Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 15

Trong lúc, Triệu Lan Hương đang đếm đầu ngón tay để nhẩm tính xem bao giờ Hạ Tùng Bách quay về. Thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cô mừng rỡ mở cửa, đang định nói “Anh đã về rồi” thì đập vào mắt là gương mặt tươi cười sung sướиɠ của Tưởng Mỹ Lệ. Lời đã đến bên miệng lại bị nghẹn ngay trong cổ họng.

Tưởng Mỹ Lệ hào hứng nói: “ Hôm nay ăn mỳ đi!”

Trong lời nói của cô ta không giấu được niềm vui sâu sắc, nói đến việc ăn mỳ, đôi mắt đen của cô ta trong chốc lát như bừng sáng lên.

Từ khi Tưởng Mỹ Lệ ăn được bát mỳ do chính tay Triệu Lan Hương nấu, thì sau đó khi đến nhà hàng quốc doanh trong thành phố để ăn mỳ xào, cô ta đều cảm thấy không ngon. Món ăn không có mùi vị gì khiến cô ta nóng giận. Cô ta muốn tìm món ăn ngon như Triệu Lan Hương đã làm, nhưng đều không hài lòng với những món mình ăn. Cô ta gọi món mỳ đắt nhất của nhà hàng nhưng thịt không mềm không thơm, sợi mỳ mềm và bở, chỉ đơn giản là lãng phí phiếu ăn.

Điều này càng làm Tưởng Mỹ Lệ nhung nhớ món mỳ do Triệu Lan Hương nấu.

Nghĩ đi nghĩ lại cả đêm, thậm chí trong giấc ngủ cũng mơ được ăn mỳ, mãi đến một hôm khi thức dâỵ trên chiếc gối đầu của cô ta chảy đầy nước miếng, thì Tưởng Mỹ Lệ cũng không nhịn được nữa. Vừa đến chủ nhật, cô ta đã chịu không nổi mà vội vàng chạy đến chỗ Triệu Lan Hương.

Cô ta đã hiểu một sự thật mà cô ta không muốn thừa nhận, cho dù bây giờ cô ta có quay về ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của mình, thì cũng không thể tìm được món ăn hợp khẩu vị của mình. Nếu như muốn ăn mỳ, nhất định phải tìm Triệu Lan Hương.

Không phải chỉ cần phiếu lương thực và tiền thôi sao, nếu Triệu Lan Hương thích thì cô ta sẽ đưa. Nếu có thể được ăn món mỳ như hôm trước, cô ta sẽ cho hết.

Triệu Lan Hương nghe những lời cô ta nói thì đỡ trán nói: “ Không phải nói muốn ăn mỳ là ăn được ngay, tối hôm qua tôi không hầm nước dùng, sẽ không có nước để nấu mỳ.”

Trời còn tối thui cô đã phải dậy làm bánh đậu xanh, làm gì còn có thời gian rảnh mà nấu nước dùng. Hơn nữa,cô cũng không có hứng thú chiều lòng đại tiểu thư như cô ta.

Tưởng Mỹ Lệ bởi vì muốn được ăn mỳ mà kích động đến đỏ bừng cả mặt, lúc này giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, lạnh thấu tim. Lần đầu tiên trong đời cô ta chủ động, lại bị từ chối phũ phàng.

Tưởng Mỹ Lệ nháy mắt mặt trắng bệch, cô ta phồng má lên: “Hiện tại tôi muốn ăn mỳ.”

Triệu Lan Hương không phải còn muốn trở thành chị dâu của cô ta sao, hiện tại có cơ hội tốt để nịnh bợ như thế, còn muốn chờ đến khi nào?

Thực đáng tiếc,Triệu Lan Hương cũng không dính chiêu này của cô ta.

Cô xòe tay ra vừa đếm vừa nói: “ Muốn ăn mỳ, trước hết phải ra cửa hàng tạp hóa mua xương. Quá trình cũng phải mất ba tiếng, sau đó khi về phải hầm nước dùng thêm ba tiếng nữa. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô có thể bắt đầu nấu với mỳ. Trời tối có thể sẽ được ăn mỳ. Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng nhất là hôm nay là chủ nhật, người xếp hàng để mua hàng rất nhiều. Thời gian xếp hàng chắc cũng phải một tiếng, đến lượt cô chắc xương cũng không còn.”

Cô ta còn muốn ăn không?

Mơ thật đẹp!

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong lời này, giống như quả cà tím bị sương giá. Sau khi nghe Triệu Lan Hương phân tích, cô ta cũng biết hôm nay không thể ăn được mỳ, thất vọng cắn môi, giống như một con chó bự đáng thương bị bỏ rơi.

Cô ta miễn cưỡng nhường một bước: “ Vậy ngày mai tôi muốn ăn.”

Triệu Lan Hương cười cười, tiếp tục hạ dao, cô bình tĩnh nói: “ Không phải tôi vừa mới nói, cuối tuần không mua được xương sao.”

Tưởng Mỹ Lệ chỉ muốn dậm chân tại chỗ. Cả tuần nay, cô ta đều khổ cực suy nghĩ đến món mì thịt ba chỉ kia, vậy mà ngay cả ăn cũng không được sao?

Cô ta lập tức xù lông, thở hổn hển mà nói: “Đừng cho là tôi không hiểu, cô chính là không muốn nấu cho tôi.”

“Lúc này không được, lúc khác cũng không được. Triệu Lan Hương, cô không phải muốn ở cùng anh trai tôi sao?”

Triệu Lan Hương cười híp mắt nói: “Thế này nhé, nếu lần sau, tôi mua được xương ống, nhất định sẽ gọi cô. Có điều...cô cũng biết đấy, phiếu lương thực trong tay tôi cũng không có nhiều...phiếu thịt cũng dùng gần hết sạch rồi.”

Còn chuyện sau này lúc nấu mỳ có gọi cô ta hay không, thì chỉ có mình cô biết thôi.

Gương mặt cô hơi nóng lên vì lời nói trái với lương tâm. Nhưng đúng là cô đang rất “nghèo”. Cô mạo hiểm buôn bán mới kiếm về được chút tiền và phiếu dùng. Bản thân cô còn chưa đủ dùng, dựa vào đâu mà phải cho người khác ăn chùa? Nếu đổi thành người khác thì cô có thể mời ăn một, hai bữa cũng được. Nhưng đối với Tưởng Mỹ Lệ...

Mọi người có thể thiếu lương thực nhưng cô ta thì sẽ không bao giờ phải chịu đói, còn có thể ăn ngon nữa cơ. Một con cừu béo như vậy, còn cần cô “giúp đỡ” sao?

Không hung hăng làm thịt cô ta một chút đã coi như là cô rất lương thiện rồi.

Tưởng Mỹ Lệ xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng mới móc ra phiếu lương thực năm cân và phiếu thịt một cân.

“ Cho cô hết đấy, tôi cũng không phải là đến ăn chực chỗ cô. Cô cầm phiếu của tôi nhưng không được lừa tôi đâu đấy.”

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm mà cầm lấy cất vào trong túi, cực kỳ hài lòng.

Vì số phiếu lương nhận được nhiều như vậy, cô vào phòng bếp lấy một bát cơm với thịt lợn hầm đậu xanh đưa cho Tưởng Mỹ Lệ.

Đây là món mà Triệu Lan Hương đã đặc biệt làm cho Hạ Tùng Bách, mặc dù lấy một bát nhưng cũng còn rất nhiều.

Cơm trắng cùng đậu xanh biếc nằm gọn trong chiếc bát sứ xám màu. Hạt cơm no tròn bao phủ bởi lớp mỡ vàng óng. Từng hạt đậu tròn xanh biếc tỏa ra mùi thơm mê người, khiến Tưởng Mỹ Lệ hít sâu một hơi. Cái bụng đã bắt đầu kêu ùng ục, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận hầm hừ một tiếng.

Cô ta ôm bát ngồi xổm bên cạnh bàn, dùng chiếc đũa ăn từng miếng từng miếng một.

Hình thức của bát cơm này chỉ tạm chấp nhận được nhưng mùi vị của nó thì rất thơm, cô ta không ngờ nó lại ngon đến vậy!

Ngao ngao ngao...

Đậu xanh giòn tan, khi nhai lên có cảm giác dẻo thơm, béo ngậy. Thịt lợn kho hơi cháy cạnh, béo nhưng không ngấy, vị mềm, đẹp mắt, vị đậm đà, vừa ăn miệng đã có mùi thơm, liếʍ dầu chảy ra trên môi, khiến người ta càng ăn càng muốn thêm nữa. Thịt này ướp sao mà thơm ngon thế?

Bát cơm này giống như làn gió xuân, chữa lành vết thương lòng của Tưởng Mỹ Lệ.

Ánh mắt chán nản của Tưởng Mỹ Lệ lập tức sáng ngời, sau đó cúi đầu tiếp tục ngấu nghiến ăn nốt nửa bát cơm còn lại.

Khi bụng đã hơi no,Tưởng Mỹ Lệ mới lầm bầm nói: “Có món ăn ngon như vậy, sao vừa nãy không lấy ra?”

Triệu Lan Hương dùng cái vung đậy nồi đậu nành kho lại, cầm giẻ lau lau sạch sẽ bếp.

“Không nghĩ cô đến, nấu cũng không nhiều. Vì nhận nhiều phiếu lương thực của cô, nên ngại để cô chịu bụng đói mà về. Chỉ là ăn xong bát này thì cũng không còn nữa, không cần muốn thêm đâu. Bát cô đang ăn là lấy từ khẩu phần của người khác đấy.”

Tưởng Mỹ Lệ bị Triệu Lan Hương nói cho tức thở.

Triệu Lan Hương nói chuyện rất thẳng thắn, cho cô ta biết bát cơm cô ta vừa ăn là dùng phiếu lương thực đổi lấy. Nếu Triệu Lan Hương không nói, Tưởng Mỹ Lệ còn tưởng rằng Triệu Lan Hương là coi trọng mặt mũi anh trai cô ta mà mời cô ta ăn cơm.

Tưởng Mỹ Lệ rất không thích những lời mà Triệu Lan Hương vừa nói, nhưng không thể ngăn cản Triệu Lan Hương nói đúng sự thật. So với việc vòng vo dối trá nịnh bợ, Tưởng Mỹ Lệ càng dễ dàng tiếp thu những lời thẳng thắn của Triệu Lan Hương. Cô ta cảm thấy tính cách Triệu Lan Hương có sự thay đổi, không còn khiến cho người khác chán ghét giống như trước đây.

Tưởng Mỹ Lệ sẽ không bao giờ biết được trong trái tim này được thay bằng một Triệu Lan Hương của tương lai. Cô ta chỉ đem tất cả sự thay đổi lúc này đổ lỗi cho bữa cơm trước mặt, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Tưởng Mỹ Lệ bị bát cơm này dỗ cho tâm tình sung sướиɠ, cũng không thèm chấp nhặt với Triệu Lan Hương. Cô ta chỉ lo cúi đầu ăn cơm, nhai đậu, nhấm nháp thịt lợn, ăn giống như chuột sa chĩnh gạo của địa chủ.

Triệu Lan Hương tính toán thời gian, Hạ Tùng Bách không sai biệt lắm có lẽ đã bán hết đồ ăn, cũng nên trở về rồi.

Cũng may, Tưởng Mỹ Lệ ăn cơm cũng thật nhanh, cô ta giống như bị bỏ đói mấy ngày, một bát cơm không sót hạt nào, ăn xong một bát còn muốn ăn thêm bát nữa. Triệu Lan Hương cũng không muốn cô ta được như ý, níu lấy cổ áo của cô ta rồi "tiễn" ra ngoài.

Vào buổi trưa, Triệu Lan Hương nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghĩ thầm phỏng chừng Hạ Tùng Bách đã trở về.

Cô có chút mong chờ mà từ cửa sổ ló đầu ra xem một cái, kết quả phát hiện là một thanh niên xa lạ.

Thanh niên thấy từ cửa sổ một cô gái ló đầu ra thì giật mình.

“Cô còn nhớ tôi không?”

Triệu Lan Hương nhận ra giọng nói này, lập tức “bang” một tiếng thả bức mành xuống. Người này là...Đây không phải là người thanh niên bán lương thực ở chợ đen sao. Sao cậu ta lại tìm đến đây?

Người lăn lộn kiếm ăn bằng cái nghề này, đúng là chỉ sợ gặp phải người quen. Trong lòng Triệu Lan Hương đang nghĩ đến việc tại sao người này lại xuất hiện ở đây, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cô ngồi trước bàn đọc sách, không hề động đậy.

Một lát sau, cuối cùng người gõ cửa cũng không kiên nhẫn được nữa, anh ho nhẹ một tiếng nói: “ Là tôi đây, mở cửa.”

Nghe thấy giọng Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương lập tức mở cửa.

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách đỏ bừng vì nắng, cả người anh đổ đầy mồ hôi đang đứng trước cửa phòng Triệu Lan Hương, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng tinh thần vẫn sáng lạng. Khuôn mặt màu lúa mạch có chút sắc bén so với thường ngày, giữa hai hàng lông mày giãn ra có vẻ nhẹ nhõm, chứ không nhíu chặt trầm mặt giống như mọi khi.

Điều này khiến khuôn mặt anh tăng thêm vài phần khí phách anh hùng, cả người cũng tỏa sáng rực rỡ.

“ Đây, cô đếm một chút đi.”

Anh lấy ra một sấp tiền giấy đặt trên bàn của Triệu Lan Hương. Cô cầm lên đếm thì có hơn mười đồng. Mười cân đậu xanh sau khi hấp thì nặng thêm bốn cân nữa. Cô nhẩm tính có lẽ chỉ bán được khoảng tám đồng thôi, số tiền anh đưa cô nhiều hơn hẳn một đồng.

Hơn nữa số phiếu anh mang về cũng có đủ loại: phiếu thịt, phiếu than, phiếu vải...làm cho Triệu Lan Hương rất lóa mắt. Trong những tấm phiếu nhiều màu sắc này, Triệu Lan Hương còn nhìn thấy có vé băng vệ sinh.

Trước mắt Triệu Lan Hương không khỏi tối sầm lại.

Hạ Tùng Bách thật sự có bản lĩnh chọc tức người khác, bảo anh đi bán bánh đậu xanh, anh còn mang về cho cô phiếu băng vệ sinh. Khi nhìn thấy nó, nhất thời tai cô cũng đỏ cả lên.

Cô ném tiền và phiếu vào trong ngăn tủ, lúng túng hỏi anh: “Anh vẫn chưa ăn cơm à?”

Anh đi rất vội, đến mức Triệu Lan Hương còn chưa kịp dặn anh sau khi bán xong bánh đậu xanh thì ăn chút gì đó trên huyện rồi hãy về. Anh là người không nỡ tiêu chút tiền ăn gì ngon ngon, có gì tốt đều nghĩ ngay đến việc để dành cho người nhà, đối với bản thân thì lúc nào cũng keo kiệt, tiết kiệm tiền.

Triệu Lan Hương thấy đôi môi anh trắng bệch hơi khô, giống như bị tụt huyết áp. Thực sự vừa đau lòng vừa ghét cái tính cách này của anh.

Hạ Tùng Bách không trả lời cô mà nói thẳng: “Lần sau, nếu cô còn muốn vào thành phố bán đồ, thì đưa cho tôi. Cô là con gái, làm việc này không an toàn.”

Triệu Lan Hương đi lướt qua anh ra khỏi phòng, sau đó rất nhanh đi vào phòng bếp bưng cơm và thịt kho đậu xanh đã đun nóng ra cho anh.