Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 137: Ghét

Lâm Vĩnh Kỳ nhìn Lâm Hàm đến thực dịu dàng hòa nhã, hắn theo đuổi tính cách thể loại học trưởng ấm ấm. Tuy nhiên, ở trong mắt Lâm Hàm, hắn chẳng khác nào con hổ mặt nhìn, nhìn cứ giả tạo thế nào ấy.

Lâm Hàm vì ngại mặt mũi ba mẹ Lâm còn ở đây, cho nên mới gượng cười đáp trả lại hắn.

Trò chuyện được một lúc thì ba Lâm phải trở về công ty, mẹ Lâm lại có việc bận phải đến cửa hàng. Cho nên cả hai dặn dò anh em bọn họ nghỉ ngơi một chút. Đợi hai người họ trở về, cả nhà liền sẽ cùng nhau ăn cơm.

Đợi bọn họ đi rồi, Lâm Hàm lúc này liền thay đổi sắc mặt, nụ cười gượng cũng nhanh chóng rút đi. Mặc kệ Lâm Vĩnh Kỳ còn đang ngồi ở đó, cậu bỏ đi một mạch lên phòng.

Lâm Vĩnh Kỳ ngồi đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong lòng không khỏi một trận ngỗn ngang. Hắn như vậy là…bị ghét rồi ư?!.

Lần đầu tiên trong đời bị người khác ghét bỏ, cảm giác này…cũng không biết nên diễn tả thế nào nhỉ? Cơ mà, hắn rốt cục là làm cái gì sai chứ? Mới ban nãy cậu vẫn còn cười với hắn mà.

Với cả, hắn tự biết khuôn mặt bản thân ưa nhìn. Còn theo chủ nghĩa hòa đồng gần gũi ấm áp, hầu như tất cả Omega xuất hiện quanh hắn đều không tránh khỏi tiếng sét ái tình.

Cậu nhóc này thế mà lại ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ghét mình, có phải quá vô lí rồi hay không?! Nhân sinh thực ảo diệu a~.

Lâm Vĩnh Kỳ nhún nhún vai, suy nghĩ một chút lại cười cười. Cậu em trai này của hắn không phải là quá thú vị rồi ư? Xem ra cuộc sống sau này sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.



Lâm Hàm trở về phòng đóng sầm cửa lại, không biết vì lí do gì, tâm trạng cậu hôm nay lại đặc biệt cáu gắt.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng một khi rời khỏi Mục Diệc Thần, rời xa Hormone của hắn quá lâu, trạng thái cảm xúc của cậu cũng sẽ dần xấu đi.

Cậu nằm ở trên giường, ôm lấy gấu bông lăn qua lăn lại mấy vòng. Cảm giác thực trống trải, nhưng, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bản thân chỉ mới rời xa hắn chưa đến một ngày mà đã bắt đầu nhớ hăn rồi đâu.

Cảm thấy bản thân không ngủ nổi nữa, cho nên Lâm Hàm quyết định lướt xem tin tức một chút. Cậu đặc biệt chú ý đến những clip đăng tải về các cuộc chiến giữa chiến hạm với trùng tộc. Vừa giải trí vừa tích lũy kinh nghiệm, vẹn cả đôi đường.

Xem được một lúc, cậu đã hơi hơi buồn ngủ. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa. Lâm Hàm nghĩ chắc có lẽ là người hầu trong nhà, cho nên nói một tiếng “vào đi” vọng ra cửa.

Chỉ là, bước vào lại là gương mặt tuấn mỹ vô trù của Lâm Vĩnh Kỳ. Trên tay hắn còn cầm theo một ly cam ép.

“Thời tiết có vẻ nắng nóng, em có muốn một ly cam ép để giải nhiệt không?! Vừa mát lạnh lại bổ dưỡng, còn rất tốt cho da nha~!”. Lâm Vĩnh Kỳ cười đến híp hai mắt gương mặt góc cạnh nhanh chóng bị bao phủ bởi một vẻ tà mị yêu nghiệt.

Hắn rất tự nhiên mà đi vào phòng cậu, đặt ly cam ép lên trên bàn. Thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó híp mắt cười nhìn cậu.

“Đã có ai từng nói với anh rằng, anh cười trông rất…giả dối chưa?!”. Lâm Hàm nhìn nụ cười đó của hắn, không khỏi ngứa miệng phun ra một câu.

“Chưa từng, em là người đầu tiên đấy!”. Lâm Vĩnh Kỳ nghe cậu nói như thế vẫn mặt dày không biết xấu hổ. Giống như là chọc tức cậu, nụ cười gian xảo kia cười đến ngày một sâu thêm.

“Hừ, đừng có cố tiếp cận tôi nữa. Tôi không biết anh muốn gì từ tôi và, cũng không có hứng thú muốn biết!”. Lâm Hàm hừ lạnh một tiếng, sau đó không để ý tới hắn mà dán mắt vào điện thoại.

“Nếu em đã nói như thế, vậy tôi hỏi thêm một câu nhé! Vì cái gì chúng ta không thù không oán, thế nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên em đã ghét anh như vậy?!”.

Lâm Vĩnh Kỳ hơi thay đổi sắc mặt một chút, nhưng nụ cười xã giao trên mặt vẫn không hề biến mất. Hắn cũng rất tò mò, người nổi tiếng luôn được mọi người vây quanh như hắn, rốt cục đã phạm phải sai lầm gì rồi.

Lâm Hàm ngước mắt nhìn nhìn hắn, sau đó tầm mắt lại chuyển về màng hình điện thoại, miệng bâng quơ phun ra một câu “Bởi vì nhìn mặt anh đáng ghét”.

Sắc mặt Lâm Vĩnh Kỳ cứng đờ trong giây lát, trong đầu liên tục chạy qua dòng chữ “Bởi vì nhìn mặt anh đáng ghét, mặt anh đáng ghét, đáng ghét…”.

Nhan sắc ôn nhu tuấn mỹ hắn vẫn luôn tự hào, nay trong mắt cậu em trai này lại thành ‘đáng ghét’ sao? Nghe có chút…sốc.

“Nói không ngoa, nhưng mà gương mặt này của anh được rất nhiều người yêu mến đấy. Không hiểu sao vào mắt em lại thành đáng ghét nhỉ?!”. Lâm Vĩnh Kỳ chỉnh lại khóe môi bị lệch của mình, sau đó gượng cười nhìn cậu hỏi thêm một câu.

Hắn từng bước đi về phía giường của Lâm Hàm, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên mép giường. Lâm Hàm phát hiện hắn đến gần, vừa chuyển tầm mắt đã va phải gương mặt phóng đại của ai kia.

Đôi mắt bao phủ bởi một tần đỏ thẫm kia, vừa sâu hun hút vừa hấp dẫn mê người. Nhìn vào nó, tựa như bị thôi miên, bất tri bất giác mà rơi vào sa ngã.

Chỉ là, Lâm Hàm không có khái niệm về hai từ ‘sa ngã’ này cho nên rất nhanh đã chuyển về trạng thái lạnh như băng lúc đầu.

“Anh vừa làm cái gì?!”. Lâm Hàm nhận ra điểm bất thường, bất ngờ túm lấy cổ áo hắn, lớn giọng truy hỏi. Vừa nãy, cậu suýt nữa đã bị tên này thôi miên rồi.

Chết tiệt, quả thực quá sơ ý rồi, không ngờ tên này còn có chiêu này. Rốt cục là loại người gì vậy chứ?!.

# Lâm Vĩnh Kỳ, anh tự luyến vừa thoy, muốn đội quần dùm anh😐.

Hôm nay toi viết văn bài Tây Tiến, cũng sương sương bảy tám trang giấy thoy. Viết xong lại tiếp tục lên đây gõ khoảng ngàn mấy trăm từ, não toi sắp hỏng cmn ròi -_-#.

Xem xong thì nhớ like nhớ cmt cho toi có động lực đi, không chắc toi phải kết truyện sớm hơn dự tính quá😢.