Trong nơi khu nhà nữ đệ tử nội viện, ánh trăng tỏa sáng ánh hào quang chiếu rọi màn đêm u tối, nơi đâu cũng yên tĩnh chỉ có căn phòng của Lan Nhi lại không được yên tĩnh như vậy.
“Thiên Kiệt…Chàng vẫn sẽ đi đến Đế Quốc sao?...”
Lan Nhi khuôn mặt đỏ ửng thân thể không một mảnh vải nằm trong lòng Thiên Kiệt, bên cạnh là Hồ muội đã đắp chăn ngủ say.
“Lan Nhi…Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng nếu ta không liều mình đi chu du thiên hạ!...Ta làm sao có thể trở lên cường đại được?...”
Hắn vòng tay ôm chặt Lan Nhi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang mang vẻ đượm buồn, hắn cũng chẳng biết làm gì hơn lại nâng cánh tay trái của nàng lên rồi lấy một cái nhẫn tiên ấn có chứa ấn ký của bản thân đút vào ngón áp út của nàng.
“Lan Nhi…Ta yêu nàng…”
Hắn nhìn khuôn mặt đang rung động của Lan Nhi lại tiến đến đôi môi ướŧ áŧ của nàng.
Lan Nhi cũng phối hợp lắm, một hiệp với nàng là chưa đủ, nàng luôn muốn nhiều hơn nữa cảm giác hạnh phúc ở bên cạnh hắn.
“Thiên Kiệt…Yêu thϊếp đi…”
Nàng không đợi được nữa lại đưa hông đến kẹp khúc thịt của hắn vào cô bé đã ướt đẫm của nàng nói đầy chật vật.
“Bú thϊếp đi…ư…ưʍ..”
Thiên Kiệt lại cúi xuống bầu ngực của nàng, sự dâʍ đãиɠ của nàng cũng không biết từ đâu mà lại có, rất gan dạ mời hắn xơi như giờ đây…Thiên Kiệt bú đến cái núm hồng rực vẫn có ướŧ áŧ nước bọt của Hồ muội trên đó, giờ cô bé đã ngủ say còn ai tranh được của hắn bộ ngực căng tròn này nữa chứ.
Hắn lại tiếp tục luồn tay xuống nhấc chân nàng lên rồi chầm chậm đút khúc thịt ướŧ áŧ vào trong cô bé của nàng, Lan Nhi liền run lên cong người đón nhận lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn đang tiến sâu rồi ôm chặt cái đầu đang bú chùn chụt núm của nàng.
“ư…ôi…Cảm giác này….Thϊếp sướиɠ quá…..”
[nhép…!]
Những âm thanh dâʍ đãиɠ không ngừng phát ra sau mỗi lần nhấp của hắn tiến vào lại rút ra khiến nàng rên lên không ngừng run rẩy.
“ôi…Sướиɠ quá….Thϊếp ra….ư!...”
Lan Nhi không kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn không ngừng run rẩy, nước dịch lại chảy ra đầm đìa nơi hạ bộ.
“Lan Nhi…Nàng thật là hư hỏng…a!..”
Thấy thế Thiên Kiệt phấn khích lại càng muốn hãʍ Ꮒϊếp nàng, cho nàng cảm nhận kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn nữa, hắn không ngừng nhấp sau khi nàng vừa ra, chuyện này khiến cho nàng cũng phải càng bấu chặt hắn hơn, hôn đến môi hắn bú ʍúŧ cái lưỡi ngọt ngào như mật đầy dược dịch kia.
“á….Thiên Kiệt…Chàng nhấp nhanh quá ư…ư…a…a…”
Lan Nhi đến thở cũng chật vật khi bị hắn nhấp điên loạn…Khi cảm nhận được cái thứ to cứng nóng hổi đó bắt đầu co giật lại khiến nàng mơ hồ choáng váng cả đầu óc lại càng ôm chặt hắn hơn.
“a…Lan Nhi!…”
“ư…ư…Chàng làm thϊếp sướиɠ quá…..thϊếp cũng ra!..á..…”
Lan Nhi ôm đến Thiên Kiệt nhắm chặt mắt thở hổn hển cảm nhận dòng dịch khí nóng bỏng đang lan tràn khắp hạ bộ lại dần lan tỏa khắp cơ thể khiến cho nàng co người không ngừng run rẩy.
Cả hai vẫn ôm chặt nhau thở hồng hộc, mồ hôi vã ra đầm đìa khắp cả hai thân thể. Song, cái thứ của hắn đã dần bé lại ở trong đó cũng chẳng thèm rút ra.
“Thiên Kiệt đáng ghét!...Chàng cứ mỗi lần là lại bắn đầy ra như vậy…Nhỡ sau này thϊếp mang thai thì sao?...”
“ha hả như vậy thì lại quá tốt rồi a!...”
Hắn nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng không khỏi cười sảng khoái thầm nghĩ trong đầu.
“Hổ cái thì lại thế nào không phải cứ thu phục là được sao…Mỹ nhân thiên hạ sau này đều là nữ nhân của ta hắc hắc...Nếu các nàng đều đem lòng yêu ta,…Ta đương nhiên sẽ phải yêu tất cả các nàng như vậy mới là đại nam nhân chứ, nếu chỉ yêu một người há chẳng phải là nam nhân ích kỷ sao...Khặc khặc…Đây đúng là giác ngộ a…”
Hắn cười vui sướиɠ dâʍ ɭσạи đầy đầu, nghĩ đến những người con gái hắn từng gặp đều là nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc liền thầm vui sướиɠ đến mức như tϊиɧ ŧяùиɠ chạy lên não.
“ái…Lan Nhi nàng…ahuhu!....”
“Thiên Kiệt đáng chết, dám suy nghĩ cái gì! Hừ…”
Trong một giây thôi Lan Nhi liền cảm nhận được hắn có cái gì đó không tốt liền véo má hắn cho hắn tỉnh ngủ.
Thiên Kiệt cũng liền tan vỡ giấc mộng đẹp nhìn Lan Nhi trước mặt, vẻ đẹp như tiên tử khiến hắn không ngừng thương nhớ. Cũng thoáng sợ hãi nể phục nàng…Hắn mới lơ đi có một giây thôi đã bị nàng phát hiện ra...Vậy sau này…
“Lan Nhi…Ta thì suy nghĩ cái gì được chứ…Không phải do nàng quá xinh đẹp sao?”
Lời nói ngọt ngào đầy dụ hoặc của Thiên Kiệt lại khiến Lan Nhi rung động khẽ rùng mình.
“Thiên Kiệt….Chàng…ư…ưm…Cái đồ hư hỏng này…”
Nàng đang đỏ mặt nhân tình thì lại bất chợt run lên vì cái khúc thịt đáng chết của hắn lại cương cứng ở bên trong nàng, dần dần dài ra gõ đến nơi cửa sâu bên trong.
“Để ta bù đắp cho nàng nhé…”
“á…Đáng chết…Thiên Kiệt…hức…Ta mệt rồi…ư….ư…..Không muốn chơi….nữa….đâu…á…”
Lan Nhi khổ sở rên lên vì cái khúc thịt khốn kiếp của Thiên Kiệt không ngừng banh háng của nàng ra mà nhấp điên cuồng xuyên màn đêm.
…
“ò…ó…khặc….khặc…óe..”
Con gà vừa định gáy lên khi trời mờ mờ sáng liền bị thân ảnh khổng lồ cùng bàn tay to lớn bóp cổ chết tươi…
“Khà khà...Long Linh Kê… Có đồ ngon để ăn tiếp rồi!”
Tên mập mạp béo ú toàn thân đeo khăn đen che mặt như một kẻ trộm nhanh chóng bế con gà đi cách ly, gà không gáy nên đệ tử nội môn ai ai cũng ngủ say sau một tối nhậu nhẹt tưng bừng.
Chỉ có nơi căn phòng đang sáng đèn kia, không ai ngờ được cả đêm trong căn phòng đó lại như thế nào…
Ba thân thể nằm như một gia đình êm ấm cùng cái giường đầy mùi nồng đậm, giường chiếu mền đều bị nước dịch trắng vàng chảy đầy ra mà ướt đẫm, còn không ngừng bốc lên linh khí nồng đặc…
Thiên Kiệt nằm bên ôm thân thể yếu đuối bị ngất đi sau trận giông bão.
Qua vài phút Lan Nhi cũng chợt run lên rồi khẽ mở mắt tỉnh giấc, háng nàng vẫn còn ê ẩm nhức nhói lắm, đầu óc thì đau nhức mệt mỏi…Vừa thức tỉnh thần hồn yếu đuối lại nhìn luôn thấy Thiên Kiệt đang phè phỡn khuôn mặt kia, nàng chỉ biết nhanh chóng ngóc dậy lùi ra cho hai huynh muội nhà hắn ôm nhau.
“Chàng…Định làm gì…”
Nàng nhanh chóng lui về phía sát tường ngồi lên ôm bản thân trần như nhộng che lại…Mỗi nơi nàng lui ra lại chải theo một đường dịch trắng vàng của Thiên Kiệt, thứ nước dịch cũng không ngừng bốc lên sộc vào mũi, hương vị nồng đậm khiến nàng sợ hãi chỉ muốn ngất đi.
“Nhìn nàng như vậy ta…ực..”
[bụp….keengg…]
“hự…”
[bịch…]
Nàng nhanh chóng âu yếm hắn bằng một cái cán kiếm vào mặt khiến cho hắn ngã lăn xuống giường cùng thanh kiếm kêu leng keng.
“Đồ độc ác xấu xa…hức…hức…”
…
Một hồi qua đi Lan Nhi mặc lại hết quần áo lại đề phòng Thiên Kiệt hắn nổi máu THAM LAM.
Nàng ngồi tĩnh tọa hấp thụ linh khí đang bốc lên tràn ngập quanh giường, cảm nhận đột phá lên Thoát Trần cảnh giới…Lại phải nói là kinh thiên động địa, cấp bậc thoát trần ở Long An Tông cũng thì có Viêm Long, năm nay đã hai mươi ba tuổi mới có thể tấn cấp Thoát Trần, ngoài ra còn một người nữa ở hạng một nội muôn đệ tử bảng thì chưa thấy xuất hiện mặt mũi.
Lan Nhi thì nàng năm nay cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, như vậy cũng phải nói là tu luyện quá nhanh đi.
Thiên Kiệt ngồi bế cô bé Hồ muội vẫn đang ngủ say trong lòng nhìn ngắm Lan Nhi đợi nàng đột phá cấp bậc rồi sau đó…
“Tiếp theo đây!...Ta nên làm gì nhỉ?...”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi như bất chợt nghĩ ra gì đó khai thông thiên địa.
“Tiên bảo của Vân Võ!”…