Phượng Hí Đông Cung

Quyển 1 - Chương 12: - Lần Nữa Bị Ám Sát

Phượng Hí Đông Cung

Quyển 1 - Chương 12 - Lần Nữa Bị Ám Sát

gacsach.com

Bất ngờ giọng nói trẻ con bỗng vang lên, “Tiểu di, tiểu di...”

Phượng Triêu Hoa nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ngồi xổm xuống cười nói, “Ngân nhi.”

Ngân nhi nhào ngay vào lòng Phượng Triêu Hoa, bặp bẹ nói, “Nương...nương không cần Ngân nhi nữa. Tiểu di biết nương đi đâu không?” Giọng điệu kia vô cùng uất ức, nhưng không hề khóc.

Phượng Triêu Hoa ôm cô bé lên, dỗ dành nói, “Nương đang ở nhà ông ngoại chờ Ngân nhi, Ngân nhi có muốn theo tiểu di về không?”

“Muốn.” Ngân nhi len lén nhìn sang Thái phó, thấy sắc mặt Thái phó không tốt, lúc này mới cúi đầu lí nhí nói, “Hay là đừng đi nữa. Ngân nhi ở nhà đợi nương về.”

“Đừng sợ, Ngân nhi là tiểu thiên kim của tướng phủ, là cháu ngoại gái của thái tử, không một ai dám khi dễ cháu.” Phượng Triêu Hoa dỗ dành Ngân nhi nhưng thật sự là cố ý nói cho Thái phó nghe.

Ngụ ý, nếu như ngươi dám phản đối, là đối đầu với thái tử gia và Thừa tướng.

Thái phó cũng nghe ra ý của nàng, nhưng không cam lòng nhường bước nói, “Lão thần sẽ phái nghịch tử đi đón con dâu lớn trở về.” Ngân nhi là cháu gái duy nhất của Trần phủ, tuyệt đối không thể để Phượng phủ cướp đi.

“Gia tỷ vừa mới về nhà mẹ, bổn cung muốn giữ tỷ ấy ở lại thêm vài ngày.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.

“Chuyện này...”

“Không phải Thái phó đưa tỷ ấy về sao? Chẳng lẽ chỉ định để tỷ ấy ở nhà nương mấy canh giờ thôi sao?”

“Cựu thần...cựu thần dạy con không tốt, xin thái tử phi thứ lỗi.” Thái phó cắn răng nghiến lợi nói.

Phượng Triêu Hoa bế Ngân nhi ngồi vào trong kiệu, sau đó vứt lại một câu, “Những chuyện khác, sau này hãy nói tiếp.”

Trơ mắt nhìn cỗ kiệu rời đi, mặt mày Thái phó giận đến tái xanh, trách cứ nói, “Đã bảo ngươi đừng đưa con dâu về, ngươi lại không nghe. Phủ Thái phó cũng đâu phải là không có bạc để nuôi thêm một người.”

“Con không có ngờ thái tử phi trở về tướng phủ vào lúc này.” Trần Thanh Phi ngụy biện nói.

“Ngươi bảo mọi người đưa về bên đó, còn sợ ả ta không biết hay sao?” Thái phó thật sự bị đứa con trai này chọc cho tức chết.

Trần Thanh Phi hậm hực gãi gãi mũi, không nói thêm gì nữa.

***

Đêm đến, Long Liễm Thần ngồi ở thư phòng phê duyệt tấu chương như thường ngày, bút hý hoáy liên tục không ngừng nhưng có chút không yên lòng.

“Thái tử gia...” Tiểu thái giám đang trực ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Long Liễm Thần giật mình, buồn bực cau mày, mở tấu chương trên tay ra, đột nhiên khóe mắt nhoáng lên, tấu chương bên phải không phải đã phê duyệt xong rồi sao? Sao vẫn còn chia thành hai đống?

Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của thái tử gia, tiểu thái giám không dám trực tiếp trả lời, vì vậy cầm lên tấu chương phía trên cùng thận trọng đưa cho thái tử.

Mở ra xem thử liền trợn tròn hai mắt, lại phê duyệt tấu chương. Long Liễm Thần thở dài ão não, rũ mắt nhìn đống tấu chương được chia làm hai kia hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu bản?”

“Bẩm thái tử gia, chín bản.”

Xem ra, tối nay không phải ngày tốt để quan tâm dân chúng. Long Liễm Thần đặt bút xuống nói: “Không phê nữa.” Dứt lời, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Gió đêm nhẹ lướt, cành lá chập chờn, thổi tới từng cơn man mát.

Long Liễm Thần chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn vô số vì sao trên trời, suy nghĩ mông lung, không có mục đích đi trên con đường nhỏ quen thuộc đến Đông cung.

Hồi lâu, khi ba chữ cung Phi Phượng đập vào mắt, lúc này Long Liễm Thần mới giật mình, sao mình lại đến đây. Đáy mắt thoáng qua vài tia ảo não, không nghĩ thêm nhiều liền xoay người đi trở về. Nhưng khi vừa rời khỏi cung Phi Phượng, trong lòng như có thứ gì đó quanh quẫn mãi không tiêu tan, cuộc nói chuyện với Minh Hiên vào giờ ngọ càng lúc càng hiện lên rõ ràng, khiến hắn không có cách nào quên được...

***

“Theo mật báo, giờ Tý tối nay bọn họ sẽ có hành động. Có cần phái người bảo vệ thái tử phi không?” Trần Minh Hiên nói.

“Tướng phủ có hộ viện* bảo vệ nàng, không cần phải nhiều chuyện.” Long Liễm Thần lạnh nhạt nói. (hộ viện ở đây tức là người bảo vệ 1 viện chứ không phải cho cả phủ nhé)

“Mấy năm gần đây, thích khách bọn họ phái đến càng ngày càng lợi hại, thậm chí có dân liều mạng trên giang hồ, sợ rằng hộ viện tướng phủ khó có thể ứng phó.” Trần Minh Hiên lo lắng nói.

“Đó là do vận mệnh nàng ta đã như vậy.”

Thấy y kiên quyết như thế, Trần Minh Hiên không nói thêm gì nữa.

“Nghe nói hôm nay nàng đi đại náo phủ Thái phó. Coi như cũng có bản lĩnh khiến cha với đại ca ta tức giận không nhẹ.”

“Ngươi không ở đó?”

“Không có. Chỉ nghe kể nàng đã đoạt cháu gái của ta, tức là cháu ngoại gái của huynh đi rồi.” Trần Minh Hiên buồn cười nói.

Thu hồi lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, giờ Tý sắp đến. Long Liễm Thần thở dài một tiếng, phi thân đi về hướng tướng phủ. Chỉ mong còn kịp.

***

Lạc Phượng các tại tướng phủ, trắng sáng sao thưa, bóng đêm bức người. Từng trận gió nổi lên, cây cối vốn nên ủ rũ lại có vẻ bồn chồn không yên khác thường, theo gió lay động phát ra tiếng xào xạc như trống trận vang dội lên trong đêm tối.

Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa đang ngủ say sưa bỗng nhiên nhíu hai hàng mi thanh tú lại, hai mắt nhấp nháy hé mở, định thần lắng nghe một lúc rồi xoay người ngủ tiếp. Trong lòng cũng biết, sáng sớm ngày mai lại dậy trễ nữa rồi. So với người khác nàng ngủ không sâu, xung quanh có động tĩnh nhỏ cỡ nào cũng sẽ bị đánh thức, vì vậy mà thường hay bị mất ngủ, cho nên đa số thời gian đều dùng vào việc ngủ, nếu không tinh thần rất khó tỉnh táo. Cũng vì vậy mà danh tiếng tham ngủ của nàng đã được lan truyền đi nhanh chóng. Đối với việc này, nàng cũng đành chịu.

Người tới càng lúc càng gần. Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười khổ, tại sao đã ra khỏi Đông cung rồi mà vẫn không thể thoát được vận rủi bị quấy rầy giấc ngủ? Ở Kinh Thành, xưa nay nàng chưa hề ra cổng trước, bước cổng sau, là người an phận, bản tính thuần lương, cũng không kết thù với người khác, nhưng thường xuyên bị quấy rầy, nhất định không bởi vì nàng là Phượng Triêu Hoa, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân...Người đối phương muốn đối phó là thái tử phi, mà nàng...thật bất hạnh lại trúng tuyển.

Phượng Triêu Hoa nhíu mày, âm thầm đề phòng, nghe ra, người tới đã ở trên nóc phòng rồi. Nàng rất chờ mong người tới sẽ lấy cách gì để tấn công.

“Cạch...” Lát sau một nửa ngói lưu ly trên nóc nhà bị rơi ra, một chút ánh trăng theo đó mà vào, vừa đúng chiếu xuống mặt Phượng Triêu Hoa.

Chân mày Phượng Triêu Hoa càng nhíu chặt, thở dài, xem ra, người tới muốn tấn công không phải là y mà là nàng.

Đột nhiên có thứ gì đó mát lạnh nhỏ lên môi Phượng Triêu Hoa.

Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười lạnh, giả bộ xoay người, mượn hành động đó quẹt thuốc lên áo gối rồi ngủ tiếp.