Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng lặng lẽo hiu quạnh sang trọng nhất của công ty, không ngừng vang lên.
Một cuộc rồi lại một cuộc, giống như đang đánh vào trong lòng Lê Hoàng Việt, cái này đến cái khác.
“Tổng giám đốc Lê, có điện thoại?”
Lúc Lê Chí Cường đi vào, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục kêu đến, một tầng lầu rộng lớn như thế, những người khác đã đi về, vắng vẻ có chút rợn người.
Thấy Lê Hoàng Việt không động đậy, bộ dạng cũng không giống như là đang ngủ hay là đang ngẩn ngơ, ánh mắt rất tỉnh táo, nên cũng không tiếp tục nhắc nhở nữa.
Tiếp sau đó thêm hai hồi chuông điện thoại nữa, văn phòng mới trở lại im lặng.
Được rồi, Lê Chí Cường đã có thể xác nhận, Tổng giám đốc Lê là cố ý không nghe điện thoại.
Không biết đứa xui xẻo nào gọi đến, đúng lúc tâm trạng Tổng giám đốc Lê không tốt.
Hôm nay từ sân bay về đến công ty, Tổng giám đốc Lê luôn bài ra một bộ mặt khó coi, giống như ai thiếu mấy chục tỷ của anh ấy vậy, chỉ cần ai đó có làm gì đó không đúng chút thôi, liền bị ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn như muốn tán chết trên thớt.
Cả buổi trưa, toàn thể công nhân công ty đều cảm thấy bản thân mình rất nguy hiểm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
- --
Trần Khả Như cảm thấy, bản thân cô thật sự là một đứa xui xẻo.
Đi một chuyến đến thành phố Hải Phòng, nhưng lại giống như đã trải qua cả một năm xuân thu, nhưng hiển nhiên chỉ có ba bốn giờ, ở cùng Lê Hoàng Việt, giống như đi tàu lượn siêu xoay vòng lên xuống, dường như luôn có một đám sương mù chén vào giữa họ.
Buổi ban đầu gặp gỡ đã không tốt đẹp, những vết thương vỡ vụn dù cho có chấp vá lại, thì vẫn hiện lên một vết sẹo.
Lê Hoàng Việt từ trước đến bây giờ chưa từng tin tưởng cô, cô như vậy chẳng phải là đang tự cho mình là trung tâm hay sao?
Vũ Tuyết Trang khen cô cẩn thận, tỉ mỉ, thật sự không hoàn toàn đúng, có nhiều lúc, cô rất nông nỗi.
Lê Hoàng Việt giận thật rồi.
Trần Khả Như xác nhận điều này, đã mấy ngày rồi.
“Nhìn xem nhìn xem bác sĩ Trần của chúng mình làm sao thế này, từ thành phố Hải Phòng về đến giờ, gương mặt cứ luôn bí xị vậy, chị tiên nữ ơi, cơm ở thế giới người bình thường, cô ăn có quen không nào?”
Giờ nghỉ trưa, Vũ Tuyết Trang cười hưng phấn chọc cô, “Hay là, giống như đêm tân hôn, bị Tổng giám đốc Lê ăn sạch hút cạn rồi toàn thân rồi.”
Trần Khả Như liếc cô ấy một cái: “.......”
Từ lúc tâm sự mọi thứ với Vũ Tuyết Trang xong, cô phát hiện khi cô ấy trêu ghẹo cô, càng ngày càng không có giới hạn rồi.
Thật sự rất khó mà tưởng tượng được cô ấy chưa từng hẹn hò qua, người không hay biết, còn tường cô ấy là một người điêu luyện có nhiều kinh nghiệm thực tế trong chuyện ấy.
“Không có, đang suy nghĩ đến ca phẫu thuật sáng này.”
“Chị nói xem cô gái đó, hình như là, à mới mười tám tuổi cái tuổi đẹp như hoa của đời người lại có khối u ác tính, tất cả tử ©υиɠ, buồng trứng và ống dẫn trứng phải cắt bỏ hết mới ngăn chặn được di căn, mạng sống thì giữ lại được rồi, nhưng sau này…....” Vũ Tuyết Trang bất giác lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rồi thở dài.
“Một người con gái nếu như cả đời không có được một đứa con do chính mình đẻ ra, thì đau lòng biết bao.
Cô gái đó là muốn đẻ nhưng không có cơ hội để đẻ, còn có một số người lại tự tạo nghiệp chướng không đang sống, có rồi lại phá quá nhiều lần…….”
Mấy câu nói này người nói thì vô tình, người nghe lại có suy nghĩ.
Trần Khả Như nãy giờ sắc mặt không có biểu cảm gì, bây giờ lại giống như bị ai chạm vào dây thần kinh, ánh mắt trong veo lập tức như nổi trận lôi đình, nghiêm nghị nói: “Vũ Tuyết Trang, em qua đây, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Chị Khả Như, chị đột nhiên nghiêm nghị như vậy, làm em hoang mang quá.”
Vũ Tuyết Trang thu lại sự hưng phấn vui vẻ vừa rồi, đến sát bên Trần Khả Như, rồi cảm giác bên tai truyền đến một luồng hơi lạnh và hơi nóng, sau đó cả người cô đều không ổn.
Vũ Tuyết Trang sắc mặt thay đổi, nghi ngờ nói: “Trần Khả Như, chị điền rồi sao! đang yên đang lành sao lại đi làm cái đó!”
Ánh mắt cô ấy tỏ ra khó hiểu, thắc mắc, thậm chí có chút tức giận.
Bởi vì ở trong bệnh viện, Trần Khả Như là sư phụ của cô ấy, là người đáng để cô ấy học hỏi là thần tượng của cô ấy, cho nên có rất là nhiều chuyện đặc biệt đồng cảm cảm giác như chính mình cũng đang chảy qua và có khi còn tức giận và phẫn nộ.
Trần Khả Như vẫn như cũ không có biểu hiện gì, bình tĩnh và rất kiên định nói, “Chị mỗi khi đưa ra một quyết định gì, đều suy nghĩ rất tỉ mỉ!”
“Em thấy chị là đang rất nông nổi, chuyện này ông chồng Tổng giám đốc Lê của chị có biết không?” Vũ Tuyết Trang nhíu mày hỏi, một bộ dạng rất là lo lắng nhưng vẫn luyên thuyên: “Phẫu thuật này không tốt, có rất nhiều tác dụng phụ, với lại tuổi của chị và Tổng giám đốc Lê cũng không còn là cái tuổi cô nhóc cậu nhỏ đang hẹn hò yêu đương nữa rồi, cho dù là có bầu đi nữa, cái đó không phải cũng là chuyện đương nhiên hay sao?”
Cô ấy không hiểu!
Vũ Tuyết Trang càng nói càng kích động, còn trong lòng Trần Khả Như giống như được ngâm trong nước lạnh âm mười lăm độ vậy, không có chút rung động dậy sóng nào.
Rốt cuộc là xử phạt anh ta, hay là xử phạt bản thân mình, cô từ từ cũng không rõ nữa rồi.
"Là do chị cảm giác không tự tin, so với việc chịu tác dụng phụ của thuốc tránh thai, cách này không phải tốt hơn sau?" Trần Khả Như đá đá lông mày, khóe miệng có chút cong lên nói.
Ánh mắt Vũ Tuyết Trang phức tạp, tiếp tục khuyên bảo: "Chị Khả Như, lần đi đến thành phố Hải Phòng, có phải chị và Tổng giám đốc Lê đã xảy ra chuyện gì không vui phải không? Suy nghĩ trong lòng của hai người giấu quá kỹ, tại sao không thể mở lòng ra thẳng thắn nói chuyện một lần? Em cảm thấy Tổng giám đốc Lê rất quan tâm đến chị."
"Không liên quan đến chuyến đi đến thành phố Hải Phòng."
“Vậy thì liên quan đến chuyến đi đến khu vui chơi Cực Quang, hôm đó chị quay về quần áo trên người đều dơ hết là thấy không đúng rồi.”
Trần Khả Như im lặng, cô không cách nào chối cãi, Vũ Tuyết Trang không giống như vẽ bề ngoài không tim không phổi, có một số chuyện cô ấy rất thấu hiểu.
“Không hoàn toàn đúng, toàn bộ mọi thứ là do bản thân chị không đủ tự tin, chị không cách nào khác, chí ít bây giờ có là không được.” Tình cảm của Lê Hoàng Việt lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc lại thấy cách xa, khiến cô thấy không yên tâm.
Chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Vũ Tuyết Trang đột nhiên hiểu ra, cô lấy lại tinh thần, rồi nói: “Chị Khả Như, thật ra như vậy cũng tốt, tương lai sau nay lỡ chị không còn thích Tổng giám đốc Lê nữa, không có con cái, chia tay cũng có thể dứt khoát hơn, không cần dây dưa qua lại, đúng không chị?”
“Uhm.”
Trần Khả Như gật gật đầu, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt xa xăm buồn bã.
Cũng đúng, sau này nếu muốn vứt bỏ, có thể vứt bỏ một cách triệt để, không dây dưa lôi thôi.
Từ khi chuyện của Tống Quốc Minh xảy ra đến nay, trái tim của cô đã thiếu thốn cảm giác an toàn từ lâu này lại càng nghiêm trọng hơn, ai có thể biết được, khi nào Lê Hoàng Việt chán cô, cũng đối xử giống như với Trần Khả Hân và Đàm Thu Trang vậy, lúc chia tay, không một chút mềm lòng, trở thành người xa lạ.
Hơn nữa, trong lòng anh ta còn giữ hình bóng một người.
“Chị Khả Như dù sao chiều này cũng không có phẫu thuật nào, em đi cùng chị đến bệnh viện tư nhân của người thân em mở, độ bảo mật thông tin rất cao, bệnh viện của chúng mình người đông phức tạp…….”
“Được.”
Trần Khả Như không ngờ được là, từ khi trở về thành phố Đà Nẵng, Võ Anh Thư lại ghét cô đến vậy.
Chỉ cần có chút động tỉnh, coi cô như là kẻ thù đói phó với cô bằng mọi cách có thể.
Cô ta cố gắng tìm ra điểm yếu của cô, dù cho không thể để Lê Hoàng Việt trực tiếp bỏ rơi cô, cũng muốn gây chút phiền phức cho cô.
Cô ta lặng lẻ đi theo hai người bọn họ, lại đi đến một bệnh viện tư nhân.
Lúc này ánh mắt của Võ Anh Thư lóe lên một tia sáng, cô ta làm việc ở bệnh viện phụ khóa tốt nhất thành phố Đà Nẵng, lại lén lút đi đến bệnh viện tư nhỏ này, rốt cuộc là đang muốn làm phẫu thuật gì đây.
Trần Khả Như còn đặc biệt đổi cái nón lưỡi vịt che khuất gương mặt, nhất định là đi làm chuyện mờ ám!
Võ Anh Thư tính đi nghe ngóng tình hình, nhưng mấy người hộ tá và bác sĩ đều rất kín miệng, dù cô ta có uyên chuyển hỏi, hay là dùng tiền để dụ dỗ đều không hỏi được gì, bệnh viện nhỏ đó có quy định, không được để lộ thông tin bệnh tình của người đến khám, nếu không sẽ bị sa thải.
Võ Anh Thư chỉ là một bác sĩ phụ sản, nếu mà dùng số tiền lớn hơn để mua tin tức, cô ta thật sự không nỡ.
Cô ta dẫm dẫm chân, tức tối mà bỏ đi.
Nhưng trong lòng thì vẫn âm mưu, cơ hội này không thể bỏ qua được, tên bệnh viện này cô ta đã ghi nhớ rồi, sau này sẽ nghĩ cách lợi dụng điểm này.
Cuộc sống của Trần Khả Như, trong giây lát lại trở lại bình yên.
Cô ấy ở tại bệnh viện của thành phố Đà Nẵng là một bác sĩ có tiếng, có chút động tĩnh gì, cũng khiến người khác để ý và chất vấn.
- --
Mỗi buổi tối, khi có một mình cô rất là khó ngủ, nhưng gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt, cô lại không dám gọi nữa.
Cô mặc dù muốn giải thích cho anh ấy biết tại sao đêm đó cô không nói lời nào đã rời đi, nhưng Lê Hoàng Việt lại không cho cô cơ hội để giải thích, công việc của anh tuy bận, nhưng nếu như anh quan tâm, một tin nhắn thôi, hoặc một cuộc điện thoại, cô cũng thấy vui rồi.
Nhưng cái gì cũng không có.
Phòng ngủ trống rỗng, lạnh lẽo, mùi hương của anh ấy đã biến mất lâu rồi.
Lại lần nữa gặp được Lê Hoàng Việt, là ba ngày sau ở lễ khai mạc tại khu vui chơi Cực Quang.
Lê Chí Cường sớm đã đến dưới lầu của biệt thự Di Linh chờ đón khách, vừa hay là cuối tuần, Trần Khả Như không cần phải xin nghỉ phép.
Dù vì cũng đã nhận lời làm người phát ngôn, thì không thể tự nhiên lại từ bỏ không làm.
Suýt chút nữa cô đã quên, với tư cách là người phát ngôn, cô không thể vắng mặt được.
Khi nhà tạo mẫu trang điểm cho cô, vẻ mặt trầm laanwgh bên dưới lớp trang điểm đã che giấu sự vui mừng lại có chút lo lắng của cô.
Nếu như ngày hôm đó tại thành phố Hải Phòng cô không gặp Vương Kỳ rồi bị nhốt ở sở cảnh sát, tình cảm của cô và Lê Hoàng Việt, có phải vẫn sẽ tốt như cũ không?
Buổi khai mạc ngày đầu tiên của khu vui chơi Cực Quang, có thể nói là người đông như kiến, đâu đâu cũng là người.
Dù cho mới tám giờ sáng, còn đường đi đến khu vui chơi Cực Quang đã đầy áp xe cộ qua lại, các loại xe buýt du lịch ô tô riêng …...tiếng còi buýt buýt của cảnh sát giao thông cuối cùng cũng kêu lên để sắp xếp trực tự, nhờ vậy mà còn đường mới đi được.
Thời gian khai mạc là tám giờ rưỡi, nhưng chính thức mở cửa đón du khách vào công viên là vào lúc mười giờ sáng.
Xe của Lê Chí Cường từ từ đi vào, do có đặc quyền, nên có thể dừng xe ngay trước thảm đỏ lối vào buổi khai mạc, còn những xe khác phải xếp hàng theo thứ tự để đi vào bãi đậu xe miễn phí hoặc là bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Vừa bước xuống xe, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt, hàng chục cánh truyền thông, phóng viên như gấu thấy mật, mà xúm vào.
“Bà Lê, xin cho hỏi cảm giác của cô như thế nào khi lần đầu tiên làm người phát ngôn cho khu vui chơi Cực Quang?”
“Bà Lê, cho hỏi bà và Tổng giám đốc Lê âm thầm kết hôn đã hai năm, bà đối với nhưng bạn gái tin đồn của ngài Lê có suy nghĩ gì không ạ?”
“......”
Đột nhiên, tất cả các loại câu hỏi dồn dập đến, Trần Khả Như hiện đang đi một đôi giày cao gót bảy phân, vốn là có chút đứng không vững rồi, lại bị đám người bao vây xung quanh, bỗng cả người trở nên khó chịu, không biết phải làm sao, đầu óc đang trì trệ.
May là Lê Chí Cường không ngừng ngăn chặn lại, những vẫn không căn được sự nhiệt tình của đám phóng viên.
“Im lặng!”
Một tiếng hét đột ngột vang lên trong đám đông.
Vệ sỹ mạnh mẽ dọn dẹp dòng người ra hai bên đường, phóng viên và giới truyền thông dù cho có ngu cũng biết là Lê Hoàng Việt đến rồi, không phải là không thể hỏi, nhưng phải biết chừng mực.
Ngày vui lớn, mọi người không ai muốn có chuyện gì không hay xảy ra.
Những giọng nói nhiệt tình xung quanh bỗng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều, nhưng tiếng xì xào bàn tán thì vẫn tiếp tục.
Trần Khả Như hơi ngả người, do bị vừa rồi bị chèn ép, nên cô người tựa vào đầu xe, giờ rốt cuộc cô cũng nhìn rõ, trên thảm đỏ, anh trông như một hoàng tử quyến rũ, không, phải nói là giống như một vị vua, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Anh ta đang đứng trên bậc thang cao hơn cô mười bậc, và bộ vest đen được thiết kế riêng khiến dáng người anh ta cực kỳ mảnh mai, đặc biệt là đôi chân thon dài, tất cả vệ sĩ cao rao hai bên đều bị sắc đẹp của anh ta đè bẹp..