càng khó hiểu, rõ ràng hai ngày trước vẫn còn từ chối không tiếp điện thoại của vợ, một mặt hai người nắm tay nhau không muốn buông ra, vào lúc này lại ôm nhau mà khóc sau tai nạn, tổng giám đốc Lê, anh muốn ân ái, có thể suy tính tới trường hợp lúc này một chút hay không?
Lúc này, tiếng còi báo động của 115 và 113 vang lên dồn dập.
Trần Khả Như nhẹ nhàng đẩy Lê Hoàng Việt, đối phương rõ ràng chưa thỏa mãn nhưng đột nhiên nghĩ tới còn những chuyện gấp khác cần xử lí, quả thực có chút quá tùy tiện.
Anh buông tha cánh môi của cô, lúc tách ra, đôi môi anh đào của cô đã thành một mảnh hỗn độn, ánh mắt trong veo như muốn nói điều gì lại thôi, dáng người thẳng tắp, không còn nhìn ra dấu vết lạnh lùng nào.
"Ở đây chờ tôi, đừng đi đâu."
Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng lướt qua bên tai cô, lúc rời đi nổi lên một trận gió lớn, như có rung động rạo rực.
Trần Khả Như không trả lời, trong lòng đã vì anh mà đắm chìm cả triệu lần.
Nhìn lại lúc Lê Hoàng Việt trả lời phỏng vấn, dường như rất hời hợt, tất cả đều không có gì quan trọng.
Có lẽ phụ nữ đều là sinh vật cảm tính, lúc anh ta tổn thương bạn, bạn cảm thấy khó chịu, thống khổ biết bao, nhưng chỉ cần anh ta vì bạn làm chuyện gì đó, bạn có thể cảm động mà tha thứ tất cả những khuyết điểm của anh ta.
Lúc nguy hiểm, Lê Hoàng Việt không chút do dự ngăn cản phía trước cô, nếu như Lê Hoàng Việt không yêu cô, không yêu cô? Làm sao có thể, cô không tìm ra được lí do nào để hoài nghi.
"Đi thôi."
Bước chân Lê Hoàng Việt bình ổn nhưng rất nhanh, Lê Chí Cường nhanh chóng đuổi theo sau.
Trần Khả Như nhìn dáng người khỏe mạnh của Lê Hoàng Việt, trầm ổn nói chuyện với cảnh sát, ánh mắt cơ trí mà nghiêm nghị, không giận mà vẫn có uy nghiêm.
Đột nhiên cô cảm thấy có một cái liếc mắt lạnh lùng hướng vào mình khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô tìm kiếm nơi xuất phát của cảm giác sợ hãi đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông mặc áo gió màu đen, hai tay đã bị cảnh sát còng lại, đúng rồi, cô nhớ, gương mặt đen sạm, vẻ mặt dữ tợn và dung nhan đó.
Ông ta chính là người đàn ông muốn tạt axit cô!
Tại sao?
Cô cũng không nhận ra ông ta, cô chắc chắn, tại sao ánh mắt ông ta lại đầy khó chịu, căm hận và càng nhiều hơn là đáng tiếc, hụt hẫng khi thất bại trong gang tấc.
Trần Khả Như run lên.
Không đúng, trước khi tạt axit lời nói của ông ta đều phù hợp, tất cả các phóng viên cũng không cay độc bằng ông ta, trừ việc muốn ly gián cô và Lê Hoàng Việt, ông ta còn mục đích gì khác nưa?
Axit đối với phụ nữ có tính hủy diệt đả kích vô cùng lớn! Mà nhìn cách ăn mặc của người này, khiến cho người khác cảm giác sẽ không nói ra được lời này.
Trần Khả Như suy đoán, người này có lẽ là bị người khác xúi giục.
Ngay lúc có Lê Hoàng Việt còn có người dám làm loại chuyện này, nếu như cô ở một mình thì sao?
...!
Hiện trường về cơ bản đã được xử lí thỏa đáng, những người bị thương đã được đưa đi bệnh viện, tất nhiên là, tiến thuốc thang, tập đoàn Á Châu sẽ chi trả toàn bộ, đồng thời cũng có bồi thường.
Kẻ gây án được cảnh sát đưa đi, theo như lời nói của Lê Hoàng Việt, phải điều tra chuyện này tới cùng.
Không những làm bị thương người phụ nữ của anh, lại còn dám đập phá ngày khai trương đầu tiên của khu vui chơi Cực Quang, chuyện này tuyệt đối không đơn thuần giống như bề ngoài.
Cuối cùng là vấn đề của truyền thông và các phóng viên, may mà Lê Chí Cường đã căn dặn bảo vệ canh gác ở trên đường khống chế được đám người kia.
Chuyện tạt axit này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh cùng lượng khách sau này của khu vui chơi Cực quang, sự việc tuy rằng ồn ào lớn nhưng cụ thể còn phải xem các phương tiện truyền thông sẽ tung tin như thế nào nữa.
Lê Hoàng Việt đương nhiên sẽ không để cho những tin tức xấu làm ảnh hưởng tới tâm huyết của anh, không biết anh đã hứa hẹn điều gì, tóm lại là tin tức ngày hôm sau đều là khu vui chơi Cực Quang khai trương sôi động như thế nào, vợ chồng tổng giám đốc Lê ân ái như thế nào, tất cả đều là tin tốt và đầy tích cực.
Mặc dù có mơ hồ nhắc đến sự kiện tạt axit nhưng đều là cố ý che dấu, cũng có vẻ khá hời hợt, so sánh với khu vui chơi Cực quang thì không có chút giá trị nào, tự nhiên không hấp dẫn được quá nhiều sự chú ý.
Lê Hoàng Việt làm xong đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ, Trần Khả Như vẫn một mực đứng tại chỗ cũ, rất nghe lời, không đi đâu cả.
"Chờ lâu rồi sao?"
Lê Hoàng Việt vội vã bước tới, vẻ mặt nồng đậm mà thâm thúy.
Trần Khả Như lắc đầu, cô tuyệt đối không thừa nhận, hai chân đã có chút tê.
Có lẽ là do giày cao gót gây họa.
"Trở về thôi."
Lê Hoàng Việt rất tự nhiên nắm lấy vai Trần Khả Như, ngược lại lại bị đối phương khoác lấy khuỷu tay.
"Được."
Thời điểm bắt đầu bước đi, Trần Khả Như không đứng vững, thiếu chút nữa nhào về phía trước, Lê Hoàng Việt nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, nhưng lại nhíu mày một cái, phát ra một tiếng rên nhỏ xíu.
Trần Khả Như quay lại, kinh ngạc phát hiện nét mặt Lê Hoàng Việt hơi trắng bệch, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Xảy ra chuyện gì?.