Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 2: Làm nhục

Gia Ninh đau đớn khóc kêu, nhưng cũng không thể nào có thể ngăn lại được hắn.

Nàng giống như con cá mặc cạn, không thể phản kháng, mặc hắn một lần lại một lần đòi lấy, dấy bẩn thân thể nàng.

Nam nhân gần như phát điên, chẳng khác nào một con dã thú, trong đầu chỉ còn có câu nói chiếm lấy nàng, khiến nàng kêu khóc không ngừng lặp lại như thôi miên.

Hắn nửa như phát tiết, nửa như đem hết hận thù bao nhiêu lâu đều trút hết lên người nàng.

Bàn tay lần đến bên cổ thon, đột ngột siết chặt lấy. Gia Ninh hoảng loạn lắc đầu, đau đớn nơi cổ họng khiến nàng cơ hồ gần như không thể thở nổi nữa. Cho đến lúc nàng gần như sắp bất tỉnh qua đi, hắn mới chịu buông tay.

Tiểu cô nương đáng thương khóc đến hai mắt sưng đỏ. Khắp cơ thể mỗi một chỗ đều đau đớn, bị sức lực lang hổ của hắn bức cho đến ngất đi.

Khắp ngục giam tối đen cả đêm đều văng vẳng tiếng nam nhân thở dốc, cho tới tận hừng sáng mới ngừng lại.

Gia Ninh mơ mơ hồ hồ chìm vào mộng trung thật lâu. Cơ thể nhỏ bé bị giày vò đến thảm thương, co rúm trong một góc tường.

*************

Rào!!!...

Nước lạnh bất ngờ tạt tới khiến Gia Ninh đang bất tỉnh tỉnh lại.

Nàng lờ mờ mở mắt, vẫn là một khoảng mơ hồ tối đen. Nàng khẽ nhúc nhích, liền lập tức không nhịn được mà rêи ɾỉ. Khắp toàn thân, không nơi nào là không đau, đau đớn đến mức chỉ một cử động nhẹ cũng khiến nàng ứa nước mắt. Nàng vươn tay, ngón tay run rẩy chạm lấy cổ thon, nàng suýt chút nữa đã tưởng rằng nó đã bị bẻ gãy mất.

Cổ đau nhức, nàng không thể ngẩng đầu lên. Đột nhiên phía trước liền bị ném đến một cái xô gỗ.

Nàng nhăn mi, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu :

"Ăn cơm!"

Giọng nói đặc biệt lạnh lẽo, không chút dư thừa. Gia Ninh khẽ run run, kí ức lúc trước bị hắn siết cổ vẫn rõ ràng, khiến nàng không khỏi sợ hãi.

Nam nhân thấy nàng không chút động đậy, tức giận đá thùng gỗ đến trước mặt nàng.

" Mau ăn!!.."

Thùng cơm bị đá lăn một vòng, đồ ăn bên trong đều bị bắn văng tung toé ra ngoài.

Gia Ninh nhìn đống hỗn độn trước mắt, tức khắc tính tình lại trở ra. Nàng phập phồng tức giận, đồ ăn kia rõ ràng cho heo ăn còn không bằng , hắn còn cố tình bắt nàng ăn?!. Nàng trước nay đều là ra lệnh cho kẻ khác, cũng không đến lượt hắn ra lệnh cho nàng!

" Ngươi ra lệnh cho ta? Loại cơm như thế này, cũng chỉ có loại người hạ tiện như ngươi mới có thể ăn!!"

Nàng thở phì phò, tức giận đến mức quên đi cả đau đớn nơi cổ họng, cũng quên đi cả hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Nàng đã quên mất, nàng hiện tại chính là ở bị hắn giam cầm, cũng không còn là quận chúa cao cao tại thượng trước kia nữa...

Nam nhân tức giận, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn xông lên bóp chết nàng. Tính tình kiêu căng ngạo mạn của nàng, hắn thật sự rất chướng mắt.

Hắn nổi giận đùng đùng đi tới. Gia Ninh không kịp phòng bị mà bị hắn túm lấy tóc kéo đi. Bàn tay rắn chắc nắm lấy tóc nàng, lôi xồng xộc đến phía trước. Hắn chỉ cần một tay, liền kéo cả người nàng đến đống thức ăn hỗn độn dưới sàn. Gia Ninh đau đớn kêu lên, tay chân loạn xạ muốn tránh thoát khỏi hắn. Nhưng nàng càng cựa mạnh, tay hắn càng siết chặt. Nàng chỉ cảm thấy da đầu đau xót, giống như tất cả tóc để bị bứt đi xuống.

" Buông ta ra!! Khốn kiếp! Mau buông ta ra!!"

Nam nhân bỏ mặc ngoài tai âm thanh kêu la của nàng. Hắn đạp chân bắt nàng quỳ xuống, bàn tay ấn mạnh đầu nàng xuống sàn nhà, cả gương mặt đều vùi vào trong đống đồ ăn đổ đầy đất.

" Ăn!!!"

Giọng nói ra lệnh đầy phẫn nộ, không cho phép chối từ.

Nhưng Gia Ninh ngược lại lại không sợ mà càng trở nên ương bướng hơn.

" Khốn kiếp! Ngươi mau buông ta ra! Nếu không, ta có chết cũng sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!!"

Thấy vàng vẫn ương ngạnh quát tháo, hắn thật sự phẫn nộ đến phát điên rồi.

Hắn nghiến răng, không nói một lời liền xe rách y phục đã chẳng còn lành lặn của nàng. Không hề nói một câu, cứ thế lại thô bạo chiếm cứ lấy cơ thể nàng.

Gia Ninh đau đớn hét lên. Nàng cả người bị hắn ghì chặt nằm sấp, không thể cử động. Nàng đau đớn, phẫn nộ, nước mắt lại cũng không ngừng tuôn ra.

" Khốn kiếp, ta có chết cũng không tha cho ngươi!!"

Nàng càng chửi bới, hắn lại càng mạnh mẽ xâm phạm. Mỗi một lần đều như mang theo sự căm phẫn trả thù. Nàng càng la hét, sự phẫn nộ lại càng ngùn ngụt thiêu đốt hắn. Hắn hiện tại không còn quan tâm nàng đau đớn ra sao, hắn chỉ biết, hắn muốn làm nàng im miệng lại, muốn dạy dỗ cái tính kiêu ngạo ngang bướng của nàng.

" Mau ăn!"

" Ta không ăn!! Có chết cũng không ăn!!"

Hắn cảm thấy cơ thể hắn sắp nổ tung rồi. Bàn tay không khống chế được túm tóc nàng giật về phía sau khiến người nàng cong lên.

Gia Ninh đau đớn nước mắt chảy ròng ròng. Nàng há miệng, liền lập tức nhắm tới cắn cánh tay hắn. Nàng nghiến răng, ra sức cắn, hàm răng liền ngập sâu vào da thịt hắn.

Thế nhưng, nam nhân lại không hề kêu rên lấy một tiếng, dường như cánh tay đang bị cắn cũng không phải là của hắn. Hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy vai thon.

Gia Ninh bị đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng lại càng nghiến chặt hơn, mặc cho máu thịt đã hỗn độn, nhất quyết cũng không chịu nhả.

Hai bóng hình cứ thế giằng co, nam nhân cúi đầu cắn xé vai nàng, nàng cũng một mực không nhả ra cánh tay của đối phương. Cả hai giống như con nhím xù lông, cho dù có dày vò nhau đến thương tích đầy mình cũng nhất quyết không chịu thu móng vuốt.

Mùi máu tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân điên cuồng. Hắn tham luyến mà cuốn lấy từng giọt máu của nàng nuốt tiến nhập trong bụng. Hắn thật muốn ăn nàng, cứ thế nuốt nàng vào bụng, tiến nhập cơ thể mình.