Giả Ngoan

Chương 24: Vật về chủ cũ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com

-----------

Cận Sầm mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ.

Đầu cậu nặng trĩu, sau đầu đau như bị kim châm. Chợt tỉnh dậy sau khi ngủ thϊếp đi, mắt vẫn còn mơ màng, cậu ngây người vài giây mới nhìn rõ lại.

Cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong phòng của Cận Sầm, lại còn từ trong góc phòng chuyển lên giường của Cận Sầm.

Chăn điều hòa bọc kín cả người cậu, làm mồ hôi ra ướt cả áo, cảm giác nhớp nháp khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nghiêm Diệc Sơ chật vật ngồi dậy, chế ngự được cơn chóng mặt trong vài giây mới nhấc chăn, bước ra khỏi giường.

Cậu cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện ra đã một tiếng trôi qua, trên màn hình nhẹ nhàng phản chiếu lại hình ảnh của cậu đã đeo mắt kính.

Cận Sầm đã đeo vào cho cậu ư?

Một vài suy nghĩ mơ hồ chầm chậm hiện ra trong tâm trí cậu.

Người này vô tư quá đi, lỡ khi cậu xoay người thì kính sẽ bị gãy sao đây hả? Nghiêm Diệc Sơ vô thức nghĩ.

Nghiêm Diệc Sơ xoa trán, cảm thấy đau dữ dội, họng ngứa, miệng khô nên rất muốn uống nước.

Cậu bước chân trần lên sàn nhà rồi mở cửa phòng Cận Sầm.

Vừa bước ra ngoài, Nghiêm Diệc Sơ giật cả mình.

Có hai người đang ngồi trên ghế ngay trước cửa, trên sàn nhà đầy đồ ăn vặt, thấy cậu bước ra, Trần Nghị cùng Kỳ Dương đều nhìn cậu, bầu không khí có chút lúng túng.

Trần Nghị cùng Kỳ Dương ngồi trước cửa phòng Cận Sầm chơi game như hai vị thần giữ cửa.

Thấy cậu bước ra, Trần Nghị vừa bấm game vừa chào cậu.

"Thầy tiểu Nghiêm dậy rồi hả?"

......

Chuyện gì thế này.

Nghiêm Diệc Sơ có chút mù mờ.

Cậu nhìn Trần Nghị rồi Kỳ Dương, lại nhìn xung quanh bốn phía rồi nhíu mày hỏi.

"Cận Sầm đâu?"

Kỳ Dương ngậm kẹo que chỉ về hướng phòng tắm: "Đại ca đi tắm rồi, vẫn chưa ra."

Trần Nghị phối hợp gật đầu.

Túi đồ ăn vặt kia là của Nghiêm Diệc Sơ mang đến, chẳng bao lâu đã bị hai tên kia ăn gần hết.

Nghiêm Diệc Sơ có hơi hoang mang tình huống hiện tại, cậu nắm chặt góc áo, hỏi: "Vậy hai người thì sao? Sao lại chắn ngay cửa thế?"

Trần Nghị nghe cậu hỏi như vậy, trên mặt cũng có chút nghi hoặc, dường như đang tự hỏi tại sao mình lại ngồi ngay cửa phòng Cận Sầm, nhưng hắn rất nhanh đã đưa ra câu trả lời.

"Sầm ca nói bọn tôi ở đây để trông chừng cậu." Trần Nghị trả lời.

"Thầy tiểu Nghiêm, sao cậu có thể thảo luận vật lý với đại ca đến ngủ thϊếp đi thế?"

"Có phải học mệt quá không? Hay đêm nay ngủ ở đây đi, dù sao ngày mai cũng đi chuyến du lịch mùa thu rồi!"

Đối diện với hàng loạt câu hỏi của Trần Nghị, Nghiêm Diệc Sơ đành câm nín.

Nghĩ đến đang chơi game mà mình lại thϊếp đi trong phòng Cận Sầm nên sắc mặt cậu hơi nóng lên, may mà cơn nóng đã đánh thức cậu sau giấc ngủ dài, nếu không chuyện tối nay thực sự sẽ rất khó khăn.

Nghiêm Diệc Sơ không quan tâm đến sự khó chịu do quần áo ướt đẫm mồ hôi dính trên người, nở nụ cười xấu hổ, ngượng ngùng với Trần Nghị và Kỳ Dương: "Không không, là do tôi mệt quá thôi, làm phiền mấy cậu rồi. Bây giờ tôi phải về đây."

Nói xong, cậu làm ra vẻ rời đi, chuẩn bị xuống lầu.

"Ối ối ối, thầy tiểu Nghiêm đi nhanh vậy, rồi tụi này phải nói với đại ca sao đây?"

Trần Nghị nhanh chóng ngăn cậu lại.

Nghiêm Diệc Sơ dừng chân, bất lực nhìn đống vỏ đồ ăn vặt kia, trong lòng suy nghĩ làm sao để vượt qua ải của Trần Nghị với Kỳ Dương để ra ngoài.

Cậu không muốn thấy Cận Sầm trong hoàn cảnh này, xấu hổ lắm.

Ngay lúc Nghiêm Diệc Sơ chuẩn bị liều mình vượt ải thì từ trên sàn truyền đến tiếng dép lê.

Cậu xoay đầu, nhìn thấy Cận Sầm đang lau đầu bước đến.

Cận Sầm vừa mới tắm xong, không sấy tóc mà chỉ dùng khăn lau đầu, trên mặt vẫn còn vẻ trầm tư suy nghĩ, những giọt nước chảy dài theo khóe hàm xuống bờ vai rộng lớn, chảy đến áo ba lỗ đen bên trong.

Trên người cậu chàng vẫn mang theo chút hơi nước, trên gương mặt sắc xảo còn đọng vài giọt nước, mang theo hương vị của cuộc sống, lộ ra vẻ anh tuấn vừa ám muội vừa gần gũi.

Cận Sầm thấy Nghiêm Diệc Sơ đứng ngay cầu thang đang nhìn cậu ta cùng Trần Nghị và Kỳ Dương, trước tiên là lướt qua khuôn mặt của cậu ta.

Nghiêm Diệc Sơ vừa mới ngủ dậy nên trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng cùng vẻ mới rời giường khó tả, tuy vẫn giả ngoan ngoãn chất phát giống như trước, nhưng sự cáu kỉnh trong mắt đã bán đứng cậu.

Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ nhìn nhau chằm chằm, trong lòng khó chịu nghĩ rằng, đã đưa giường cho ngủ lại còn không cảm ơn mình vậy?

Còn trừng nữa chứ?

Cận Sầm thấy Nghiêm Diệc Sơ dưới tóc mái đang cau mày.

Cậu cho rằng đeo mắt kính thì người khác sẽ không thấy được cậu đang nghĩ gì sao?

Vừa định mở miệng thì thấy Nghiêm Diệc Sơ mỉm cười với Cận Sầm với vẻ cảm kích, điều này dường như đã thay đổi trong mắt Cận Sầm.

Nghiêm Diệc Sơ cố ý nói với Cận Sầm: "Cảm ơn cậu, ngại quá, tôi thế mà lại thϊếp đi. Lần sau chúng ta nói tiếp bài đó nha? Tôi đi trước đây."

.......

Cận Sầm nhìn Nghiêm Diệc Sơ rồi chậm rãi gật đầu.

"Câu cuối ấy, tôi suy nghĩ chưa ra." Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ nói: "Thầy tiểu Nghiêm, nhờ anh suy nghĩ nhé."

Nghiêm Diệc Sơ ngại ngùng cười hì hì, sau khi vẫy tay chào tạm biệt Trần Nghị cùng Kỳ Dương thì chuẩn bị xuống lầu.

Trần Nghị nhìn Nghiêm Diệc Sơ la lên: "Thầy tiểu Nghiêm, mai đi chơi, chúng ta đi chơi chung nha?"

"Chờ cậu chỗ trạm xe đó."

Nghiêm Diệc Sơ gật đầu có lệ rồi nhanh chóng xuống lầu.

Trong tâm trí cậu cứ liên tục xuất hiện hình ảnh đường cong mượt mà nhưng đầy sự mạnh mẽ cùng bờ vai rộng lớn của Cận Sầm, mùi hương gỗ thoang thoảng trên giường của Cận Sầm cùng với khuôn mặt tuấn tú cười như không cười, tất cả làm cho cậu cảm thấy như bị hoa mắt.

Cậu sờ vào túi, di động vẫn còn bên trong, chắc là không rớt cái gì cả.

Nghiêm Diệc Sơ đẩy cửa ra, hít một hơi rồi chờ thang máy lên.

Bên trong thang máy được trang trí rất đẹp, xung quanh đều là gương, phía trên được chạm khắc hoa văn tinh xảo, Nghiêm Diệc Sơ đứng trước gương nhìn chính mình, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, giống như một cậu bé thuần phác vừa từ trong núi đi ra.

Cậu chậc một tiếng, tháo mắt kính xuống, cho vào trong túi rồi vuốt tóc mái sang một bên.

Đi ra khu chung cư, Nghiêm Diệc Sơ nhắm hướng đi về phía khu nhà mình.

Khu nhà đám ba người Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ ở không quá xa, đều rất gần trường, qua hai giao lộ là đến.

Nghiêm Diệc Sơ lấy điện thoại ra, trước tiên gửi một hàng dấu chấm lửng cho Hứa Thanh.

Trong lúc chờ Hứa Thanh trả lời lại, trong lòng cậu cảm thấy bực bội khó chịu.

Nghiêm Diệc Sơ là một nhóc xử nam nhiệt huyết dồi dào, lúc tính hướng ám muội mơ hồ, lại đột nhiên ngủ trên giường người khác nên không khỏi cảm thấy có chút nóng nảy trong người.

Cậu chợt nhớ đến vóc người khỏe đẹp của Cận Sầm, rồi lại chua xót khi nhìn lại thân hình hơi gầy yếu của mình mà có chút chua xót.

Chẳng lẽ khi rảnh Cận Sầm sẽ đến phòng tập thể hình sao? Một học sinh lớp mười có cần thế không?

Cậu xoa xoa tay, muốn hút ít thuốc.

Qua ngã tư, ở góc đường có một cửa hàng tiện lợi nhỏ vẫn sáng đèn.

Cậu kéo nón hoodie lên rồi luồn tay vào trong tay áo bước đến cửa hàng tiện lợi.

Gió đêm của thu cuối Bắc Thành thổi ào ào, hơi lạnh thổi từ cổ áo rộng đến thẳng trong tim, hơn nữa lúc Nghiêm Diệc Sơ ngủ dậy, mồ hôi ướt đẫm cả người, lại thêm giờ đây hơi lạnh tràn đến nên cảm thấy rất khó chịu.

Nghiêm Diệc Sơ bất giác rùng mình, cậu chạy nhanh đến trong tiệm rồi kêu ông chủ lấy bao thuốc lá.

Thuốc lá bên trong cửa hàng nhỏ không có nhiều loại, cậu mua gói Phù Dung Vương* rồi định sờ bật lửa bên trong túi.Vì đến chỗ Cận Sầm, cậu cảm thấy gói thuốc quá to sẽ dễ lộ ra ngoài nên không lấy, nhưng để chiếc bật lửa bạc sẽ không dễ thấy nên cậu mang theo bên mình.

Theo lý thì những cái túi này rất sâu, sẽ rất khó rơi ra ngoài.

Nghiêm Diệc Sơ không tìm thấy bật lửa nên đành phải mua chiếc bật lửa nhựa để dùng tạm.

Cảm xúc nát bét cùng cảm giác thiếu đi bật lửa khiến cho tâm tình Nghiêm Diệc Sơ trở nên tồi tệ hơn, cậu bèn châm lửa, đốt thuốc.

Cậu hít một hơi, rồi nhíu mày khi nghĩ đến mình vừa mới tỉnh lại trên giường của Cận Sầm.

Có phải rớt trên giường của Cận Sầm không thế?

......

Cậu nghiến răng, cảm thấy có chút bối rối.

Nhưng nếu rớt chỗ của Cận Sầm thì cũng xem như là vật về chủ cũ.

Nghĩ đến ngày ấy, Cận Sầm quăng cho cậu túi đồ ăn vặt nên không muốn để cậu ta biết, bây giờ cũng không nên phá vỡ chuyện này.

Không biết bật lửa này hiệu gì, nhưng nó xài rất tốt.

Nghiêm Diệc Sơ nghĩ vậy rồi xuyên qua con đường vắng lặng chỉ có cơn gió thổi bay những chiếc lá rơi, đi đến phía khu nhà của mình.

Cận Sầm rất khó chịu khi thấy đống rác trước cửa phòng mình, cậu để cho Trần Nghị với Kỳ Dương dọn dẹp sạch sẽ rồi mới bước vào phòng.

Chiếc chăn điều hòa mới được xếp đặt vào trong góc giường.

Nghĩ đến Nghiêm Diệc Sơ vừa rồi ngủ ở đó dưới lớp chăn điều hòa, Cận Sầm vô thức xuất hiện những cảm xúc kỳ quái.

Cậu ta chống nạnh đi đến, cầm chăn bông lên, chuẩn bị quăng vào máy giặt.

Ngay khi cậu ta sắp ra ngoài thì có thứ gì đó tuột ra từ chăn bông, rơi xuống đất.

Keng một tiếng, Cận Sầm nhìn phía phát ra âm thanh, đó là một chiếc bật lửa bạc hình vuông được thiết kế tinh xảo.

......

Cận Sầm vô thức chau mày lại.

Cậu ta đảo mắt một vòng quanh bàn, quả nhiên nơi đó đã có một chiếc bật lửa cùng mẫu mà cậu ta mới mua gần đây.

Đây có phải là cái mà Nghiêm Diệc Sơ đã nhặt được mà cậu ta đã đánh rơi trước đó không?

Ngày ấy ở Phí Điểm, cậu ta đã thấy Nghiêm Diệc Sơ sử dụng nó.

Không ngờ rằng, chiếc bật lửa này đi một vòng cũng quay về với cậu ta.

Cận Sầm ném lại chăn bông lên giường rồi cúi xuống nhặt bật lửa lên.

Chiếc bật lửa này đã dùng một thời gian nên trên thân có hơi trầy xướt nhẹ, lại được bọc trong chăn lâu như vậy nên nó hơi nóng nóng.

Cận Sầm cầm nó trong tay, vuốt ve một lúc rồi đặt nó cạnh chiếc bật lửa mới toanh trên bàn.

Ánh đèn vàng trong phòng rọi xuống làm mép viền của hai chiếc bật lửa nhỏ ngưng đọng chút ánh sáng.

Cận Sầm nhìn chiếc bật lửa, trầm mặc một hồi lâu.

Cậu ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cất cái cũ vào trong tủ.

---------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Chiếc bật lửa: Đừng quên em hihi