Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 96: Tá thi hoàn hồn

“Chết tiệt! Cái l.ỗ nhỏ d.â.m đ.ã.n.g này, dù cho có đ.â.m vào bao nhiêu lần thì vẫn m.ú.t chặt lấy c.ô.n t.hị.t của tôi như vậy! Em thèm khát đến vậy sao? Thèm khát như vậy sao?!!”. Triệu Mặc nói một cậu liền mạnh bạo t.h.ú.c vào một cái, đ.ỉ.n.h sâu đến tận cùng.

Cảm giác trướng bạo cùng kɧoáı ©ảʍ đột ngột ập tới khiến Lâm Hàm nhất thời quên đi vùng vẫy. Sau khi bị Triệu Mặc động trúng điểm G, cơ thể cậu sung sướиɠ đến tê dại, cả thân thể vô lực, mềm nhũn tựa vào l*иg ngực vững chãi của Lăng Xuyên.

Hai gã nam nhân thay phiên nhau lộng trong cơ thể cậu liên hồi, mỗi lần đổi tư thế, Lâm Hàm đều bị một trận quay cuồng đầu óc. Thần trí bị men say cùng kɧoáı ©ảʍ che lấp, không phân định được phương hướng, chỉ có thể bị động ở dưới thân nam nhân thừa hoan.

Lăng Xuyên cùng Triệu Mặc trong người cũng có hơi men, trí lực sung mãn, làm đến không biết mệt. Cả hai thay phiên nhau đ.â.m c.h.ọ.c vào nơi sâu ấm nóng trơn trượt kia, mãi cho đến khi b.ắ.n ra rồi cũng không hề đem g.ậ.y t.h.ị.t rút ra.

Đem Lâm Hàm lăn qua lộn lại đến quay cuồng, đến chính cậu cũng không biết bản thân đã b.ắ.n bao nhiêu lần và bị người ‘làm’ qua bao nhiêu lần. Mãi cho đến khi cậu ngất đi, hai con sói đói kia vẫn còn đang hung mãnh cày cấy bên trong l.ỗ nhỏ của cậu.

_______________________

Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Lâm Hàm vẫn còn ngủ say như chết. Bên cạnh là Lăng Xuyên và Triệu Mặc.

Phòng bên cạnh, đám người Vũ Chiêu đêm qua say đến quên trời quên đất, đương nhiên giờ này cũng chưa có tỉnh dậy.

Triệu Mặc lúc này hai hàng mi dày chớp động, đôi con ngươi mở ra, có chút ngơ ngác xen lẫn hốt hoảng nhìn xem cảnh vật xa lạ xung quanh mình.

Nhìn lại bản thân mình, thân không mảnh vải còn xuất hiện vô số vết tích ám muội. Bên cạnh lại xuất hiện hai nam nhân xa lạ cũng đồng dạng trần trụi lõα ɭồ nằm ngay bên cạnh mình.

Cảm xúc của hắn lúc này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả thành lời, một loại cảm giác hỗn độn lóe lên, nhen nhóm ngày một lớn.

Chẳng phải hắn đã chết rồi sao, hiện tại sao lại ở nơi này, còn ở trong loại tình huống như vậy? Còn có, đây là chỗ nào, hoàn cảnh xa lạ con người xa lạ. Rốt cục hắn bằng cách nào đến được đây và rốt cục chuyện gì đang xảy ra thế này.

Tiêu Chính Vũ hốt hoảng ngồi dậy, tròn mắt nhìn hai nam nhân một nhỏ nhắn xinh đẹp diễm lệ, một anh tuấn cường tráng yêu nghiệt ngay bên cạnh mình.

Rốt cục, ánh mắt dừng lại ở phía sau vành tai của thiếu niên nhỏ nhắn mềm mại kia. Hay nói đúng hơn, hắn là đang nhìn đến ấn ký hồ điệp màu đỏ, chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út đang ẩn hiện sau vành tai người nọ.

Đây là…

Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hắn nhớ rất rõ, sau tai của Lâm Hàm cũng có một cái ấn ký hồ điệp y hệt như vậy. Giống như đúc, không thể sai được!.

Tiêu Chính Vũ bàn tay tun rẫy vươn ra, chạm lên ấn ký hồ điệp của người nọ. Xúc cảm mềm mại lành lạnh như tơ lụa thượng hạng từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn không khỏi lưu luyến. Chính là cảm giác này, tuy gương mặt không giống nhưng xúc cảm lại giống nhau đến vậy.

Nhưng là, rất nhanh hắn liền phát hiện ra điểm kỳ lạ, không khỏi khiến hai mắt hắn mở to hơn. Tay của hắn sao lại thành ra thế này? Vừa sạm màu vừa nổi đầy gân xanh, cơ bắp cũng rắn chắc hơn trước kia rất nhiều.

Hắn vốn dĩ cũng là người tu luyện linh lực, vốn cũng không rèn luyện nhiều qua thể lực, vậy thì cơ bắp ở đâu ra?.

Tiêu Chính Vũ hốt hoảng tìm được gần đó một thứ đại loại giống như gương, hai mắt mở to nhìn vào bên trong. Tuy gương mặt kia rất giống, nhưng hắn biết rõ, người này không phải hắn.

Tiêu Chính Vũ bình tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện, rốt cục nhớ tới Tô Mộc Linh từng nói qua, một thứ gọi là tá thi hoàn hồn. Hắn ban đầu cũng không để ý cho lắm, nhưng sự việc tương tự lại rơi trên người hắn.

Nhưng còn chưa để Tiêu Chính Vũ kịp hồi thần, một cơn đau nhức đột nhiên truyền tới, có thứ gì đó đang kêu gào, muốn hất văng linh hồn hắn ra khỏi cơ thể này.

Tiêu Chính Vũ sắc mặt nháy mắt liền tái mét, hai tay run rẫy chống xuống thảm lông, miễn cưỡng duy trì cơ thể lung lay sắp đổ.

Bản thân hắn rốt cục cảm giác được, linh hồn của chính mình đang ngày một tiêu hao. Phải, là tiêu hao. Với tốc độ này, ước chừng không đến ba bốn ngày, hắn sẽ tan biến trong hư vô.

Bản thân hắn vốn dĩ đã tự sát, đương nhiên cũng không thiết tha chuyện tá thi hoàn hồn này. Cho dù có tan biến, hắn cũng sẽ không chút lưu luyến hay lo sợ.

Có lẽ độ tương thích không hợp với cơ thể mới, cũng có thể bên trong còn có một linh hồn khác đang ngủ say. Chỉ cần ‘chính chủ’ tỉnh dậy, linh hồn hắn bị tống khứ ra ngoài là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng dù là cái gì thì cũng không quan trọng, hắn cũng không muốn lưu lại ở nơi xa lạ này.

Nhưng mà, nhớ tới lời ước nguyện sau khi chết của mình, lại nhìn đến gương mặt non mịn diễm lệ của người bên cạnh. Tiêu Chính Vũ rốt cục ý thức được, nếu người này thật sự là Lâm Hàm của hắn. Vậy phải chăng ông trời đã nghe thấy ước nguyện của hắn, cho hắn thời gian ba ngày gặp lại cậu, ở cạnh cậu?!.

# Toi thấy mọi người cmt toàn đoán Tiêu Chính Vũ xuyên hồn vào anh trai nuôi của Lâm Hàm.

Nhưng mà, người này là một cá thể hoàn toàn mới, tính cách phúc hắc, nham hiểm lại biếи ŧɦái lươn lẹo. Là một hình tượng nhân vật toi sắp dày công dựng nên.

Còn Tiêu Chính Vũ này xuất hiện chỉ là một mảnh ghép để hoàn thiện cốt truyện, giải thích rõ lý do vì sao khi đó hắn lại gϊếŧ chết Lâm Hàm.

Nhưng mà suy nghĩ lại thì toi cảm thấy có hơi chút tàn nhẫn, chính vì thế mà hiện tại cho hằn mượn nhờ thân xác của Triệu Mặc ba ngày. Dành cho hắn khoảng thời gian tươi đẹp cuối cùng được ở bên cạnh người mình yêu, cũng xem như là một cái kết có hậu cho riêng hắn.