Sáng sớm vừa tỉnh dậy.
Hơi ấm từ bàn tay đặt bên hông cô đã nguội lạnh.
Cô nghiêng người sờ thử, phần giường bên kia đã lạnh tanh.
Anh đã đi lâu rồi.
Mi tâm Trần Khả Như căng lên, trong mắt xuất hiện sự mất mát mờ nhạt, mang theo chút thất vọng.
Cô bỗng có ảo giác, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, sự lấy lòng cũng như vẻ dịu dàng mập mờ của Lê Hoàng Việt… đều chỉ là một giấc mộng.
Là giả.
Cô đã vô phương cứu chữa, không thể phân biệt được thật giả nữa rồi.
Trần Khả Như vô thức xem giờ rồi rời giường theo phản xạ có điều kiện, rửa mặt bằng một tay.
Rửa được một nửa, cô bỗng phát hiện hôm qua mình vừa được trưởng khoa cho nghỉ dài hạn… nên không cần phải đi làm.
Hơn nữa tay cô còn bị thương, cho dù đến bệnh viện thì cũng chẳng làm được gì.
Sáng ra không có việc gì làm, lòng người lại càng thấy cô đơn.
Có lẽ lời nói ngưng chiến của Lê Hoàng Việt tối hôm qua chỉ là do anh đột nhiên mất hứng, nếu cô tưởng thật thì cô thua rồi.
"Kính coong…"
Chuông cửa dưới tầng vang lên.
Trần Khả Như vừa đáp lại vừa vội vàng đi xuống tầng.
"Cô Như, đây là bữa sáng của cô, vui lòng ký nhận."
Trần Khả Như mở cửa, là người giao hàng của KFC.Cô mơ hồ ký tên, vô cùng khó hiểu trước bịch cháo nóng hôi hổi và ly sữa đậu nành.
"Thật ngại quá, xin hỏi ai đã đặt hàng cho tôi vậy?"
Trần Khả Như kịp thời gọi cậu trai giao đồ lại.
Cô đảo đôi mắt trong veo, nói thêm: "Hoặc là… cậu có thể cho tôi biết số điện thoại đã đặt hàng được không?"
Cậu trai giao hàng ấn vành mũ, thầm nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng, bèn mở điện thoại lên tìm.
Trần Khả Như nhẩm đọc dãy số với vẻ khó tin, rồi đứng đờ ra đấy một lúc lâu, mãi vẫn không có phản ứng.
Đây không phải số của Lê Hoàng Việt.
Đó là số của Lê Chí Cường, trợ lý của anh.
Trần Khả Như từng gặp anh ta một lần khi xử lý thủ tục kết hôn.Cô hiếm khi nhận được số lạ, nên ngay cả số của trợ lý của Lê Hoàng Việt cũng có thể có chút ấn tượng.
Thì ra là anh ta.
Tại sao Lê Hoàng Việt lại làm vậy? Trần Khả Như cảm thấy mình thật thấp hèn, người ta chỉ đối tốt với cô một chút thôi, sao phải xoắn xuýt như thế? Bây giờ cùng lắm là anh không chán ghét cô như trước, xem cô như những người phụ nữ khác, khi vui thì sẽ dặn trợ lý đặt bữa sáng cho cô nhỉ?
Trần Khả Như điều chỉnh tâm trạng của mình, thoát khỏi tình trạng không tỉnh táo tối qua.
Cô gọi cho Trần Thế Phong một cuộc điện thoại, ông ta nói hôm nay phải đi gặp khách hàng cả ngày, bảo cô về nhà vào buổi tối.
Nhà?
Đó là nhà của Trần Thế Phong, Trần Khả Hân và mẹ kế Phan Lệ Thu, chứ chẳng liên quan gì đến cô.
Từ năm cấp hai, Trần Khả Như đã ở kí túc xácủa trường cho đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó tự học nghiên cứu sinh.
Tính cách lạnh nhạt của cô bắt nguồn từ chính gia đình bạc bẽo đó.
Tất cả họ hàng đều chán ghét cô, chỉ trích mẹ ruột của cô.
Trần Khả Như suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định bước vào ngôi nhà đó.
Có lẽ đây là bước ngoặt của cuộc đời cô.
Năm giờ, Trần Khả Như đón xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Thật không may, Trần Thế Phong vẫn đang trên đường, chưa về đến nhà.
"Ồ, chẳng phải đây là cô chủ Lê sao? Cơn gió nào đưa cô tới đây thế?"
Phan Lệ Thu có dáng vẻ và gương mặt dịu dàng như Trần Khả Hân, lại giữ gìn chăm sóc da rất tốt nên chẳng hề giống người ngoài bốn mươi tuổi, chỉ là đuôi mày vẫn toát lên vài phần cay nghiệt.
Trong lời bà ta có ý khác.
Ông trời đã định trước rằng mẹ kế và con chồng là kẻ thù trời sinh.
Thế nên, với tính cách của mình, đương nhiên Trần Khả Như sẽ không chịu thua.
Cô cười tươi như hoa: "Dì à, dì cứ đùa, mặc dù tôi đã lấy chồng nhưng vẫn là con gái của bố.
Đúng rồi, cây lựu trong vườn vẫn còn chứ, đó là do mẹ tôi đích thân trồng đấy."
Cô giả vờ nhìn về hướng cửa chính, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Dì? Mẹ? Cô phân biệt rõ ràng đấy nhỉ.
Gân xanh ẩn hiện trên trán Phan Lệ Thu, ánh mắt bà ta càng ác liệt hơn.
Bà ta muốn nhổ tận gốc cây lựu kia, sau đó chặt thành củi.
Phan Lệ Thu sớm đã biết đứa con chồng này không phải dạng vừa gì, mỗi khi đối đáp với cô, bà ta đều gặp khó khăn.
"Trần Khả Như, đừng tưởng tôi gọi cô là cô chủ Lê thì cô sẽ thật sự là vợ Lê Hoàng Việt.
Thông thường vợ cả đều không có kết cục tốt, hơn nữa cô còn là một kẻ đáng ghét! Chỉ mong cô đừng giẫm vào vết xe đổ của người phụ nữ xấu xí kia, thông đồng làm bậy vì không chịu nổi trống vắng."
Phan Lệ Thu chỉ chó mắng mèo, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trần Khả Như chế giễu lại: "Dì à, không phiền dì quan tâm chuyện của tôi.
Dì chỉ cần dạy con gái thật tốt, chẳng những nó bò lên giường của anh rể mà còn ngu ngốc đi trêu chọc người phụ nữ của Lê Hoàng Việt.
Nếu việc này được truyền ra ngoài, bố còn mặt mũi nào khi bàn chuyện làm ăn nữa? Hai chị em hầu chung một chồng à?"
"Cô… đồ đê tiện, cô lặp lại lần nữa xem nào?"
"Nếu tôi là đồ đê tiện thì hai người là cái gì, chẳng phải còn thấp kém hơn cả tôi sao?Dì dùng người đàn ông mà mẹ tôi đã từng sử dụng, còn con gái dì thì bám lấy người đàn ông đã qua tay tôi."
Có trời mới biết Trần Khả Như cảm thấy thế nào khi nói những lời này.Hai người đàn ông đều có quan hệ mật thiết với cô, cô bắt buộc phải thừa nhận rằng mình đã thất bại, chỉ có thể dùng tư thế kiêu ngạo chống lại sự thảm hại của mình.
Tất cả đều được cô che giấu rất kỹ.
Tức chết mất! Phan Lệ Thu cắn chặt răng, vung tay tát Trần Khả Như.
Trần Khả Như đỡ bằng tay phải không bị thương rồi đẩy mạnh.
Phan Lệ Thu không chiếm được ưu thế, trái lại còn tức đến run người, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ cũng sắp rạn nứt.
"Hôm nay tôi phải dạy lại đứa đê tiện không có mẹ như cô!"
Phan Lệ Thu hùng hổ nhào tới, không quan tâm đến việc giữ hình tượng, định xé nát mặt Trần Khả Như.
Bà ta vừa nhìn gương mặt kia đã cảm thấy chán ghét, con ả này và mẹ cô ta đều là hồ ly tinh…
"Dừng tay!"
Trần Thế Phong vừa bước vào đã trông thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Phan Lệ Thu, nào còn sự đoan trang đứng đắn của phu nhân quyền quý.
Hồi còn trẻ, Phan Lệ Thu chính là một đóa sen trắng, đến khi về già, kỹ thuật diễn lại càng hoàn mỹ hơn.
Trước mặt Trần Thế Phong, bà ta giỏi nhất là giả vờ hiểu chuyện, khi còn nhỏ, Trần Khả Như đã bị Trần Thế Phong đánh rất nhiều lần vì những lời của Phan Lệ Thu.
Cô không thích bọn họ, nên ngay cả ý định giả vờ tình cảm cũng chưa bao giờ có.
"Thế Phong, anh về rồi, em vừa nói đùa với Khả Như, anh nhìn xem, sao lại bất cẩn đến mức làm tay bị thương như thế chứ?"
Bà ta đang hối hận vì không đánh vào chỗ hiểm, chưa đυ.ng tới vết thương của Trần Khả Như.
"Cảm ơn dì đã quan tâm, Khả Hân đâu rồi?Vết thương trên mặt em ấy đã lành chưa? Nếu để lại sẹo thì khó coi lắm, dù sao đây cũng là thời đại nhìn mặt để đối xử với nhau mà…"
Trần Khả Như không nhường chút nào.Điểm yếu của Phan Lệ Thu chính là Trần Khả Hân.
Nhưng trí thông minh của cô ta lại khiến người khác phải lo lắng, biết rõ chị sẽ lấy Lê Hoàng Việt mà vẫn không biết xấu hổ bám lấy anh.
Không nhắc còn đỡ, cô vừa nhắc tới đã khiến Phan Lệ Thu tức lộn ruột.
Trên mặt Khả Hân có sẹo, vẫn đang nhốt mình trong phòng không chịu ra… Đều do con ả này hại, bà ta muốn nổi cáu nhưng lại bị Trần Thế Phong bực bội quát: "Đủ rồi! Im hết cho tôi!"
Điều khiến đàn ông đau đầu nhất là gì?Vất vả làm việc cả ngày, lúc về đến nhà còn phải phiền lòng vì màn đấu võ mồm của phụ nữ.
Ông ta vừa dứt lời, Phan Lệ Thu lập tức im bặt.
Trần Khả Như tỏ ra lạnh nhạt, chẳng khác gì người ngoài cuộc.Dường như từ đầu đến cuối, người nổi nóng chỉ có mình Phan Lệ Thu.
Trần Khả Như luôn khiến người ta có cảm giác khó đoán, xa rời với hiện thực.Có lẽ điều này liên quan đến nghề nghiệp và tính cách của cô.Đây cũng là điểm mà Phan Lệ Thu rất ghét, từ nhỏ đến lớn, đứa con chồng này luôn khó kiểm soát.
"Khả Như, con đến phòng làm việc với bố."
Ánh mắt Trần Thế Phong trầm xuống, bực bội nới lỏng cà vạt trên cổ, tức giận nói.
Trần Khả Như lập tức bước lên cầu thang, không biết đã bao lâu rồi cô chưa về nhà họ Trần..
Trong phòng, cô chăm chú nhìn Trần Thế Phong, mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính, hai bên thái dương có không ít tóc bạc, nếp nhăn ở trán và khóe miệng vô cùng rõ ràng.
Trần Khả Như cảm thấy mình không hề giống Trần Thế Phong, có lẽ vẻ ngoài của cô giống mẹ.
Trí nhớ của cô hơi mơ hồ.Dường như Trần Thế Phong đã hận mẹ cô thấu xương, hoàn toàn xóa bỏ ký ức về mẹ cô, ngay cả ảnh cũng chẳng có tấm nào.
"Bây giờ con và Lê Hoàng Việt ra sao rồi, nó có chuyển về không?"
Trong mắt Trần Thế Phong, chỉ có chuyện này là đáng chú ý.
Kẻ kiêu căng ngạo mạn như Lê Hoàng Việt vốn không để cha vợ vào mắt, lần trước ông ta đích thân đến nhà, thế mà lại bị đuổi.Nếu không kiêng sợ tập đoàn Á Châu, sao ông ta phải hạ mình như thế.
Cũng may Lê Hoàng Việt nói lời giữ lời, sau khi Trần Khả Như tìm anh, Đàm Thu Trangđã rút đơn kiện vào ngày hôm sau.
"Bố à, bố thấy có thể không?"
"Sao lại không thể, con là con gái bố, dáng vẻ, khí chất và công việc đều vào loại hiếm có khó tìm! Chỉ có điều, bố nói những lời này cũng vì tốt cho con, dù sao người sống với nó cũng là con, sau khi con lấy Lê Hoàng Việt, bố cũng có được ích lợi gì từ tập đoàn Á Châu đâu."
Trần Thế Phong nói với vẻ vô cùng đứng đắn, dường như luôn suy nghĩ vì cô.
Nếu cô còn trẻ người non dạ hay ngu xuẩn một chút, có lẽ đã bị dăm ba câu này lừa rồi.
Trần Thế Phong là thương nhân, thương nhân sẽ không mua bán lỗ vốn.
"Bố à, con đã làm được chuyện mà con đã hứa với bố, vậy bố thì sao, có phải nên hết lòng tuân thủ lời hứa không?"
"Đây chính là thái độ nói chuyện của con với bố à?"
Dáng vẻ lạnh nhạt của Trần Khả Như không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não của Trần Thế Phong.
Ánh mắt ông ta thoáng xuất hiện sự hung ác, dường như đang nhớ lại người phụ nữ bình thản như nước, nói năng cẩn trọng trong trí nhớ.
Bà giống như tiên nữ, như có như không dẫn dắt trái tim người khác.
"Con chỉ muốn biết có phải mẹ con là người đã phản bội bố hay không.
Trong những năm này, lòng con luôn rất hoang mang." Ánh mắt của Trần Khả Như trong veo, khi con ngươi chuyển động, dường như có nét ưu thương nhàn nhạt tràn ra, mãi vẫn không biến mất.
Trần Thế Phong nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, con ngươi đảo quanh, sự thù hận lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Ông ta quay sang, nghiêm nghị nói: "Bố không muốn nhắc lại chuyện của mẹ con, nhưng Khả Như, con cần nhớ kỹ một chuyện."
"Chuyện gì?"Trần Khả Như vội hỏi, chăm chú nhìn ông ta.
"Khi mẹ con rời đi, bố chưa quen Phan Lệ Thu nên bố không hề phản bội.
Gia đình vốn hạnh phúc của chúng ta bị một người đàn ông tên là Trương Phước Thành chia rẽ.".