Ân Nhân À, Anh Chờ Em Lâu Rồi...

Chương 21: TÌM CÁCH GIẢI ĐỘC HIỆU QUẢ

Lục Lăng Sở chạm chân tới đại sảnh khách sạn. Anh đi qua mặc kệ lời chào hỏi thừa thãi của các lêc tân.

- Lật tung cả cái tòa nhà này lên cho tôi! Tìm cho kì được cô ấy!!! Nếu không tất cả các người chờ chết!!!

Một lễ tân rụt rè từ phía sau:

- Thưa, nếu ngài tìm một cô gái thì tôi...

Anh quay ngoát lại:

- Cô ấy ở đâu!!?

- Dạ tầng... tầng 5 phòng 3668 ạ...

- Khốn khϊếp! Tất cả canh gác chia ra! Nhóm A45 theo tôi lên tầng 5, phục kích tất cả các tầng, cho dù là một con chuột cũng không được phép lọt qua. Nhanh lên! Ngay và luôn!

" Dương Diệc Nhiên! Đồ cô gái ngốc này!!!"

***********************

Một lần nữa cô chạy thẳng vào một thang máy và bị hai tên lưu manh chui vào. Cô lâm vào hoảng sợ khi ở cùng chúng trong tháng máy. Cô cố gắng kêu gào nhưng bị bàn tay to của tên béo chặn lại.

- Đồ sức đàn bà hèn mọn đĩ điếm. Mày nghĩ mày thoát dễ vậy sao?

- Ah... không... xin đừng..- Cô lấy tay che người nhưng bị chúng dữ lại mạnh bạo. Hắn xé chiếc váy của cô để lộ ra bộ ngực trắng trẻo đầy đặn.

- Ohhh!!! Trắng quá, trông mướt thật đấy! Quả nhiên là thứ điếm! Mày đúng là hàng hiếm xúng tầm cho bon tao chơi đùa mà.

Tên béo liếʍ mép một cách biếи ŧɦái...

- AAAAAAA!!!!!! KHÔNGGGGGG!!!!

Rầm!

Cửa thang máy đã mở. Lăng Sở đứng sừng sững trước mặt.

- Tiểu.. Tiểu Sở!!!?

- Mày là thằng đéo nào!!?- Tên côn đồ khua cái mồm chó má của hắn và...

"BỐP!"- Áaaaarrrgggg!!!! Thằng chó!!! Mày dám đạp tao!!?

Mắt anh đỏ ngầu. Trước mặt người ta, anh như một con quỷ khổng lồ.

- Phế cả tứ chi nó, giã nát xương nó ra, nếu liên tục phát ra tiếng chó thì nhét than vào họng! Cả hai tên!

Cả tòa khách sạn vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết của lũ côn đồ. Cảnh tượng ghê rợn trong một chiếc thang máy đầy máu me và sự chết chóc. Diệc Nhiên đã mê man toàn thân. Thân thể trắng nõn của cô được bàn tay anh nâng lên trước khi vũng máu kịp tràn ra đầy rẫy dơ dáy và tanh ngòm cả thang máy. Anh đã thực sự gϊếŧ người không ngần ngại. Anh mang cô rời khỏi nơi địa ngục đó.

**************

- Cung Húc, tại sao cô ấy lại thế này?- Lăng Sở nhìn trợ lí ở ghế lái vẻ sốt ruột.

- Cô ấy làm sao?

- Ah...nóng... Cứu tôi... nóng quá...!- Diệc Nhiên rêи ɾỉ đau đớn.

- Tăng nhiệt điều hòa lên coi!!! Bao nhiêu phút nữa về tới nơi?

- Chắc tầm 5 phút nữa...- Cung Húc vặn nút chỉnh điều hòa.- Với tình trạng của cô ấy, tôi đoán cô ấy trúng phải dược kí©ɧ ɖụ© rồi, nhưng chắc mới chỉ liều nhẹ. Không cần tới bệnh viện đâu, nếu vội dùng thuốc giải bây giờ sẽ nguy hiểm đến sức khỏe.

- Vậy phải làm sao?- Lăng Sở ngán ngẩm.

- Là một chủ tịch, cậu có não thì đoán xem? Nên làm gì với cô ấy?- Cung Húc cười ẩn ý, đồng thời chớp chớp đôi mắt.

- Cậu bị điên à Cung Húc!!? Đấy là lần đầu tiên của cô ấy đấy!!?

- Chắc không? Ai biết được cô ta thực sự trong sạch? Chi bằng cậu tự kiểm tra bằng cơ thể của cậu đi?

- Tôi...

- Không còn cách nào đâu!- Cung Húc nghiêm túc nhấn mạnh.

Lục Lăng Sở không thể phủ định lại lời của trợ lí. Dù gì cũng là lần đầu anh tiếp xúc với cơ thể con gái. Anh phải thực sự làm như vậy sao? Chết tiệt!!! Thôi được, anh sẽ chịu trách nhiêm với cô ấy. Anh nhìn trạng thái và cơ thể của cô một lượt và nuốt nước bọt. Lần trước chỉ xém một chút nữa thôi là anh đã... với cô ấy. Lần này thật sự tiếp tục.

- Ah nóng quá... ưʍ...

Anh cảm thấy cơ thể có chuyển biến vì cô đang rêи ɾỉ liên tục. Anh cảm thấy có một luồng khí nóng chạy dọc xông thẳng lêи đỉиɦ đầu mình. Xe đã tới nhà,Cung Húc trở về và giờ chỉ còn lại hai người họ.