Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 91: Mất Trí Nhớ

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 90: Mất Trí Nhớ

gacsach.com

Phượng Triêu Hoa vô cùng tỉnh táo dùng khăn lông che kín ngực lại, lạnh lùng nói, “Không cần biết ngươi là ai, tạm thời mời đi ra ngoài trước.”

Long Liễm Thần nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, trong đầu sấm đánh đùng đoàng không ngừng, kinh ngạc nhìn Phượng Triêu Hoa, ngay cả việc phát ra âm thanh cũng rất khó khăn.

“Còn không mau đi ra ngoài?” Phượng Triêu Hoa rất tỉnh táo, không ngượng ngùng, không tức giận, có chỉ là lạnh lùng và hờ hững.

“Nàng...nàng đừng trêu đùa ta.” Long Liễm Thần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lòng tràn đầy hy vọng nhìn Phượng Triêu Hoa, hy vọng giây kế tiếp nàng có thể nói với hắn đây chỉ là một trò đùa không buồn cười chút nào.

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ngoài sự xa lại trong đôi mắt còn có thêm chút nghi ngờ, nhưng vẫn lạnh nhạt, nói, “Mời đi ra ngoài trước, ta muốn mặc y phục.”

Long Liễm Thần như thể không nghe thấy lời Phượng Triêu Hoa nói, nắm lấy bả vai nàng, nói, “Nàng đang tức giận sao? Nàng đang tức giận, cho nên làm bộ như không biết ta, có phải không?”

Hai vai Phượng Triêu Hoa bị y bóp đau, không vui giãy dụa, lặp lại câu “mời đi ra ngoài trước” một lần nữa

“Phượng thất”

“Đi ra ngoài.” Giọng điệu Phượng Triêu Hoa vô cùng lạnh lẽo, không có lấy một chút nhiệt độ.

Long Liễm Thần bất đắc dĩ, vừa lui về phía sau vừa nói, “Phượng thất, nàng oán cũng được, hận cũng được, ta đều có thể chấp nhận. Nhưng đừng chọn cách này để trêu đùa ta, ta không chịu nổi.”

Vào lúc Long Liễm Thần mở cửa, không biết là bởi vì gió lạnh thổi vào hay do nguyên nhân gì khác mà thân thể Phượng Triêu Hoa run bắn lên mấy cái, cả trái tim cũng đang run rẩy.

Phượng Triêu Hoa đợi Long Liễm Thần đóng chặt cửa lại, mới để lộ ra vẻ mặt chân thật của mình: bất lực.

Phượng Triêu Hoa co người, nửa nằm ở trong bồn tắm, để nước ngập lên đến dưới cằm, chân mày nhíu chặt lại, nghiêng đầu nhìn bố trí xung quanh, một đống nghi vấn cũng theo đó mà tới.

Nơi này là đâu? Người đàn ông khi nãy là ai? Tại sao khi nhìn thấy đáy mắt kìm nén đau đớn của y mình lại đau lòng theo? Mà mình, là ai?

Là ai. Rốt cuộc là ai?

Trong đầu nàng xuất hiện từng hình ảnh vụn vặt nhanh chóng thoáng qua, nhưng không cách nào ghép lại với nhau được.

Bỗng nhiên, Phượng Triêu Hoa cảm thấy đầu bắt đầu đau âm ỷ, sau đó là đau nhức, như thể muốn nổ tung. Càng muốn nhớ lại thì đầu càng đau. Mà không chỉ có là đầu, trái tim cũng cảm thấy đau, đau đến tan nát cõi lòng.

Phượng Triêu Hoa cúi đầu khẽ rên một tiếng, nhắm mắt lại. Nàng không cố nhớ lại nữa, dựa đầu vào thành bồn, hưởng thụ nước nóng vỗ về và cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi.

Hiếm hoi? Tại sao lại cảm thấy hiếm hoi nhỉ? Chẳng lẽ cuộc sống trước kia không hề nhẹ nhõm sao?

Tiếp theo, những đoạn trí nhớ rời rạc trong đầu bắt đâu quấy phá, như thể cố ý trêu đùa nàng, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho người ta không bắt được, nhìn không rõ.

“Đau...” Phượng Triêu Hoa khẽ kêu một tiếng, ôm chặt lấy đầu, cố gắng ngăn cản nó tiếp tục bành trướng.

Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra! Long Liễm Thần vội vã lao vào, dừng lại cách bồn tắm chừng một thước, muốn tới gần nhưng sợ bị nàng đuổi đi một lần nữa. Ánh mắt xa lạ của nàng khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.

Long Liễm Thần cứ đứng ngây tại tại chỗ, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người Phượng Triêu Hoa, hầu kết chậm rãi chuyển động lên xuống, đôi môi khẽ run rẩy như thể trong lòng có hàng vạn lời muốn nói nhưng không thể mở miệng.

Một hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa bình tĩnh lại, đau đớn trong đầu cũng dần dần biến mất. Nàng nhướng mắt lên, nhìn Long Liễm Thần, trong tầm mắt mang theo lạnh lùng trước sau như một, “Mời đi ra ngoài trước, những chuyện khác chờ sau khi ta mặc quần áo tử tế rồi nói tiếp.”

Trong nháy mắt Long Liễm Thần bỗng cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị sự lạnh lùng của nàng làm tổn thương.

Long Liễm Thần kinh ngạc đưa mắt nhìn Phượng Triêu Hoa. Hắn không muốn nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia nữa, đồng thời cũng không muốn lừa mình dối người, rũ mắt xuống, hai hàng mi dài khẽ lay động, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng cũng cô đơn lạ thường: “Được, ta ra ngoài chờ nàng.” Dứt lời, xoay người bước đi.

Khi Phượng Triêu Hoa nhìn bóng lưng cô tịch kia cảm giác đau đớn mới và biến mất lại bất ngờ ập đến, chỉ có điều không phải đầu nàng đau mà là tim nàng đau.

Phượng Triêu Hoa bất ngờ ôm lấy ngực, nhíu chặt mày, thầm nói nhỏ: “Rốt cuộc y là ai? Tại sao phải đau lòng? Ta và y rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao y lại ở đây? Tại sao ta cũng ở đây? Hơn nữa, còn là lúc đang tắm rửa.”

Phượng Triêu Hoa không tự chủ được bắt đầu cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không thể ghép các mảnh trí nhớ rời rạc lại được mà chỉ đổi lấy đau đớn.

Dường như Phượng Triêu Hoa muốn phát tiết, mà hình như lại muốn khắc chế, cho nên dùng tay nắm thật chặc thanh bồn tắm, môi dần dần tái nhợt.

Trên thành bồn tắm làm bằng gỗ đã xuất hiện mười nốt ngón tay bập sâu vào hơn nữa vẫn tiếp tục sâu hơn, cho đến khi xuất hiện vết máu.

Phượng Triêu Hoa buông tay ra, thất bại buông thõng hai cánh tay xuống, sự quật cường trong mắt đã rút đi, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.

Bỗng một giọt nước mắt ấm áp rơi trên nền đất, tiếng rơi tý tách cực kỳ vang dội trong căn phòng yên lặng, đánh thức Phượng Triêu Hoa đang gần như suy sụp. Hàng lông mi dài xinh đẹp run rẩy, làm tan giọt nước mắt đọng bên khóe mi.

Phượng Triêu Hoa lấy mu bàn tay lau nước mắt đi, sau đó cầm khăn lông lên, dùng tốc độ nhanh nhất lau khô thân thể. Nhưng đến lúc muốn lấy y phục mặc vào thì nàng ngây ngẩn cả người, y phục ướt nhẹp như vậy còn có thể mặc sao?

Long Liễm Thần nghe thấy tiếng nước chảy, đoán chắc nàng đã tắm xong, liền nói, “Trên giường có quần áo sạch.”

Phượng Triêu Hoa sững sờ, mất tự nhiên nói, “Cám ơn.” Nàng vẫn không thể nào thích ứng ngay với lòng tốt của một người xa lạ được.

Ngoài cửa, Long Liễm Thần nhếch miệng lên cười khổ, kết hợp với khuôn mặt như trái mướp đắng lúc này của hắn lại càng khó coi. Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa nhìn đống nữ trang rườm rà trên giường thì chau mày lại, do dự một chút, mở miệng hỏi, “Có quần áo nam không?”

Ngoài cửa, Long Liễm Thần cũng chau mày, không khỏi nói thầm: nàng nhớ quần áo nam nhưng lại không nhớ ta? Chẳng lẽ trong mắt nàng, quần áo nam quan trọng hơn ta sao?

Phượng Triêu Hoa ở trong phòng, đợi mãi mà không có câu trả lời liền bĩu môi, có chút miễn cưỡng mặc quần áo nữ lên người. Nàng nghĩ: sau khi ra ngoài sẽ tự mình đến Nghê Thường các lấy một bộ trang phục nam.

Nghê Thường các? Phượng Triêu Hoa bất ngờ bắt được ba chữ mới lóe lên trong đầu, đột nhiên mừng rỡ như điên. Nghê Thường các! Đúng! Phải đến Nghê Thường các, nơi đó nhất định là nơi trước kia nàng thường đến, có lẽ có thể nhớ ra chút gì đó. Phượng Triêu Hoa thu lại nụ cười trên môi, mặt bình tĩnh mở cửa. Trong con ngươi phản chiếu lại rõ ràng gương mặt tuấn tú có vẻ hơi gầy của Long Liễm Thần, khiến trên mặt nàng mang theo một chút đau lòng. Vào lúc nàng còn chưa ý thức được tình huống trước mắt, đã bất ngờ thốt lên ba chữ.

“Huynh gầy quá.”

Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó là mừng rỡ, ôm lấy Phượng Triêu Hoa vào lòng, trong giọng nói trầm thấp toát lên sự mừng rỡ không thể diễn tả thành lời, cùng với một chút run rẩy, “Về sau đừng đùa kiểu này nữa! Ta không chịu nổi đâu, một phút cũng không chịu nổi.”

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, đẩy Long Liễm Thần ra, lạnh nhạt nhìn y như thể đang chờ một câu giải thích.

Long Liễm Thần không hiểu phản ứng của nàng nghĩ là sao. Sau khi mắt đối với với nàng một lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng, “Phượng thất, đùa kiểu này không vui chút nào, nếu như nàng muốn trừng phạt ta, vậy ta nói cho nàng biết, nàng đã làm được rồi!”

“Phượng thất... Phượng thất...” Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng lặp lại mấy lần, sau đó nhướng mắt hỏi, “Huynh là ai?”

Long Liễm Thần bắt đầu lo lắng, lạnh nhạt nói, “Nếu không nhớ rõ ta là ai, thì tại sao lại biết ta gầy đi?”

Thông qua sự nhắc nhở của y, lúc này Phượng Triêu Hoa mới nghĩ đến lời mình vừa mới nói, không khỏi ảo não nhíu mày, “Ta không biết.”

Long Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa, nàng mất trí nhớ là chuyện không thể nghi ngờ. Đáy mắt hắn dần hiện ra đau thương nồng đậm và tự trách. Hắn nắm chặt hai tay, cả thân thể mơ hồ run rẩy, bất ngờ tung một quyền đánh vào cửa, xuyên qua một tấm gỗ thật dầy.

Phút chốc, trên cửa xuất hiện một lỗ hổng, mà tay của hắn cũng không còn lành lặn nữ, máu tươi đang dần dần chảy ra từ những vết rách.

“Huynh điên rồi sao?” Phượng Triêu Hoa kinh hãi, vội vàng móc Kim Sang Dược ra giúp y băng bó, nhưng phát hiện ra trong ngực chẳng có cái gì cả, không khỏi tức giận trách mắng, “Sao lại quên mang thuốc được!”

Long Liễm Thần cười khổ, “Cũng may là nàng còn nhớ quan tâm đến ta.” Như thế, không tính là thê thảm nhất rồi.

Phượng Triêu Hoa nghe vậy, ngẩn người một lát, sau đó lập tức thu hồi sự lo lắng, lạnh lùng hỏi, “Chúng ta là bằng hữu à?”

“Bằng hữu sẽ giúp nàng tắm rửa sao?” Long Liễm Thần mắt không chớp nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, đôi mắt đen láy thâm thúy mang theo chờ đợi.

Bỗng dưng mặt Phượng Triêu Hoa đỏ bừng lên. Lúc trước không mảnh vải che thân còn có thể trấn định tự nhiên, hiện giờ mặc quần áo vào rồi mà sao lại bị tầm mắt nóng rực kia làm cho không dám ngẩng mặt lên.

Thật lúng túng! Phượng Triêu Hoa quay mặt đi tránh tầm mắt của y, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, gương mặt bắt đầu nóng lên.

“Nàng thật sự không hiểu, hay nàng cảm thấy ta không xứng với nàng?” Long Liễm Thần cố ý lộ ra vẻ mặt đau lòng ảm đạm đến tột đỉnh, buộc nàng phải trả lời.

Long Liễm Thần tin rằng nàng nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời khiến người ta hài lòng. Bởi vì qua những chuyện vừa rồi có thể thấy mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng trong tiềm thức vẫn có phần tình cảm dành cho mình. Quả nhiên, Phượng Triêu Hoa trả lời “ Không phải, ta chỉ không nhớ gì thôi. Huynh... huynh rất tốt.”

Long Liễm Thần thở phào một hơi, nói: “Vào trong phòng đi, ta sẽ kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho nàng nghe.”

Phượng Triêu Hoa không có nói gì thêm mà chỉ cúi đầu, như thể đang suy nghĩ cái gì đó.

Long Liễm Thần dịu dàng nâng đầu nàng lên, để cho hai người nhìn thẳng vào nhau, dùng giọng nói mê hoặc nói, “Nhìn ta, hãy nhìn kỹ vào, xem ta có đáng để cho nàng tin tưởng hay không.”

Khi Phượng Triêu Hoa nhìn thấy chính hình bóng của mình trong mắt y thì trái tim chợt run lên, trong cơ thể hình như có một sức mạnh vô danh điều khiển nàng, khiến sự đề phòng trong lòng nàng nháy mắt tan thành mây khói.

Mặc dù thế, Phượng Triêu Hoa vẫn có chút lúng túng, “Dù sao trước khi ta khôi phục trí nhớ, chung quy cũng nên lựa chọn tin tưởng một người.”