Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 46: Ngoại truyện 2: Bạch Phong (2)

Tôi nghĩ mình thích An Nhiên rồi. Tôi vô tình cứu cô ấy khỏi vài bạn học quấy rối và cô ấy bảo muốn làm "bạn". Để rồi sau đó sự thanh thuần, đơn giản của cô ấy khiến một kẻ tính toán, âm trầm như tôi ghen tị.

Cô ấy là một cô gái ấm áp, cô ấy dạy tôi khi vui vẻ nên cười. Còn có chuyện gì không vui thì có thể khóc. Mệt mỏi nên nói ra ngoài chứ đừng giữ trong lòng.

Đôi lúc tôi cảm thấy cô ấy giống như ánh sáng vậy. Cô ấy đơn thuần, đáng yêu. Tôi nghĩ mình thực sự yêu An Nhiên rất nhiều.

Nhưng tôi có hôn ước với Tinh Tử. An Nhiên không giống Tinh Tử. Tinh Tử có phần giống tôi, nhưng trong đáy mắt của cậu ấy không chứa sự tuyệt vọng như tôi. Thành tích Tinh Tử không tốt, nếu không muốn nói là rất kém. Nhưng trong thời gian hợp tác làm việc với cô ấy, tôi nhận ra cậu ấy đủ sức thừa kế Tinh gia. Và bố tôi thật sự đánh giá thấp cậu ấy. Tinh Tử có tầm nhìn rộng, sức sáng tạo, độ linh hoạt rất cao. Cậu ấy khống chế cảm xúc rất giỏi. Và cách cậu ấy hiểu về tâm lý của người khác rõ ràng đến đáng sợ. Vậy nên muốn để tôi lợi dụng, lừa gạt tình cảm của Tinh Tử là điều bất khả thi. Người ta còn chẳng thế nào có cảm xúc với tôi kia kìa.

Nếu tôi có thể cùng Tinh Tử nói về những lo lắng trong công việc. Thì tôi không thể cùng An Nhiên nói về điều đó, mặc dù cô ấy cũng học quản trị kinh doanh và thành tích học tập xuất sắc nhất. Tôi đã từng thử nói với cô ấy. Nhưng An Nhiên chỉ an ủi tôi, nói tôi cố lên. Tôi với Tinh Tử cũng thường nói về vấn đề này. Nếu là cậu ấy sau khi tôi kể sẽ nói:

- Không phải lo ăn lo mặc như người khác thì phải đánh đổi nhiều hơn người khác thôi. Thế giới này không có gì là miễn phí cả. Chỉ khi bản thân nắm thực lực cường đại rồi thì số mệnh gì đó mới tự bản thân tranh đoạt, tự bản thân nắm giữ. Còn hiện tại vẫn nên cẩn trọng.

Còn những vấn đề gia đình, cậu ấy đều chỉ im lặng lắng nghe tôi. Sau cùng đều là câu nói:

- Xong chưa? Tôi đói rồi a. Tôi dẫn cậu đi ăn.

Nếu ở bên An Nhiên là cảm giác tự do vui vẻ thì ở cùng Tinh Tử lại cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ cậu ấy với tôi là bạn hữu, là anh em. Chúng tôi có một phần giống nhau, nên chúng tôi hiểu người kia cần gì. Tinh Tử khác tôi ở chỗ đáy mắt cậu ấy không có sự tuyệt vọng, nó yên ắng, phẳng lặng như mặt hồ. Tinh Tử chẳng bao giờ hỏi tôi chuyện gì. Muốn kể cậu ấy sẽ nghe. Còn không cậu ấy sẽ không hỏi, dù muốn biết cũng sẽ không.

Còn An Nhiên lại muốn tôi kể chuyện gia đình của mình cho cô ấy. Cô ấy nói:

- Tớ không mong cậu giấu tớ bất cứ điều gì. Tớ yêu cậu, tớ muốn trở thành sức mạnh cho cậu. Tớ muốn biết mọi thứ về cậu. Nên làm ơn hãy kể cho tớ.

Cuối cùng tôi đã kể cho cô ấy mọi thứ. An Nhiên đột nhiên ôm chầm lấy tôi và khóc. Giọng cô ấy run run:

- Xin lỗi, tớ không biết cậu phải chịu đựng nhiều như vậy.

Tôi cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái lúc này đã nằm trọn trong lòng ngực mình. Có lẽ An Nhiên là người đầu tiên vì tôi mà khóc. Như vậy có lẽ tôi với cô ấy rất quan trọng.

- Đừng khóc. Tớ ổn mà. Bây giờ tớ có cậu rồi không phải sao?

Không hiểu sao tôi nói xong, cô ấy lại càng khóc to hơn. Cuối cùng lại ngủ thϊếp đi mất. Tôi chỉ có thể cõng cô ấy về nhà.

Nhà An Nhiên là một căn hộ rất nhỏ, ở trong góc khuất của thành phố. Còn nhớ lần đầu tiên tôi đến đây, cô ấy có chút mặc cảm, tự ti. Nhưng tôi thấy không sao cả. Đối với người từ khi sinh ra đã không phải suy nghĩ về tiền bạc, cách mưu sinh thì tôi lại thấy An Nhiên rất mạnh mẽ. Bố cô ấy mất sớm, mẹ bán bánh mì, cô ấy sau khi đi học về đều sẽ phụ mẹ bán. Tối đến lại giúp mẹ nướng bánh. Nghỉ hè sẽ đi làm thêm. Cho tới bây giờ đều là một mình cô ấy gánh vác rất nhiều thứ. Tôi nghĩ mình ngày càng yêu cô gái nhỏ bé này rồi, muốn thay cô ấy gánh vác mọi thứ.

Nhưng không thể ngờ, hôm tôi dẫn cô ấy tới nhà chơi thì bố vừa hay lại đang ở nhà. Ông ấy hỏi tôi:

- Cô gái này là?

An Nhiên đột nhiên cầm lấy tay tôi, như muốn tiếp cho tôi thêm dũng khí, tôi đáp:

- Cô ấy là An Nhiên, người con gái mà con yêu nhất.

Bố tôi không biểu cảm gì, dùng ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo nhìn An Nhiên. Tôi nhận thấy cô ấy đang run vội chắn trước mặt cô ấy. Khi ấy bố tôi mới chịu dời mắt đi. Nhưng ông lại bảo:

- Hai đứa vào phòng khách nói chuyện với ta một lát.

Tôi có dự cảm không lành. Nhưng An Nhiên nắm chặt lấy tay tôi. Cô ấy khẽ nói:

- Đừng lo. Em sẽ làm cho bố anh chấp nhận em.

Tôi xoa đầu cô ấy. Rồi chúng tôi theo bố vào phòng khách. Bố hỏi An Nhiên:

- Gia đình con thế nào?

Thấy tôi nhíu mày, khó chịu, An Nhiên đặt tay lên tay tôi, nhẹ nhàng đáp:

- Dạ, gia đình con chỉ là một gia đình bình thường thôi ạ. Bố con mất sớm. Con phụ giúp mẹ bán bánh mì ạ.

Bố tôi có chút không vui, nói giọng có chút khinh thường, mỉa mai:

- Ồ, vậy sao? Bạch Phong là người thừa kế Bạch gia. Nó gánh trên vai số mệnh của gia đình, dòng họ. Cô yêu nó đúng không? Hẳn là cô muốn làm con dâu Bạch gia nhỉ? Nhưng cô - một cô gái bình thường, lấy gì để hỗ trợ nó đây. Người ta nhìn vào sẽ khinh Bạch gia có đứa con dâu không có cha, mẹ bán bánh mì. Nhìn khí chất của cô là biết chưa trải đời gì. Nếu cô yêu nó, chắc chắn sẽ vào giới chính trị. Khi đó với sự ngây thơ này, cô tính hại nó hay sao? Muốn hại cả Bạch gia sụp đổ hay sao?

Tay An Nhiên đặt lên tay tôi. Tôi cảm thấy cô ấy đang run. Nhưng cô ấy vẫn cố bình tĩnh nói với bố tôi:

- Cháu sẽ cố gắng giúp đỡ Bạch Phong. Bác yên tâm. Ngược lại bác có thấy mệt không khi tỏ ra bản thân cao quý như vậy. Bác cho rằng bản thân ở trên cao, những người khác là rác rưởi sao? Cháu lại thấy bác thật đáng thương, suốt ngày mở miệng ra là gia đình, dòng họ, trách nhiệm gì đó. Sống không có tự do, bị ràng buộc như vậy có gì đáng tự hào chứ. Hơn nữa bản thân làm cha mà ông lại trói buộc con trai mình, không cho Bạch Phong sự yêu thương, quan tâm từ một người cha. Nếu vậy thì có khác gì không có cha đâu chứ. Bác không thấy bản thân mình độc ác à?

Bố tôi vẫn không thay đổi sắc mặt. Ông lặng lẽ nhìn An Nhiên la hét giống như nhìn một con mèo đang kêu vậy, giống như đang xem một trò hề, đầy khinh thường.

An Nhiên nói xong vội chạy đi. Tôi liền lập tức đuổi theo cô ấy. Nhưng bố tôi quát lớn:

- Con mà đuổi theo thì từ nay về sau, Bạch gia không còn Bạch Phong nữa. Nhìn xem bản thân mình ngu ngốc thế nào chứ.

Tôi đứng lại, cúi đầu nói với bố: "Con xin lỗi", rồi chạy ra khỏi cửa đuổi theo An Nhiên. Tôi phải dỗ cô ấy rất lâu, An Nhiên mới chịu ngoan ngoãn về nhà, không nháo nữa.

Khuya rồi, tôi mới về nhà. Bố vẫn ngồi ở phòng khách. Nhưng bây giờ cả ông nội, mẹ và em trai cũng đang ở đó. Tôi bước vào ngồi xuống. Bố quăng cho tôi một tập hồ sơ được niêm phong cẩn thận. Ông giận dữ nói:

- Mày xem cho kĩ những chuyện mày làm. Làm việc ngu ngốc, càn rỡ, tùy tiện. Nếu không phải Tinh Tử, con bé đó tốt như vậy, thay mày dọn dẹp thì mặt mũi Bạch gia sớm đã bị hủy hết trong tay mày. Đã vậy còn khiến Tinh gia hủy hôn. Mày còn bao nhiêu phần ngu ngốc nữa hả?

Tôi cầm tập hồ sơ trên bàn mở ra. Là những thiếu sót, sai lầm của tôi trong lúc làm việc. Quả thật tùy tiện, ngu ngốc. Tôi vì An Nhiên bị người khác trêu chọc liền đánh một công nhân, còn đuổi việc hắn. Tôi không muốn số phận của mình bị phụ thuộc, làm việc có phần chống đối, thiếu sót.... Rất nhiều, rất nhiều những việc như vậy. Nếu chuyện này để người khác nắm thóp được, Bạch gia coi như bị hủy trong tay tôi. Nhưng tất cả mọi chuyện đều được Tinh Tử lo liệu, âm thầm thay tôi giải quyết ổn thõa.

Lúc này, bố tôi ho khan một tiếng, nói:

- Bạch Phong không thể làm người thừa kế Bạch gia nữa. Từ bây giờ người thừa kế sẽ là Bạch Phàm. Mọi người có ý kiến gì không?

Tôi sững người. Tôi là con trưởng, bây giờ quyền thừa kế bị tước khác nào khai trừ tôi khỏi Bạch gia. Rồi từ nay chắc chắn tôi sẽ không còn tiếng nói gì nữa, sẽ bị coi là phế vật, kẻ thất bại vứt đi. Tôi tuyệt đối không cam tâm. Tôi nhìn sang mẹ. Mẹ tôi chỉ nhìn tôi lắc đầu. Ông nội cũng đồng ý với bố. Tôi không nói gì nữa, cầm tập tài liệu đi lên phòng. Lúc đó tôi thoáng nhìn qua Bạch Phàm. Thằng bé đang cười.

Hôm sau tôi nói chuyện này với An Nhiên, cô ấy vỗ vai tôi:

- Không làm người thừa kế nữa có khi lại tốt. Vui vẻ lên nào. Tớ đưa cậu đi ăn nha. Tớ đãi. Cậu phải biết dù cậu có là ai đi nữa tớ nhất định đều yêu cậu.

Tôi thật biết ơn An Nhiên vì lúc này cô ấy vẫn ở đây. Nhưng tầm quan trọng của việc bị tước quyền thừa kế đối với tôi như thế nào cô ấy không hiểu được. Tôi thật sự muốn gặp Tinh Tử, muốn nghe giọng cậu ấy, muốn cảm ơn cùng xin lỗi cậu ấy. Nhưng có vẻ những hành động ngu ngốc, tùy tiện của tôi khiến Tinh Tử chán ghét rồi đi. Khi An Nhiên cãi nhau với cậu ấy, tôi biết Tinh Tử cảm thấy phiền phức. Cậu ấy sẽ chẳng làm việc gì ngu ngốc đâu. Chắc chắn là Hữu Cảnh bày trò. Nhưng An Nhiên đơn thuần như vậy, rất dễ bị lừa, bị lợi dụng, cứ như vậy gây chuyện với Tinh Tử. Tôi thật sự muốn kéo An Nhiên đi, muốn mắng cho cô ấy một trận vì gây chuyện phiền phức. Nhưng khi thấy cô ấy khóc tôi lại không thể làm gì được. Nói đến, Tinh Tử thế nhưng chưa bao giờ khóc, hay đúng ra tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc. Cuối cùng tôi vẫn không kiềm được thốt lên:

- Tan học gặp nhau ở chỗ đó. Tôi có chuyện muốn nói.

Tôi đã nói ra rồi nhưng cậu ấy lại rất lạnh nhạt từ chối. Đột nhiên khi đó bản thân liền có chút mất mát. Tớ thật sự rất mệt mỏi rồi, Tinh Tử. Làm ơn được không? Tớ muốn gặp cậu. Không biết vì sao giọng tôi lúc này lại run lên:

- Gặp tôi một chút thôi. Xin cậu.

Sau cùng cậu ấy cũng đồng ý. Nhưng An Nhiên lại vì vậy nháo một trận:

- Cậu như vậy là có ý gì? Lẽ nào cậu muốn quay lại với Tinh Tử rồi dựa vào Tinh gia lấy lại quyền thừa kế. Nó quan trọng với cậu như vậy sao? Quan trọng hơn hạnh phúc, hơn tớ luôn sao?

An Nhiên vừa nói, những giọt nước mắt cũng theo đó rơi xuống càng nhiều. Tôi căn bản chỉ muốn gặp Tinh Tử một chút, muốn nói chuyện với cậu ấy một chút. Tại sao lại thành thế này? An Nhiên thật sự không hiểu gì về tôi cả, lại cho tôi là loại người như vậy sao? Tôi lười để ý đến cô ấy, xoay người muốn bỏ đi. Nhưng An Nhiên lại khóc lớn hơn:

- Cậu thật sự như vậy sao? Bạch Phong, hay cậu không còn yêu tớ nữa?

Tôi thật sự mệt mỏi. An Nhiên thấy mọi chuyện chưa đủ phiền hay sao, còn làm nó rối thêm nữa. Tôi chỉ có thể bình tĩnh lại, trấn an cô ấy:

- Không có. Dự án hợp tác giữa hai nhà lần trước có chút việc chưa xử lý xong. Nên tớ cần gặp cậu ấy. Còn hồi nãy, cậu không nhận ra là Hữu Cảnh cố tình giật dây à. Trước kia Tinh Tử không phải bạn thân nhất của cậu sao? Chẳng lẽ cậu không hiểu cậu ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện này à? Còn gây chuyện với cậu ấy nữa.

An Nhiên vẫn không ngừng khóc:

- Cậu lại nói đỡ cho cô ấy. Bạch Phong, cậu thay đổi rồi. Đúng là tớ thích gây chuyện như vậy đấy, phiền phức như vậy đấy. Tớ không muốn gặp cậu nữa.

Rồi An Nhiên vừa khóc vừa chạy đi. Tôi cũng lười muốn đuổi theo. Thật sự không hiểu được tâm tư của cô ấy.

Tan học tôi đến tầng thượng khách sạn chờ Tinh Tử. Biết chắc cậu ấy sẽ đến nhưng tôi vẫn sợ, sợ cậu ấy sẽ không đến.

_____________________________