Chương 31.
Ngay sau khi cô ra bài, vẻ mặt Hứa Phóng sững lại vài giây, bỏ tay xuống khỏi đầu, nghi ngờ liếc cô mấy cái. Ngập ngừng một lát, anh lại cầm bài trên bàn lên, rũ mi dài xuống, tùy tiện đánh ra một lá.
Thiếu niên bên cạnh do dự một hồi rồi chậm rãi rút ra cây K: "Sao đánh vương tạc rồi mới ra cây 3, Hứa Phóng, mày nói xem, trong tay cô ấy còn bốn lá, lẽ nào còn một vương tạc nữa."
Hứa Phóng gãi gãi mặt đáp chắc nịch: "Không còn tạc nữa."
Đúng lúc này, Diệp Thiệu Văn trở lại sau khi giúp Ôn Tĩnh Tĩnh dọn dẹp bàn, huýt sáo với tâm trạng tốt, đứng sau lưng Lâm Hề Trì hỏi: "Thắng chưa? Ơ.. sao giờ vẫn còn đánh? Mấy người đánh ván mới rồi à?"
"Chưa." Lâm Hề Trì đặt bài lên bàn, lương tâm cắn rứt đứng dậy, hàm hàm hồ hồ nói: "Cậu tự đánh đi, tôi không biết chơi."
"Được thôi." Diệp Thiệu Văn mỉm cười chân thành, ngồi trở lại chỗ của mình, thuận miệng nói một tiếng cảm ơn cô: "Cảm ơn nhé -" Cậu ta kéo dài âm cuối, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy mấy lá bài, giọng lập tức cao ré lên: "Mẹ nó, sao lại thiếu một lá."
Dường như, Diệp Thiệu Văn đoán ra điều gì, cậu ta từ từ quay đầu lại nhìn Lâm Hề Trì, hoài nghi hỏi: "Cậu ra con gì?"
Lâm Hề Trì chưa kịp đáp thì nam sinh khoa Hải Dương đã tốt bụng trả lời thay: "Cô ấy đánh một bộ vương tạc, rồi đến cây 3. Tôi ra K, sau đó thì cậu trở lại."
Lâm Hề Trì liếʍ môi, sợ bị Diệp Thiệu Văn hành hung tại chỗ nên chưa đợi cậu ta mở miệng gì đã vội lặp lại lời nói hồi nãy, cố gắng che đậy hành vi xấu xa của mình: "Tôi không biết chơi thật mà."
Nghe vậy, Hứa Phóng lập tức nhìn cô, cau mày, một tia khó hiểu thoáng qua đáy mắt anh. Anh tựa người vào lưng ghế, dùng đầu ngón tay xoa mép lá bài, mím môi, vẻ mặt trầm tư.
Diệp Thiệu Văn ngoài mặt thì cười nhưng lòng căm phẫn: "Vậy mà cậu lại biết có Vương Tạc?"
".. Tôi." Lâm Hề Trì nghẹn một cục, không biết nên biện giải thế nào, bèn nhấc chân lên chạy về phía bàn mình: "Ồ, bọn họ trở lại rồi, tôi phải về chơi tiếp đây."
Diệp Thiệu Văn thở không ra hơi, chống tay lên thanh vịn, muốn đứng dậy đuổi theo mắng cô một trận.
Nhưng chưa kịp đứng lên, Hứa Phóng bên cạnh đột nhiên duỗi chân móc vào ghế cậu ta, dùng sức một chút, chân ghế liền di chuyển trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát.
Tiếng động đột ngột này làm chuyển hướng sự chú ý của Diệp Thiệu Văn, cậu ta quay đầu nhìn kẻ chủ mưu.
"Cậu bị thần kinh à." Hứa Phóng lại dựa vào lưng ghế, thản nhiên giật giật khóe miệng, chỉ vào mặt bàn: "Ra bài."
"..."
*
Lâm Hề Trì trở lại vị trí của mình, nhìn xuống điện thoại, đã gần 10 giờ. Những người vừa đi vệ sinh đều đã quay lại, nhưng lúc này vẫn chưa bắt đầu hiệp mới, chắc là đang đợi cô.
Ngồi xuống chưa được bao lâu thì một nam sinh đứng lên chia bài cho bọn họ.
Một vài nam sinh đang chơi bi da cách đó không xa bỏ gậy xuống, cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết đang nói cái gì, một lúc sau liền quay đầu, hét to một tiếng: "Hứa Phóng!"
Lâm Hề Trì và vài nam sinh cũng vô thức nhìn về phía đó. Cậu bạn đang chia bài cũng dừng động tác lại, liếc Hứa Phóng một cái.
Một tốp 4, 5 nam sinh đứng dậy, thu dọn đồ đạc, trông như thể chuẩn bị rời đi.
"Chắc bọn họ phải về, 10: 30 bắt đầu điểm danh mà." Nam sinh thu hồi ánh mắt, tiếp tục chia bài: "Sinh viên quốc phòng bị trường quản thúc ghê lắm."
Ngay sau đó, một vài nam sinh đi về phía họ, tiện thể chào họ một tiếng rồi rời đi từ cửa bên.
Mặc dù Lâm Hề Trì không biết bọn họ nhưng cô vẫn lịch sự giơ tay, làm động tác "tạm biệt".
Hứa Phóng đi sau cùng, nhìn thấy cô đang ngồi cùng một đống con trai, ngốc nghếch giơ tay chào tạm biệt anh, tâm cam liền thấy khó chịu, toàn bộ bất bình tích lũy hôm nay lập tức bạo phát.
Anh dừng chân, ánh mắt nhàn nhạt, hếch hếch cằm nhìn cô.
Lâm Hề Trì hiểu được ý anh, khóe môi không nhịn được cong cong, cúi đầu che mặt, chậm rãi thu dọn điện thoại và khăn giấy, sau đó bỏ bài lên bàn.
Một nam sinh nhanh chóng chú ý đến động tác của cô: "A, Lâm Hề Trì, cậu không chơi nữa à?"
Lâm Hề Trì gật đầu: "Không chơi nữa, tôi phải về ký túc xá đây."
Lúc này Hứa Phóng vẫn đang đứng bên cạnh, không có bất kỳ động tác gì. Vóc người anh cao lớn rắn chắc, dung mạo anh tuấn lập thể, đứng ở chỗ này như một bức tường, phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Những người xung quanh nhận thấy sự tương tác giữa Hứa Phóng và Lâm Hề Trì, đoán rằng hai người có quan hệ không bình thường, lúc này cũng không nói bất cứ điều gì.
Nhìn thấy Lâm Hề Trì đi phía sau, Hứa Phóng liếc cô một cái, biểu cảm chuyển từ mây sang nắng, nhấc chân bước ra ngoài.
Vị trí của quán bida này rất lệch, nhà cũng tương đối cũ kỹ. Hành lang hẹp chỉ đủ để chứa một người, trong cầu thang thậm chí còn không có cửa sổ, không khí âm u. Đèn trên đỉnh đầu lại bị hỏng, hai người chỉ có thể mượn chút ánh sáng từ quán bi-a để đi xuống.
Lâm Hề Trì bật đèn pin điện thoại lên, sợ Hứa Phóng không thấy đường nên cô chen vào đi bên cạnh, soi sáng đường phía trước cho anh, miệng lẩm bẩm: "Cậu cẩn thận không ngã."
Hứa Phóng đi phía sau cô, nhìn theo bóng lưng và hành động của cô, khó chịu cả đêm đều tan biến mất, cằm hơi thu lại, môi khẽ cong lên.
Hành lang vắng lặng, tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở dốc của hai người.
Hứa Phóng nhìn chằm chằm vào đầu Lâm Hề Trì, tóc cô chỉ dài qua vai, chất tóc trời sinh đã mềm mại bồng bềnh, mái tóc ngắn khiến cô càng trở nên xinh xắn, anh đột nhiên có ý muốn xoa đầu cô. Anh cũng không khắc chế du͙© vọиɠ của mình, trực tiếp đưa tay lên dùng sức xoa xoa.
Bước chân Lâm Hề Trì không dừng lại, cũng không đẩy tay anh ra, buồn bực nói: "Cậu sao vậy."
Mặt anh không chút đổi sắc, dừng động tác lại, đẩy đầu cô sang một bên: "Đầu cậu cản ánh sáng của tớ."
"Ồ." Lâm Hề Trì không chút hoài nghi, theo bản năng giơ cao tay lên chút nữa: "Như thế này có thấy được không?"
"Không thấy được." Lâm Hề Trì lại giơ lên: "Thế này thì sao?"
Hứa Phóng: "Vẫn không thấy.
Lâm Hề Trì thầm mắng anh đúng là bị mù, thỏa hiệp nâng lêи đỉиɦ đầu, nghiêng điện thoại chiếu về phía trước, cánh tay hơi lùi về phía sau một chút, chiếu sáng toàn bộ cầu thang:" Như thế này có nhìn --- "
" Thấy rồi. "Lời nói của Lâm Hề Trì bị anh cắt ngang.
Bỗng đúng lúc này, một luồng khí tức nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay cô, có chút nhột, nhưng cảm giác không quá chân thật, khiến cô cũng không biết liệu đây có phải chỉ là ảo giác của chính mình.
Một khắc sau, trên mu bàn tay lại truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp.
Thực hơn nhiều so với trước đó.
Lin Xi chợt rụt tay về, nhịp tim bỗng gia tốc dữ dội, chưa kịp mở miệng hỏi thì Hứa Phóng đã sốt ruột lên tiếng, giọng điệu cực tệ:" Giơ cao quá, đυ.ng vào tớ. "
"... "
Lâm Hề Trì sững sờ, ngoan ngoãn mềm mại đáp:" Ồ. "
Vừa đúng lúc đi xuống lầu 1, Lâm Hề Trì tắt đèn pin, nhịp tim đập thình thịch, khẽ khàng chạm vào mu bàn tay mình, trong đầu thoảng chốc chỉ có một ý nghĩ -" Chạm vào chỗ nào của anh rồi? "
Khuôn mặt? Hình như không quá giống, mặt Hứa Phóng không đổi sắc, nhưng có vẻ hơi căng cứng.
Mắt, cũng không giống.
Mũi, cũng không đúng.
Vậy thì chỉ có ---
Lâm Hề Trì không dám nghĩ tiếp, lấy tay che mặt, cố gắng làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt.
Hứa Phóng đi theo sau cô, lấy mu bàn tay áp lên môi mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi lập tức bỏ tay xuống.
Nghĩ đến việc Hứa Phóng phải kiểm tra phòng lúc 10: 30, cộng với tắm rửa và những chuyện khác nữa, bước chân của Lin Xichi tự giác nhanh hơn.
Nhưng tốc độ đã tăng của cô không khác gì tốc độ bình thường của Hứa Phóng, Hứa Phóng ung dung đi theo sau. Đi được một lúc, anh mới nhớ ra chuyện vừa nãy, thản nhiên hỏi:" Cậu không biết chơi đấu địa chủ? "
"... "
Cô có thể dùng chuyện này để lừa Diệp Thiệu Văn, nhưng đối với Hứa Phóng thì hoàn toàn không có tác dụng, dù sao trước đây cũng nhờ trò này mà cô đã thắng Hứa Phóng không biết bao nhiêu tiền. Lâm Hề Trì không lừa được anh nên dứt khoát khai thật:" Tớ muốn giúp cậu thắng. "
Nghe vậy, Hứa Phóng - người chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như vậy từ Lâm Hề Trì, nhướng mày khẽ cười một tiếng, nhưng vờ tỏ vẻ không tin:" Ồ, cậu có thù oán gì với Diệp Thiệu Văn à? "
"..."
Sự thực là không có, cậu tin không?
Lâm Hề Trì âu sầu nhìn anh một cái nhưng không giải thích gì thêm.
Hai người cách kí túc xá không còn xa nữa, lúc sắp đến nơi, vì Lâm Hề Trì không muốn lãng phí thời gian của anh, liền nói câu tạm biệt, rồi nhanh chóng lên phòng.
Hứa Phóng đứng đó một lúc.
Anh chợt nhớ đến cảnh tượng chiều nay Lâm Hề Trì và Diệp Thiệu Văn sóng vai đứng cạnh nhau, vừa nói vừa cười. Bọn họ cùng mặc đồng phục của hội học sinh, nhìn qua giống như đang mặc đồ đôi.
Cảnh này thật quá chướng mắt.
Hơn nữa Lâm Hề Trì còn kể Diệp Thiệu Văn nhờ cô dạy cậu ta cách theo đuổi con gái.
Đây không phải đang ám chỉ thì là gì?
Phương thức quá tầm thường, tẻ nhạt.
Nhưng nhớ lại lúc Diệp Thiệu Văn thua trận, chỉ trích Lâm Hề Trì, sau đó ném 4 lá bài còn lại ra, Hứa Phóng cụp mắt sờ môi mỉm cười.
Coi như cô ấy còn có lương tâm.
*
Lâm Hề Trì trở về ký túc xá, nhanh nhẹn lật cuốn sổ kế hoạch của mình ra, hớn hở ghi lại những chuyện đã xảy ra hôm nay giữa cô và Hứa Phóng, văn trôi nước chảy múa bút thành văn.
Đầu bút dừng lại ở một chỗ nào đó.
Nhớ đến cảm xúc ấm áp mơ hồ ấy ở hành lang, Lâm Hề Trì do dự một hồi.
Rất lâu sau, cô mới viết một câu vào cuốn sổ -- Khi đi xuống cầu thang, Hứa Phóng đã len lén hôn vào tay mình.
Chắc chắn, khẳng định, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Lâm Hề Trì khép cuốn sổ lại.
Nghĩ thầm, nếu cô muốn tóm chặt đối tượng thầm mếm trong tay.
Nhất định phải có lòng tin mù quáng, nhất định phải tin tưởng đối phương cũng thích mình.
Lúc đó mới có động lực để tiếp tục thầm mến và theo đuổi.
Thực không phải vì cô không biết xấu hổ.
Thực sự không phải mà.
Đây chỉ là cách cô tự tiếp thêm động lực cho chính mình thôi.