Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 9

Tả Kinh mềm nhẹ đem nàng ôm trở lại giường gỗ, thay nàng đắp chăn.

Phạm Dư Quỳ…

Hắn nhẹ gọi tên của nàng, một lần lại một lần, giống như muốn khắc thật sâu vào trong nội tâm.

Có một cỗ cảm xúc dao động không hiểu bỗng dưng dâng lên, hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng.

Bạc môi mới hạ xuống trán, liền ý thức được chính mình đang làm cái gì, hắn thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng thối lui.

Ánh mắt của hắn phức tạp làm cho người ta đoán không ra hắn giờ phút này đang nghĩ gì, đột nhiên hắn nghiêm mặt, xoay người rời đi.

**********

Ngoài phòng mặt trời đã lên cao.

Phạm Dư Quỳ xắn ống tay áo cao tới khuỷu tay, cẩn thận rửa rau xanh.

Phía sau phòng nhỏ có một vườn rau, lão bà bà gieo trồng các loại rau dưa, trừ bỏ phần để làm thức ăn cho gia đình ra, dư thừa còn có thể đem bán lấy tiền.

Nàng lau đi mồ hôi trên trán, đem nước rửa rau đổ đi, phân thần liếc mắt nhìn một bên, không khỏi ở trong lòng thở dài.

Hắn thật sự thực không thích hợp! Tuy rằng vẫn là biểu tình lãnh khốc kia, nhưng là nàng lại cảm thấy không thích hợp.

Từ lúc nàng nàng rời giường, hắn chưa có biểu hiện sắc mặt hòa nhã với nàng, đương nhiên sắc mặt hoà nhã không phải chỉ là nhìn nàng mỉm cười. Mà cái loại cảm giác này thực đạm, đạm đến cơ hồ không cảm giác có cảm xúc dao động, chính là… Ai, nên nói như thế nào đây?

Tỷ như, lúc trước nàng rơi lệ, hắn không nói chuyện, nhưng là động tác an ủi cũng rất ôn nhu; còn có khi nàng cười to, miệng hắn không nhúc nhích, nhưng là con ngươi thâm thúy kia lại chợt lóe chợt lóe, ẩn ẩn hiện ra ý cười.

Nhưng là hiện tại như thế nào?

Xem hắn mạnh mẽ múc nước, môi nhếch lên, có vẻ cương nghị lại nghiêm túc.

Nàng hít sâu một hơi, nhịn không được mở miệng: “Ngươi đang đang tức giận gì có phải không?”

“Không có.” thân ảnh múc nước cứng đờ.

“Không giống.” Nàng nói.

Hắn ngừng động tác, mang theo xô nước đến chỗ chuồng ngựa, không quan tâm đến nàng nữa.

Trong chốc lát sau, liền nghe thấy thanh âm tiếng nước dội ầm ầm, cùng với tiếng vó ngựa giẫm chận tại chỗ của Kim Ấn, nàng rầu rĩ nhìn chuồng ngựa, không xác định được hắn có phải hay không đang tức giận.

Có điểm phiền, nàng cầm rổ đựng đồ ăn lên đi đến thềm nhà, dùng sức ném xuống, giống như đang phát tiết.

Nếu hắn không nghĩ cùng nàng nói chuyện thì quên đi!

“Nương, đồ ăn đã rửa sạch rồi, đều ở chỗ này.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

“Chờ.” Trương bà bà từ phòng bếp nhô đầu ra.”Giúp nương kêu Đông Hùng vào đây.”

Phạm Dư Quỳ vẻ mặt tối xầm. “Con có thể hỗ trợ a~.” Nàng hiện tại không nghĩ tới gần nam nhân giống khối băng kia

“Nương nhóm lửa không cháy.”

Nhóm lửa có gì khó. Nàng ngồi xổm trước bếp, nhìn củi gỗ bên trong lò bếp, tay nhỏ bé duỗi ra. “Đưa cho con cái bật lửa.” Sau đó cứng đờ. Ngu ngốc, chỗ này làm gì có cái bật lửa.

“Con nghĩ… Vẫn là để cho Đông Hùng làm thì tốt hơn.” Phạm Dư Quỳ khóe miệng nhếch lên, ủ rũ đi ra ngoài. Đi vào trước chuồng ngựa, nàng đối với bóng dáng của Tả Kinh hô to: “Bà bà tìm ngươi.”

Nghe vậy, hắn buông vật gì đó ở trong tay ra, mặt không chút thay đổi đi qua nàng, cứ như là nàng không tồn tại.

Phạm Dư Quỳ lăng ngốc đứng ở tại chỗ, dùng khóe mắt ngắm hắn. Nàng không thích loại cảm giác này, xa cách làm cho người ta khó chịu, cho dù tùy tiện trả lời một cái cũng tốt hơn không nói lời nào a!

Trong chốc lát sau, Tả Kinh mặt mũi lẫm liệt quay lại chuồng ngựa.

Phạm Dư Quỳ chịu không nổi xoay người muốn đi.

“Đi đâu?” Hắn rốt cục đã mở miệng.

“Tùy tiện, đỡ phải làm phiền đến ngươi.” Nàng hướng trong rừng cây đi, dùng sức đạp bước, buồn muốn chết, nàng cần hít thở không khí.

“Trong rừng cây có rất nhiều dã thú, nếu ngươi không sợ có thể đi xa hơn một chút.” Hắn châm chọc nhắc nhở.

Cước bộ phía trước đột nhiên dừng lại, hai ba giây sau, nàng thẳng hướng đến trước mặt của hắn.

“Ta đã làm gì chọc tới ngươi? Biết rõ nguy hiểm còn bảo ta đi xa một chút, ngươi sẽ không giữ chặt ta sao?” Một cỗ cơn tức dâng lên, nàng chỉ vào trong ngực hắn nói.

“Ta là nhắc nhở ngươi.” Hắn bình thản mở miệng.

“Nhắc nhở là đủ rồi sao?” Nàng chống thắt lưng, bắt đầu biểu hiện sự tức giận. “Ta muốn ngươi giữ chặt ta —— chờ một chút, ngày hôm qua khi ta rời đi, ngươi tại sao không nói với ta là có dã thú?” Hại nàng còn không biết sống chết ở trong rừng cây đi tới đi lui.

“Đã quên.”

“Thật hay cho một câu đã quên! Thật đáng ghét, ta nhớ ra rồi, ngày đó khi ta rơi xuống nước, ngươi còn đem ta một người để tại ở trong rừng cây.” Nàng thanh âm thét chói tai, nghĩ lại chuyện cũ

Tả Kinh liếc mắt một cái, thú vị nhìn nàng.

“Nói chuyện a!” Nàng muốn chỉnh hắn một chút.

“Ngươi có bị thương sao?”

“Không có.”

“Có thiếu khối thịt?”

“Đương nhiên không có.”

“Kia, không phải vẫn tốt sao!” Tâm tình của hắn bỗng nhiên chuyển tốt, nhặt lên bàn chải, ung dung chải vuốt bờm ngựa.

“Ngươi ——” nàng nói không nên lời, chỉ biết dậm chân.

“Giúp ta mang xô nước đến.” Hắn nói.

“Ngươi tự chính mình mang a!” Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù nói như vậy, vẫn thùng thùng chạy đi mang xô nước tiến vào.

Oa thiệt nặng, nặng chết a! Nàng xách xô nước người ngả bên trái lại nghiêng bên phải, nước đều tràn ra hơn phân nửa.

Sau khi hắn nhìn thấy, hảo tâm đưa tay tiếp nhận, chế nhạo nói: “Chưa ăn cơm a~.”

“Đúng vậy, chính là đang chờ ngươi đút cơm cho ta, ‘ tướng công ’.” Hứ, dám giễu cợt nàng, chuyện phía trước đều còn chưa có cùng hắn tính rõ ràng.

Nghe vậy, Tả Kinh quay đầu tiếp tục tắm cho Kim Ấn.

Đáng ghét —— lại thể hiện bộ dáng kia. “Làm chi không để ý tới ta?” Nàng nhíu mi bắt được lấy tay phải đang cầm bàn chải của hắn.

Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, tay trái tiếp nhận bàn chải tiếp tục chải vuốt lông ngựa.

Tầm mắt của nàng theo động tác cao thấp di động của hắn, một chút nâng lên lại hạ xuống… Tròng mắt quay tròn theo bàn chải chuyển qua tuấn nhan của hắn, sau một lúc lâu, nàng nheo lại con ngươi; kiễng mũi chân lên để đứng sát vào hắn.

Nga! Nam nhân này lại ngượng ngùng, da mặt đều đỏ cả lên.

“Ngươi thực nóng sao?” Nàng cầm bàn tay to ấm áp của hắn áp vào trên khuôn mặt của mình. Không biết vì sao, nàng chính là nghĩ muốn trêu đùa hắn, muốn nhìn bộ dáng thẹn thùng của hắn, quả nhiên trên khuôn mặt kia bắt đầu đỏ lên.

“Có điểm.” Hắn rút tay về, đồng thời lui từng bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

“Ta cũng hiểu được có điểm nóng.” Nàng giả ngu ngơ, nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi cưới vợ chưa?” Hỏi xong, nàng liền ngây người, bị vấn đề của chính mình dọa.

Tả Kinh chải lông ngựa, động tác cứng ngắc, hai mắt tối tăm sâu xa khó hiểu.

“Không có.”

Nghe vậy, tinh thần của nàng có điểm cao hứng, thì thào nói câu: “Ta thích ngươi.”

Tả Kinh nghe vậy chấn động. “Cái gì?”

Nàng nuốt nước bọt, trong nháy mắt lý trí được khôi phục. “Không có, ta nói ta thích ngựa.”

“Ngựa? !” Hắn nghi ngờ lặp lại .

“Đúng vậy, ngựa.”

Mặt hắn phát lạnh, cắn răng cả giận nói: “Tốt nhất là ngựa!”

Nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ khó có được của hắn, nàng nhưng tâm tình lại cảm thấy tốt, nghĩ ca hát, giờ khắc này, nàng biết chính mình thật sự thích hắn.

Gió nổi lên.

Phạm Dư Quỳ vén mái tóc được thả tự nhiên, yên lặng nhìn mây trôi trên bầu trời, cước bộ không ngừng tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối.

Một trận gió lớn theo vách núi thổi tới, nàng đứng vững thân mình, mặc cho quần áo tung bay, hưởng thụ loại cảm giác vui sướиɠ này. Nơi này là vài ngày trước trong lúc vô tình nàng phát hiện ra, tầm nhìn rất tốt, chỉ cần đứng đây là có thể nhìn bao quát được tất cả cảnh đẹp xung quanh.