Vì đã đáp ứng ba điều kiện của Thiệu Quân Lăng nên Doãn Sướиɠ không tiện nuốt lời, sau khi hỏi cô Lâm những điều cần lưu ý khi rời khỏi ký túc xá, hắn liền trực tiếp đến phòng ký túc của Thiệu Quân Lăng thu thập đồ vật, cuốn gói về nhà.
Về tới chung cư sông Hoài, Doãn Sướиɠ nhờ Dương Na giúp Thiệu Quân Lăng sắp xếp vật dụng cá nhân của thằng bé.
Bởi vì Thiệu Quân Lăng ngủ ở thư phòng nên về sau phòng này cũng đương nhiên biến thành nơi thằng bé học tập.
Dùng cơm tối xong, Doãn Sướиɠ thấy Thiệu Quân Lăng đang đi ra đi vào từ phòng khách đến phòng ngủ chính cùng thư phòng không coi ai ra gì—— tiểu gia hỏa kia đem mô hình đồ chơi đang để ở phòng khách dọn đến thư phòng —— nghĩ đến từ nay về sau hắn phải cùng Thiệu Quân Lăng ngày ngày sớm chiều sinh hoạt, Doãn Sướиɠ cảm giác có chút không chân thật.
“Cái này nhóc giữ đi.” Doãn Sướиɠ tìm phiếu điểm cô Lâm đưa cho Thiệu Quân Lăng, khi hắn vào thư phòng, lại nhịn không được xác nhận với nhóc con, “Phòng của nhóc với anh không có cửa phân cách, không thấy phiền sao?”
Thiệu Quân Lăng mắt nhìn thẳng “Ừ” một tiếng, thằng bé cúi đầu sắp xếp bộ mô hình xe đua trên bàn học.
Thấy thằng bé trả lời dứt khoát như vậy làm Doãn Sướиɠ cũng ngượng ngùng nói thêm.
Nhớ tới lời dặn dò của cô Lâm, Doãn Sướиɠ lại ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bài thi cuối kì của nhóc đâu rồi?”
Thiệu Quân Lăng ngẩng đầu: “?”
Doãn Sướиɠ làm ra vẻ mặt gia trưởng muốn kiểm tra bài tập của con em mình, nghiêm trang nói: “Lấy bài thi tiếng Anh cho anh xem.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Tiểu gia hỏa ngượng ngùng, xoắn xít lấy ra một xấp bài thi nhăn nhúm, chậm rì rì mà tìm kiếm trong chốc lát mới đem ra bài thi có màu mực C- đỏ tươi đưa cho Doãn Sướиɠ.
Doãn Sướиɠ tiếp nhận nhìn lướt qua, chân mày liền nhíu lại.
Chỉ thấy trên bài thi là điểm từng phần, “Từ đơn” cùng “Viết chính tả” đều là A, khẩu ngữ cùng thính lực đều là F ( không đạt yêu cầu ).
Nói cách khác, Thiệu Quân Lăng toàn dựa vào từ đơn cùng viết chính tả mới miễn cưỡng đem điểm cuối cùng nâng lên thành C-.
Doãn Sướиɠ nhớ rõ cách mình học tiếng Anh lúc nhỏ là học nghe và nói trước, rồi mới bắt đầu học từ đơn, câu đơn cùng viết văn, Thiệu Quân Lăng sao mà ngược lại hết vậy nè?
Hắn lại cẩn thận nhìn nhìn bài viết chính tả xiêu xiêu vẹo vẹo của Thiệu Quân Lăng, phát hiện rất nhiều từ đơn cùng từ ghép rất khó hiểu, để giáo viên chấm điểm cho Thiệu Quân Lăng chắc cũng không dễ dàng.
Doãn Sướиɠ liếc mắt nhìn thằng nhóc một cái, chỉ thấy tiểu gia hỏa kia như là bị người ta nắm tử huyệt khẩn trương mà giương cổ, đôi mắt chột dạ mà chạy tới chạy lui.
Khoan đã……
Doãn Sướиɠ một lần nữa nhìn về phía bài thi, bỗng nhiên nghĩ đến một cái khả năng —— không phải là Thiệu Quân Lăng dựa vào trí nhớ trình tự sắp chữ, mới có thể viết được bài chính tả đó chứ?
Sắc mặt cổ quái nhìn về phía Thiệu Quân Lăng, thử dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Do you know what it means?”
Sợ Thiệu Quân Lăng nghe không hiểu, Doãn Sướиɠ còn đặc biệt thả chậm ngữ tốc.
Quả nhiên, Thiệu Quân Lăng ngây ngốc ở nơi đó, căn bản không biết hắn nói cái gì.
Doãn Sướиɠ không tin, cố ý chỉ vào một câu “pick-out-the-red-kite” bị Thiệu Quân Lăng viết thành “pickou-tthe”, hỏi thằng bé: “Đọc thế nào?”
Thiệu Quân Lăng há miệng thở dốc, nhỏ giọng ngập ngừng nửa ngày, chính là một cái P cũng chưa đọc ra tới.
Doãn Sướиɠ: “…………”
Chứng thực phỏng đoán của mình làm Doãn Sướиɠ ngạc nhiên không thôi.
Cô Lâm nói Thiệu Quân Lăng có trí nhớ tốt, nhưng cũng không thể tốt đến mức quá phận thế này chứ!?
Ai cũng biết, nhớ một câu có ý nghĩa sâu xa còn dễ hơn một chuỗi kí tự hầm bà lằng, rốt cuộc não của đứa nhỏ này được cấu tạo bằng gì đây!?
“Nhóc……” Doãn Sướиɠ đau đầu mà vỗ vỗ ót, hạ quyết tâm nói, “Anh phải tìm giáo viên dạy một chọi một cho nhóc thôi.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Trong tình huống này, Doãn Sướиɠ vô pháp luyện tập nói chuyện bằng tiếng Anh hằng ngày với Thiệu Quân Lăng, phỏng chừng cô Lâm cũng không thể tưởng được Thiệu Quân Lăng nhận được điểm C- là nhờ vào điều gì.
Tối đó, Doãn Sướиɠ dựa vào trên giường, chụp phiếu điểm gửi cho Diêu Mạn Hòe.
Diêu Mạn Hòe: “Thiệu Quân Lăng?”
Doãn Sướиɠ: “Dạ, thành tích cuối kì của thằng bé ạ.”
Tuy rằng Thiệu Quân Lăng có tốc độ tiến bộ ngoài ý muốn, nhưng với thành tích tốt của em trai, trong lòng Doãn Sướиɠ vẫn là rất hãnh diện.
Diêu Mạn Hòe cũng nói: “Rất lợi hại nha.”
Doãn Sướиɠ nói đến chủ đề chính: “Môn tiếng Anh điểm kém lắm ạ, cô chủ nhiệm muốn con tìm giáo viên dạy tiếng Anh phụ đạo cho nó trong kì nghỉ đông này. Dì còn giữ liên lạc với giáo viên dạy Thiệu Quân Lăng hồi trước không ạ?”
Diêu Mạn Hòe: “Có, nhưng giáo viên đó chỉ chuyên giáo dục mầm non.”
Doãn Sướиɠ: “…… Trình độ giáo dục mầm non là đủ rồi.”
Doãn Sướиɠ phỏng chừng hiện tại Thiệu Quân Lăng cũng chưa nhận biết hết các chữ cái, cũng không biết thằng bé làm thế nào để qua mặt giáo viên trường Đức Âm.
Hơn nữa, giáo viên đã dạy Thiệu Quân Lăng trước kia, có biết tình huống của Thiệu Quân Lăng, hắn tin tưởng cô có thể lên kế hoạch học tập tỉ mỉ cho Thiệu Quân Lăng.
Diêu Mạn Hòe: “Được, để dì đi liên hệ với người ta.”
Doãn Sướиɠ dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, học kì sau Thiệu Quân Lăng muốn học ngoại trú nên con muốn tìm tài xế chuyên chở thằng bé đi học.”
Diêu Mạn Hòe: “Thằng bé phải về nhà à?”
Doãn Sướиɠ: “Dạ, con đồng ý với nó rồi, chờ nó thi xong đạt thành tích tốt thì con sẽ cho nó học ngoại trú.” Ngoại trừ môn tiếng Anh……
Diêu Mạn Hòe: “Là do thằng bé yêu cầu?”
Doãn Sướиɠ: “Dạ.”
Diêu Mạn Hòe: “Nó dính con quá đó.”
Doãn Sướиɠ thấy những lời này lại ngẩn người, vừa nhấc mắt, hắn liền thấy thân ảnh Thiệu Quân Lăng ghé vào bàn làm việc chơi mô hình.
Đèn thư phòng ấm áp, sườn mặt thiếu niên bị ánh đèn rọi vào…… Cảm giác này thực xa lạ, nhưng lại có một chút ấm áp.
…… Có thể là còn nhỏ đi, thằng bé thông minh như vậy, chờ lớn lên một chút, không chừng mong ước cao chạy xa bay.
Diêu Mạn Hòe nhắn tin: “Tài xế thì để dì gọi Tiểu Lục tìm cho con, ngày mai dì sẽ gọi điện cho giáo viên.”
Doãn Sướиɠ: “Cũng không cần gấp đâu ạ, thằng bé vừa mới thi xong, để nó nghỉ ngơi vài bữa cũng được ạ.”
Diêu Mạn Hòe: “Ừ. Đúng rồi, dì có chính sự cần bàn với con.”
Doãn Sướиɠ: “?”
Có thể là đánh chữ không tiện nên Diêu Mạn Hòe trực tiếp gọi điện thoại video luôn: “Bên Tư Văn Kỳ Kỳ liên hệ với dì, bọn họ muốn ra mắt đồng hồ mới trước Tết Âm Lịch nên muốn mời con đến Thụy Sĩ chụp ảnh đại diện.”
Doãn Sướиɠ sửng sốt một chút: “Chỉ là chụp ảnh thôi mà, chụp ở trong nước không được ạ?”
Bởi vì hai căn phòng không có tường ngăn nên Doãn Sướиɠ nói ra những lời này thì Thiệu Quân Lăng cũng có thể nghe được, thằng bé lập tức quay đầu nhìn lại đây.
Doãn Sướиɠ tưởng mình quấy rầy nó, liền cầm điện thoại xuống giường, đi ra phòng khách.
Diêu Mạn Hòe cười cười: “Cho nên hiển nhiên không chỉ là chụp ảnh, nghe nói Lucca muốn mang con tham quan văn phòng tập đoàn, để con hiểu về quá trình làm ra đồng hồ, có thời gian cũng có thể ở Thụy Sĩ chơi một chút, ‘ thuận tiện ’ ở lại chụp ảnh đại diện luôn.”
Doãn Sướиɠ: “Vậy mất mấy ngày ạ?”
Diêu Mạn Hòe: “Một tuần, trước Tết Âm Lịch thì trở về. Nói thật nếu đổi minh tinh khác nhận được lời mời này thì dì sẽ trực tiếp kiến nghị bọn họ an bài chụp ảnh ở trong nước cho rồi. Bởi vì minh tinh có nhân khí ngang hàng với con không thể tìm đâu ra thời gian dài như vậy để đi du lịch cả, lại nói hiện giờ là cuối năm, lời mời xuất hiện từ khắp các nơi, đêm Tất Niên của Mỗ Lãng WB, tiệc tối của Ưu Video đều gửi thϊếp mời cho con, xung đột với thời gian Lucca mời con đi Thụy Sĩ.”
Doãn Sướиɠ buồn bực nói: “Tiệc Tất Niên Mỗ Lãng WB cùng tiệc tối Ưu Video là cái gì?”
Diêu Mạn Hòe: “Đêm trao giải thưởng, đại hội xã giao, bọn họ chỉ mời minh tinh đứng đầu trong giới, chọn ra nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong năm, tiến hành trao giải, có thể được mời cũng coi như là một loại chứng minh thực lực đi, dì nghe nói Ưu Video còn muốn trao giải Tân binh cho con nữa.”
Doãn Sướиɠ vừa nghe liền nhíu chặt đôi mày: “Con nên đi tham gia sao?”
Diêu Mạn Hòe: “Chuyện này con tự mình quyết định, nếu con muốn nhận thưởng thì dì không phản đối, nhân khí của con là người thật việc thật, Ưu Video sẽ không vô duyên vô cớ trao giải cho con, nhưng có khả năng con sẽ đối diện với tranh luận khác nữa……”
Diêu Mạn Hòe vừa nói, Doãn Sướиɠ liền minh bạch.
Nghĩ tới những lời phê bình khi mình quay 《 đối mặt với thần tượng 》, cả người Doãn Sướиɠ liền không thoải mái.
Doãn Đông vừa mới qua đời cách đây mấy tháng, cuối năm đi nhận thưởng thì khẳng định không thích hợp.
“Dạ,” Doãn Sướиɠ lắc đầu nói, “Con không tham gia.”
Huống chi hắn vốn không thích kiểu treo nụ cười xã giao trên mặt để đi gặp người lạ. Còn với lời mời thiệt tình từ Lucca thì hắn càng nguyện ý đi Thụy Sĩ một chuyến hơn.
Diêu Mạn Hòe vẫn giữ biểu tình poker face , cô chỉ nói: “Cũng được, mấy cái giải thưởng này không nên nóng vội, nếu là của con thì sớm muộn gì cũng là của con…… Dì thay con nhận lời mời của Tư Văn Kỳ Kỳ nhé?”
Doãn Sướиɠ hỏi: “Chỉ một mình con đi thôi ạ?”
Diêu Mạn Hòe: “Bên kia nói con có thể tùy ý mang theo hai vị trợ lý, bọn họ sẽ chiêu đãi như nhau, nếu con không có yêu cầu gì khác, thì để tiểu Lục đi với con.”
Doãn Sướиɠ: “Dạ.”
Cúp điện thoại, Doãn Sướиɠ vừa quay đầu lại thì thấy Thiệu Quân Lăng không biết từ khi nào theo ra ngoài, đứng ở sau lưng hắn.
“Nhóc……” Doãn Sướиɠ đánh giá vẻ mặt của nó, “Có việc gì à?”
Thiệu Quân Lăng nhìn hắn, hoàn chỉnh hỏi ra một câu: “Anh lại phải đi sao?”
Doãn Sướиɠ bị năng lực biểu đạt tiến bộ vược bậc của Thiệu Quân Lăng làm cho phát ngốc: “Hả? Hả……” Tiểu tử này từ khi nào nói chuyện lưu loát như thế? Còn có cái từ “Lại” kia, là có ý gì?
Doãn Sướиɠ giải thích nói: “Phải xuất ngoại một chuyến, anh có công tác.” Thiệu Quân Lăng được nghỉ, nhưng hắn thì không.
Thiệu Quân Lăng ngơ ngẩn mà nhìn hắn trong chốc lát, xoay người đi về phòng.
Doãn Sướиɠ cũng đứng tại chỗ ngây người hai giây, trong đầu chỉ có một vấn đề: Tiểu gia hỏa kia đứng ở sau lưng mình nghe lén đã bao lâu?
Đêm đó, Doãn Sướиɠ khó có được nằm mơ thấy Doãn Đông.
Trong mộng Doãn Đông mặc áo khoát đen, bên người dựng một valy màu đen tương tự, cảnh tượng là biệt thự ở Pasadena, Doãn Đông ở cửa mang giày, sau đó đứng dậy lấy mũ nỉ lông dê được ở treo trên tường.
Hắn tựa hồ còn rất nhỏ, chỉ có thể ngửa đầu nhìn ba hắn: “Ba lại phải đi sao?”
Doãn Đông quay đầu, khuôn mặt trẻ trung đầy thâm tình: “Đúng vậy, ba ba phải đi công tác.”
“Vậy khi nào ba về với con?” Hắn nức nở khóc.
Doãn Đông ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu hắn, giọng nói có một tia bi thương: “Tiểu Sướиɠ ngoan, con ở nhà với Fiona, chờ ba ba trở về, mang quà về cho con, được không?”
Trong lòng Doãn Sướиɠ khó chịu vô cùng, nhưng không biết làm thế nào để giữ ba mình lại.
Doãn Đông thấy hắn không nói chuyện nữa, thở dài, đứng dậy kéo hành lý bỏ đi.
Trong nháy mắt, trong đầu Doãn Sướиɠ hiện lên vô số tin tức phi cơ gặp rủi ro cùng với hiện trường sự cố……
Hắn sợ tới mức chạy nhanh đuổi theo, vừa đuổi vừa khóc, trong lòng có vô số câu nói muốn nói với Doãn Đông.
—— ba ba đừng đi!
—— phi cơ sẽ xảy ra chuyện!
—— ba ba, đừng bỏ rơi con……
Nhưng trong mộng hắn như là người bị bóp lấy yết hầu, mặc cho hắn cuồng loạn thế nào cũng không phát ra một chút thanh âm.
Hắn cứ như vậy trơ mắt mà nhìn Doãn Đông càng đi càng xa, cho đến khi biến mất trước mặt mình.
Doãn Sướиɠ đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển như cá sắp chết.
“Anh hai……” Bên người có người nhẹ giọng kêu hắn.
Chỉ thấy Thiệu Quân Lăng ghé vào mép giường, khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn.
“…… Hả?” Doãn Sướиɠ lau đôi mắt chua xót, ra vẻ trấn định nói, “Sao em dậy rồi?”
Không biết vì sao bị Thiệu Quân Lăng phát hiện mình chảy nước mắt làm Doãn Sướиɠ cảm thấy đặc biệt mất mặt, giống như việc hắn thấy Thiệu Quân Lăng bị ác mộng tra tấn đến nói mớ. Nhưng hắn rốt cuộc là người lớn, không muốn bị đứa nhỏ này phát hiện ra mặt yếu đuối của mình.
Doãn Sướиɠ bình tĩnh một chút, mới phát hiện Thiệu Quân Lăng lúc này chỉ mặc một cái áo thun ba lỗ mỏng manh, chân trần đứng trên thảm.
“Nhóc…… Về ngủ cho anh,” Doãn Sướиɠ nhíu mày nói, “Không cẩn thận bị cảm lạnh bây giờ.”
Thiệu Quân Lăng lại nhìn chằm chằm hắn hai giây, trước khi bị Doãn Sướиɠ nhắc nhở lần nữa thì chậm rãi thối lui một bước, từng bước lưu luyến đi về thư phòng.
Cả người Doãn Sướиɠ xụi lơ mà nằm xuống giường, hồi tưởng chuyện phát sinh trong giấc mơ, không thể thông cảm với bộ dáng hít thở không thông thế này.
…… Sao mình lại nằm mơ thấy chuyện đó?
Rõ ràng là hai chuyện phát sinh ở thời điểm bất đồng.
Doãn Sướиɠ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra câu Thiệu Quân Lăng hỏi mình.
—— “Anh lại phải đi sao?”
Câu hỏi giống nhau, bất đồng ngữ khí.
Chẳng lẽ là những lời nói của Thiệu Quân Lăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tưởng tượng của hắn?
Doãn Sướиɠ không khỏi lại nghĩ tới câu mà Diêu Mạn Hòe nhắn trong WeChat “Thằng bé còn rất dính con”.
Cùng một câu nói, lần hắn đi Pasadena, Lục Linh Quyên cũng nói qua.
Nhưng đứa nhỏ kia…… Ngày thường thoạt nhìn chính là bộ dáng vô tâm vô phổi mà. Chẳng những không nói chuyện, biểu tình cũng rất ít, căn bản không biết ngày thường thằng bé suy nghĩ điều gì, cũng nhìn không ra thằng bé ỷ lại vào mình như thế.
Doãn Sướиɠ mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, rồi thϊếp đi.
Ngày hôm sau, hắn nhận được trả lời từ Diêu Mạn Hòe.
“Dì đã liên hệ với trung tâm gia sư trước kia, giáo viên dạy Thiệu Quân Lăng lần trước đã bận rồi, trước Tết không có cách nào dạy cho Thiệu Quân Lăng. Con có muốn dì tìm trung tâm khác không? Bất quá, hiện tại gần Tết quá, không thể tìm ra giáo viên tốt dạy cho nó.” Diêu Mạn Hòe nói trong điện thoại.
Doãn Sướиɠ: “Vậy à.”
Trường Đức Âm nghỉ đông bốn mươi ngày, nghỉ Tết Âm lịch được mười ngày, có thể thời gian để Thiệu Quân Lăng học với gia sư không nhiều lắm, chờ học kỳ sau bắt đầu cũng có thể tìm gia sư thì…… Nghĩ vậy thì Doãn Sướиɠ không cần vội vàng nữa.
“Chờ qua Tết rồi tính tiếp đi ạ.”
Đang trò chuyện với Diêu Mạn Hòe thì Doãn Sướиɠ thấy Thiệu Quân Lăng từ trong phòng ra ngoài, mắt trông mong mà nhìn nhìn mình.
Ánh mắt kia lập tức làm Doãn Sướиɠ nhớ lại buổi tối đêm mình say rượu, Thiệu Quân Lăng ngồi xổm trên giường đáng thương chờ mình.
“Dì Diêu……” Trong đầu Doãn Sướиɠ nóng lên, quay người đi, thấp giọng hỏi, “Con có thể mang Thiệu Quân Lăng đi Thụy Sĩ không ạ?”
Diêu Mạn Hòe ở bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút.
Doãn Sướиɠ nói: “Còn chuyện phí dụng này nọ, con có thể gánh vác.”
“Này……” Diêu Mạn Hòe nghĩ nghĩ, do dự nói, “Cũng không phải không thể, nguyên bản bên kia mời con đi, hơn nữa thư mời cũng nói con có thể mang theo hai người. Nhưng con mang theo đứa nhỏ đi không thấy phiền toái sao? Hơn nữa, thằng bé chưa từng ra nước ngoài, lỡ như có chuyện thì sao?”
Chuyện này Doãn Sướиɠ xác thật không nghĩ tới: “Chậc, con chưa hỏi nữa, không biết nó có muốn đi với con không.”
Doãn Sướиɠ nghĩ nếu Thiệu Quân Lăng không thể nào học gia sư trước Tết mà tiếng Anh của nó lại kém như vậy, nếu lúc này có thể mang nó theo thì để nó làm quen với không khí toàn người nói tiếng Anh trước đi, nói không chừng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú học ngoại ngữ nữa đó.
“Con nghĩ kĩ lại đi,” Diêu Mạn Hòe nói, “Nếu quyết định muốn mang theo Thiệu Quân Lăng thì để dì nói với bên kia, nó là trẻ vị thành niên, thủ tục tương đối phiền toái.”
Doãn Sướиɠ: “Dạ, để chút nữa con hỏi thằng bé xem.”
——————
【 chuyện bên lề 】
( một )
Trước khi thi, Tiết Tử Vấn hỏi Thiệu Quân Lăng: “Cậu sợ nhất môn nào vậy?”
Thiệu Quân Lăng: “Tiếng Anh.”
Tiết Tử Vấn khó hiểu: “Tiếng Anh? Còn khó hơn môn Toán hả?”
Thiệu Quân Lăng: “Khó hơn nhiều!”
Nơm nớp lo sợ viết một đống ký hiệu vô nghĩa trên giấy nháp.
Thi xong, những từ viết được đều viết ra hết, thở dài một hơi.
Thời gian ôn tập nhiều nhất vậy mà thi kém nhất.
Còn bị anh trai phát hiện bí mật nữa……
Vất vả lắm mới được nghỉ, còn phải tiếp tục học abc.
Thiệu Quân Lăng: Tuyệt vọng.jpg
————————
( hai)
Thiệu Quân Lăng: Về nhà rồi! Rốt cuộc có thể mỗi ngày đều nhìn thấy anh trai!
Doãn Sướиɠ: Anh muốn đi Thụy Sĩ một tháng.
Thiệu Quân Lăng: ???
Doãn Sướиɠ: Mang nhóc đi mang nhóc đi.
Thiệu Quân Lăng:!!! (_)