Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 59

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 2 - Chương 58

gacsach.com

Edit: TieuKhang

“Nhưng sự thật là ta đã tìm thấy nó trong khuê phòng của tẩu.” Phượng Triêu Hoa nói.

Tần Phi Yến không thể tin được lắc đầu. Bất chợt đáy mắt sáng lên, dần bình tĩnh trở lại, thì thầm nói: “Chẳng lẽ hắn đã đặt lại vào chỗ ấy?”

“Ai?”

Tần Phi Yến giật mình, vội lảng sang chuyện khác, “Ngươi bắt đầu hoài nghi ta từ lúc nào?”

Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn Tần Phi Yến nói: “Lần đầu tẩu xuất hiện ở rừng cây nhỏ.”

“Sao có thể như vậy?” Tần Phi Yến không hiểu, không rõ mình đã sơ suất ở chỗ nào mà bị bại lộ.

“Còn nhớ câu khi vừa xuất hiện tẩu đã nói không?”

Tần Phi Yến gật đầu, nhưng vẫn không hiểu câu “Dám đánh lén bổn tọa, chán sống rồi hả?” Có vấn đề gì.

“Tẩu tự xưng là ‘bổn tọa’.” Phượng Triêu Hoa thản nhiên nói, “Trong giang hồ hiện nay ngoài Thiên Thủ Quan Âm - Tần Phi Yến ra thì còn có nữ tử nào có ngạo khí như vậy nữa?”

“Giang hồ rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ. Ngươi không thể chỉ dựa vào chi tiết này mà vội kết luận thân phận của ta.”

“Không sai! Mới đầu ta cũng cho rằng chẳng qua đây chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng tẩu còn có một thói quen đã làm cho ta có thể khẳng định thân phận của tẩu.”

“Thói quen gì?”

“Mỗi khi chột dạ, tẩu sẽ sờ sờ vành tai. Dung mạo con người có thể thay đổi, nhưng một thói quen nhỏ lại rất khó sửa đổi. Chính động tác vô thức này đã bán đứng tẩu.” Phượng Triêu Hoa nói.

Hóa ra là thế!

Tần Phi Yến đã hiểu ra nhưng ngay sau đó liền ảo não mím chặt môi.

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, lập tức quay trở lại chuyện chính, nói: “Bây giờ tẩu nên trả lời vấn đề của ta đi. Người bỏ cây trâm phượng vào khuê phòng của tẩu là ai?”

Tần Phi Yến nghe vậy mặt lạnh xuống, kiên quyết không mở miệng nói chuyện nữa.

Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn Long Ngũ nói: “Y đã làm cách nào khiến cho nàng ta mở miệng?”

Long Ngũ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó liền sáng tỏ. Ngượng ngùng lí nhí thuật lại quá trình Long Liễm Thần thẩm vấn Tần Phi Yến.

Phượng Triêu Hoa nghe Long Ngũ tự thuật xong, không kiềm được bật cười phá lên. Một người ngày thường có bộ dáng quân tử khiêm tốn thì ra cũng có bộ mặt ác liệt như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, y rất thông minh, dễ dàng có thể nhìn thấu nhược điểm của người khác, hơn thế còn lợi dụng nó để đạt được mục đích trong thời gian ngắn nhất.

Phượng Triêu Hoa nhếch môi thú vị cười. Không biết nếu mình làm theo tình hình đặc biệt lúc ấy liệu mức độ tồi tệ có ‘sánh ngang’ được với y không nhỉ?

“Ngươi sẽ không làm vậy.” Giọng điệu của Tần Phi Yến hoàn toàn khẳng định, giống như đoán chắc rằng Phượng Triêu Hoa sẽ không làm thế.

Phượng Triêu Hoa khẽ cười nói: “Tới bây giờ rồi mà tẩu vẫn cho rằng ta sẽ nể mặt nhị ca, mắt nhắm mắt mở với tẩu sao?”

Tần Phi Yến nhất thời biến sắc, đáy mắt xuất hiện khủng hoảng, nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh, mạnh miệng nói, “Ngươi sẽ không. Trong Thất thiếu của Nam Lăng có ba ước định bất thành văn. Một...không đắc tội với quan phủ. Hai không bắt nạt kẻ yếu. Ba không gây khó dễ với phụ nữ.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy liền tắt hẳn nụ cười trên mặt. Sầm mặt lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ tẩu không biết rằng ước định đã không còn là ước định nữa kể từ giây phút nhị ca bị sát hại hay sao?”

Lần này, Tần Phi Yến thật sự bị dọa sợ. Cả khuôn mặt chỉ có hai chữ ‘sợ hãi’ rất rõ ràng.

Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn sắc trời ngoài cửa rồi nói: “Hoặc là trước khi ta thay đổi chủ ý tẩu hãy đưa ra lựa chọn, hoặc là để ta giúp tẩu đưa ra lựa chọn. Tẩu phải biết rằng, cho dù tẩu không nói cho ta biết, ta cũng có thể tìm ra được đáp án.” Chỉ là vấn đề thời gian lâu hay mau mà thôi.

Tần Phi Yến thấy mặt Phượng Triêu Hoa không có vẻ gì là muốn thương lượng liền lập tức bỏ vũ khí đầu hàng nói, “Chính là người mang mặt nạ quỷ các ngươi gặp ngày đó.”

“Hắn là ai? Tại sao tẩu lại có quan hệ với hắn?”

Tần Phi Yến do dự chốc lát mới bắt đầu nhớ lại, “Ta không biết hắn là ai. Ngày ấy sau khi biết được Vân bị sát hại, một mình ta chạy đến Đoạn Trường Nhai...

***

“Vân...Vân...” Tần Phi Yến nằm ở Đoạn Trường Nhai khóc đến tê tâm liệt phế, “Vân, chàng nói chờ sau khi dung mạo của thϊếp khôi phục chúng ta sẽ thành hôn. Chàng nói muốn cùng thϊếp thoái ẩn giang hồ, sinh thật nhiều thật nhiều hài tử, cùng nhau dạy bọn trẻ viết chữ tập võ. Sao chàng có thể nuốt lời, tại sao lại nuốt lời...”

Lúc này, một giọng nói lãnh khốc vang lên từ phía sau nàng, “Khóc có ích lợi gì, cho dù ngươi khóc đến chết ở chỗ này hắn cũng sẽ không sống lại được.”

Tần Phi Yến quay đầu lại ngửa mặt lên. Khi thấy một nam tử mang mặt quỷ mặt nạ đang nhìn mình thì hỏi, “Ngươi là ai?”

“Ta là người có thể báo thù thay cho người yêu đã chết của ngươi.” Người mặt quỷ nói.

“Báo thù cho Vân?” Tần Phi Yến thì thào tự nói, lúc này mới nghĩ đến vấn đề báo thù, hận ý phút chốc từ từ xộc thẳng lên não bộ nàng. Nhưng vẫn chưa đủ khiến nàng mất đi lý trí.

Tần Phi Yến xoay người lại, kinh ngạc nhìn vách đá vạn trượng sâu không thấy đáy, lạnh lùng tuyên thệ, “Thù của Vân nhất định ta phải báo, ta nhất định khiến kẻ hại chết chàng phải nợ máu phải trả bằng máu! Nhưng đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.”

Người mặt quỷ phát ra một tràng cười khinh miệt chói tai, “Chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn báo thù cho hắn sao? Quả thực là lời nói vô căn cứ. Ngươi biết kẻ gϊếŧ hắn là ai sao?”

“Ta sẽ điều tra được, không cần ngươi nhiều chuyện.”

“Đã trôi qua ba ngày kể từ ngày Vân Tiêu Dao bị sát hại rồi. Nam Lăng vương xuất động hết thám tử dưới trướng, bao gồm cả Tô Tứ chưởng quản có biệt danh là ‘Giang hồ vạn sự thông’ của Phi Oanh các mà vẫn không thu hoạch được gì. Chỉ dựa vào ngươi thì tra ra được cái gì?”

Tần Phi Yến ngạc nhiên. Đúng! Lực lượng của mình so sánh với thực lực Nam Lăng vương quả thực là ‘bà mo gặp phải thầy phù thủy’, ngay cả Nam Lăng vương cũng không có cách nào tìm được hung thủ...

“Hợp tác cùng ta, thấy thế nào?” Người mặt quỷ đưa ra lời mời.

Tần Phi Yến đứng dậy đối mặt với hắn hỏi, “Ngươi biết hung thủ là kẻ nào sao?”

“Đương nhiên ta biết.” Người mặt quỷ nói: “Mặc dù từ trước đến giờ Vân Tiêu Dao không kết thù với người khác, nhưng hắn có thân phận đặc biệt, người mơ ước địa vị của hắn đông như kiến cho nên kẻ muốn gϊếŧ hắn tất nhiên cũng sẽ không ít.”

Tần Phi Yến tỏ ra khinh thường đối với những lời này nói: “Bảy người huynh đệ bọn họ tình cảm rất tốt, ngươi đừng mong lừa ta.”

“Vân Tiêu Dao còn có một thân phận khác.”

Tần Phi Yến nghe vậy càng thêm không tin lời của hắn, vọt qua người hắn chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã.” Người mặt quỷ lấy một cây trâm phượng ra nói: “Còn nhớ cây trâm phượng này không?”

Tần Phi Yến kinh hãi đưa tay muốn đoạt lấy trâm phượng, nhưng đã bị người mặt quỷ tránh đi.

“Đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi đánh không lại ta đâu.” Người mặt quỷ nói.

Tần Phi Yến liều mạng bắt cánh tay hắn lại, như kẻ điên điên cuồng hỏi, “Trâm phượng ở trên tay ngươi, có phải ngươi đã gặp chàng hay không? Chàng vẫn còn sống phải không?”

Người mặt quỷ hất mạnh tay của nàng ra, thế nhưng nàng nắm quá chặt, làm cách nào cũng không vung ra được, vì vậy bực dọc chán ghét nói, “Nữ nhân điên này mau buông tay ra! Người rơi xuống vách đá vạn trượng còn có thể sống được sao? Cây trâm phượng này là khi đó ta nhặt được ở chỗ này.”

Tần Phi Yến nghe vậy trong chớp mắt hơi sức toàn thân giống như bị người hút hết. Nàng buông tay ra hai mắt trống rỗng ngồi sụp xuống đất.

***

Đột nhiên Tần Phi Yến giật bắn người, ngừng dòng hồi tưởng, ngay sau đó trợn to hai mắt tức giận nói, “Vậy mà ngươi lại đi xưng huynh gọi đệ với hung thủ đã hại chết Vân!”

“Tẩu nói cái gì?” Phượng Triêu Hoa có cảm giác như đang có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên khiến toàn thân lạnh toát...