Chương 6
" chuyện gì vậy chứ ? Sao lại thế này chứ... "Tiêu Chiến bị kẹt trong xe vẫn cố gắng đá chân vào cửa mong nó có thể mở ra , lửa bên ngoài càng lúc càng lớn...nếu anh còn không ra được bên ngoài thì xe sẽ phát nổ , đời anh cứ thế mà kết thúc mất thôi...
" chú Dương...chú Dương "
Cuối cùng trong nhà cũng có người đi ra , anh liền ra sức gọi lớn và dùng tay đập đập cửa...xe cháy khói bốc như thế không cần anh gọi thì trợ lý của ba anh cũng thấy mà thôi...
Ông chạy nhanh lấy bình chữa cháy ra xịt vào xe của Tiêu Chiến . Lúc này Nhất Bác từ đằng xa chạy lại vờ như không biết gì , mặt mang sự hốt hoảng đập vào cửa xe của anh mà hỏi...
" anh có sao không ? Ổn không ? "
" Vương Nhất Bác...Nhất Bác..."
Gặp Nhất Bác thì anh rất mừng , chẳng biết vì sao thấy cậu thì anh còn hơn là gặp được cứu tinh...
Nhất Bác cho tay mở cửa xe ra , dù cậu thừa biết cửa này vốn chẳng mở được nhưng vẫn cố diễn y như thật , dựng lên màn nóng lòng cứu anh mà lại bất lực...
" dùng cái này "
Ông Dương đưa cho Nhất Bác một gậy sắt để cậu cạy cửa xe cứu Tiêu Chiến ra . Cậu dùng lực và cố gắng một hồi thì cánh cửa cũng được mở...
Tiêu Chiến thở ra vài hơi gấp gáp vì lòng hoảng loạn , may mà anh thoát được không thì đã chết cháy rồi...
" anh có sao không ? "
Nhất Bác đỡ lấy Tiêu Chiến , anh khẽ lắc đầu bảo không . Anh đâu phải chưa từng gặp qua tình huống chết trong gang tấc , chỉ là anh thật không muốn chết một cách chẳng minh bạch như thế này...
" con ổn chứ ? "
Tiêu Vĩ trong nhà cũng đi ra hỏi thăm anh...
" không sao...con ổn "
" được rồi , cậu đưa con tôi đi làm đi...chuyện này để tôi giải quyết "
Anh còn định gọi cảnh sát đến điều tra , nghe Tiêu Vĩ nói thế anh liền kinh ngạc mở to mắt và nói
" không được đâu ba...con phải làm rõ chuyện này , con nghi vụ này có liên quan.... "
" ba nói để ba lo hết con nghe không hả Tiêu Chiến ? "
Ông gằn giọng nói lại với Tiêu Chiến bằng thái độ không một chút kiên nhẫn , anh vì vậy cũng đành chọn yên lặng...
Tiêu Chiến biết chuyện này không đơn giản chút nào , chắc rằng có dính líu đến người đã phá rối trong phòng Tiêu Vĩ nên mới muốn đích thân điều tra...
Cái Tiêu Chiến không hiểu được chính là chuyện tra xét này nên để anh làm , vì đây nằm trong phận sự của anh . Còn Tiêu Vĩ là viện trưởng viện kiểm soát , làm sao thích hợp mà ông lại chẳng chịu giao cho anh ?
Chưa dừng ở đó , trong vụ này có gì mờ ám mà Tiêu Vĩ chẳng cho anh động tay vào...thật sự Tiêu Chiến có chút rối và không thể hiểu nổi...
" thiếu gia...xe của cậu "
Người vệ sĩ trong nhà liền lái một chiếc xe khác ra cho Tiêu Chiến đi làm . Nhất Bác thấy xe đến cũng bảo với anh rằng
" đi thôi...đi thôi "
Cậu mở cửa xe và nhanh đẩy anh vào trong rồi qua bên phía ghế lái ngồi vào để chở anh đến chỗ làm...
" cậu đẩy tôi làm gì chứ ? "
Ngồi trong xe Tiêu Chiến có chút bực bội quay sang hỏi Nhất Bác...
" anh thấy bộ dạng của viện trưởng Tiêu rồi đó...anh còn nói nữa sẽ không hay đâu "
Tiêu Chiến cũng biết cùng ông tranh luận là chuyện không tốt , nhưng chuyện này không dừng ở dạng gây rối nữa mà là muốn gϊếŧ người . Người bị hại cũng chính là anh , ai đảm bảo kế tiếp không phải là Tiêu Vĩ chứ...
Thành ra Tiêu Chiến muốn tìm ra ngọn nguồn lẫn nguyên nhân và ai chính là thủ phạm . Thế mà ông lại không cho , nói sao anh chẳng bực...
" từ từ rồi cùng ba anh thương lượng cũng được , hoặc đợi ba anh điều tra xong thì anh dựa theo đó mà truy tố cũng được rồi mà "
Nhất Bác nhìn vẻ mặt bực bội của Tiêu Chiến mà cười trong lòng , cậu chắc rằng anh đang tức điên chỉ là chẳng bộc lộ thôi .
Với cái tính thượng đẳng của Tiêu Chiến lại rơi vào cảnh bị người ta muốn gϊếŧ hại thì có gì tức bằng ? Cậu dám chắc , anh đang muốn xé xác người đã hại anh ra làm trăm mảnh...
" hay hôm nay anh nghỉ thêm một ngày đi... "
Tự dưng cậu bảo Tiêu Chiến nghỉ khiến anh có chút bực mà xoay mặt sang cao giọng hỏi...
" cậu bệnh à ? tôi gần đây nghỉ nhiều lắm rồi ấy "
" tôi lo cho anh thôi...tinh thần của anh liệu ổn không mà đi làm ? "
Nhất Bác không vì trả thù đã bóp nát Tiêu Chiến rồi , cậu có ý tốt thế mà anh lại dùng cái giọng điệu đó đáp trả sao ?
Mà Nhất Bác nghĩ xong lại thấy không đúng chút nào , lúc nãy thấy bộ dạng hoảng loạn không thoát được ra ngoài của Tiêu Chiến thì cậu không hề thấy vui chút nào...
Dạng như lúc đó Tiêu Chiến thật sự chết thì Nhất Bác sẽ buồn bã lắm . Không rõ được cơn buồn đó dâng lên là do cậu chẳng còn thứ gì để chơi hay vì nguyên nhân khác...
Mà giữa Tiêu Chiến và cậu làm gì có nguyên nhân khác chứ ? Lòng của Nhất Bác rối loạn như hiện tại là sao đây ?
Dựng lên một màn mưu sát để dọa đối phương mà lòng không dễ chịu là thế nào ? Thật khiến người ta khó hiểu chết đi được...
Kể cũng lạ , từ khi cạnh Tiêu Chiến thì cậu không rõ bản thân đang thật sự mong muốn cái gì nữa . Ý nghĩ trả thù không hề phai nhạt nhưng chẳng thể nặng tay với anh...
Là do Tiêu Vĩ mới là người có tội , hay dần bị Tiêu Chiến làm cho rung động rồi ? Mà con người của anh theo nhận xét của Nhất Bác đưa ra là rất khó ưa...cạnh nhau cũng chưa lâu , bản thân anh ngoài gay gắt với cậu thì còn gì lãng mạn đâu mà cảm động hay dao động...
Mấy chuyện yêu con của kẻ thù chỉ có trong phim ảnh và tiểu thuyết , do đó mà Nhất Bác thấy điều này là không có khả năng ở nơi cậu...chưa hết , cậu không yêu nổi một người có tính cao lãnh như Tiêu Chiến đâu...
Quay lại tình cảnh hiện tại , Tiêu Chiến chỉ xùy một tiếng nhỏ với cậu và hơi bĩu môi...tay thì chống lên thành cửa và bảo
" tôi nói không sợ thì cậu có tin không ? "
" tin chứ... "
Nhất Bác không phải trả lời cho có , mà cậu biết nhiêu đây không dọa anh được đâu . Dẫu sao cũng chưa đến phần đặc sắc mà...
" nói thật...lòng tôi lúc đó đúng loạn "
" ai cũng vậy thôi...tự dưng xe cháy và không thể chạy ra ngoài "
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Nhất Bác , mặt cậu đang nghiêm túc...không có gì là chê cười hay giễu cợt làm anh bắt đầu dần thích con người của cậu rồi...
Không kể đến tính tình vì nghĩa và ngay thẳng của cả hai đều giống nhau , mà còn sự chu đáo , biết suy nghĩ nơi Nhất Bác làm anh rất dễ chịu...
Ngoài mặt Tiêu Chiến luôn nói Nhất Bác phiền phức , thế mà sâu trong lòng anh thì dường như lại rất thích...
" lúc đó...tôi thật không muốn chết , vì chết như thế rất oan ức khi ngay cả người muốn gϊếŧ mình là ai cũng không biết được "
" tôi nằm vào trường hợp của anh cũng như thế thôi "
Tiêu Chiến gật gật đầu rồi đổi chủ đề ngay lập tức...
" cậu đến trụ sở chính làm đi "
Nhất Bác kinh ngạc quay sang nhìn anh , cái chuyện đến trụ sở chính này không nằm trong kế hoạch của cậu...nhưng nếu được đến đó thật thì càng tốt , vì sẽ dễ thân thiết với Tiêu Chiến...
" lên...lên trụ sở chính sao ? Tôi...tôi vào chỗ đó được hả ? "
Tiêu Chiến nhẹ cười và ừm một tiếng , chỉ cần anh muốn thì ai dám cản...
" anh nói thật hả ? "
" cậu đang xem thường tôi đó hả ? "
Tiêu Chiến lại sinh khí quay sang hỏi Nhất Bác , cậu vờ vẻ mặt vô tội xen lẫn sự vui mừng nói rằng
" không có...không có..là tôi thật sự không tin được chuyện mình lên trụ sở chính "
Tiêu Chiến lườm cậu một cái và lắc lắc đầu , đối với người không biết gì về Nhất Bác như anh thì sẽ thấy cậu hồn nhiên đến mức ngốc nghếch...
Cậu từng trong sáng như màu trắng của hoa mẫu đơn , chỉ tiếc là Tiêu Vĩ đã dùng máu của ba cậu nhuộm lên rồi...
Do được anh nhúng tay vào thành ra chuyện cậu lên được trụ sở chính cũng vào ngay hôm sau...
Cậu ăn mặc quân phục chỉnh tề , đến trước mặt Tiêu Chiến chào một cái
" xin chào công tố Tiêu "
Anh nở một nụ cười tươi còn tràn đầy ấm áp...rời khỏi ghế làm việc để tiến về phía Nhất Bác vỗ vỗ vai cậu
" đừng phụ lòng tôi "
" rõ thưa công tố Tiêu "
Nhất Bác dõng dạc nói , chính vì thấy cậu có bản tính lỗi lạc giống mình nên anh mới giúp , anh hy vọng đây không phải sai lầm...
Nhưng Tiêu Chiến đâu ngờ được , ngay từ đầu thân thiết với Nhất Bác đã là sai phạm cực kỳ rồi...
Thời gian cũng cứ thế mà thấm thoát trôi qua , cả hai làm việc chung một chỗ thành ra chạm mặt nhau là chuyện bình thường...
Cộng thêm Nhất Bác luôn muốn lượn trước mặt Tiêu Chiến , cho nên quan hệ cả hai ngày càng khắn khít...lòng của anh vẫn là không nghĩ gì , nhưng Nhất Bác lại tựa hồ muốn mỗi ngày cạnh anh nhiều một chút , dường như gần nhau quá nhiều đến khi xa một chút liền thấy không quen...
Tiêu Chiến đi lấy cafe mới phát hiện Nhất Bác đang vò đầu bứt tóc nên đi qua hỏi
" sao vậy...có chuyện gì sao ? "
" rắc rối to đùng rồi anh Chiến à "
Anh khẽ nhướng mày và kéo ghế của bàn bên cạnh ngồi xuống .
Cũng do cả hai đã thân với nhau nên cũng không xưng hô khô khan và nghe đầy khoảng cách nữa...
" thế nào ? "
" xuất hiện một tên sát nhân biếи ŧɦái , đã gây ra 7 vụ thảm án rồi nhưng vẫn chưa bắt được "
Tiêu Chiến nghe xong liền kinh ngạc , đã gây ra 7 vụ nhưng vẫn còn ngoài vòng pháp luật sao ? Gần đây anh chỉ chú tâm vào các phiên xét xử lớn...không ngờ bên ngoài đã có vụ chấn động dư luận như thế...
" rốt cuộc bộ phận này làm việc kiểu gì vậy chứ ? Mau mở cuộc họp , tôi chủ trì "
Cái bản tính này của Tiêu Chiến là thứ khiến Nhất Bác thích nhất , vì quá đúng với ý cậu rồi...cậu là đang muốn kéo anh vào vụ án này...
Rất nhanh mọi người chịu đảm nhận vụ án này đã có mặt đủ và vào cuộc họp...
" báo cáo chi tiết đâu ? "
" dạ đây "
Một nữ cảnh sát liền đáp lại lời của Tiêu Chiến và cầm remote bật màn hình chiếu lên để cho anh xem...
" ngoài cách thức giống nhau ra thì các đối tượng bị sát hại đều không có gì tương đồng "
Nhất Bác khẽ gật đầu rồi nói tiếp theo câu của Tiêu Chiến vừa thốt lên...
" đúng vậy , đối tượng bị sát hại có nam lẫn nữ...thậm chí là người đã có chồng "
" vậy đã mô phỏng dáng vóc hung thủ chưa ? "
Cô cảnh sát lúc nãy tiếp tục chuyển màn hình để cho Tiêu Chiến xem...
" theo phân tích từ dấu giày thì người này cao khoảng 1m73 , nặng tầm 62kg...với những gì ở hiện trường vụ án để lại cho thấy đối phương là người lôi thôi "
Tên sát nhân này sau khi cưỡng bức nạn nhân đến chết thì dùng dao lóc hết da của người ta ra , kẻ có tâm lý vặn vẹo như thế thì ăn mặc sạch sẽ là chuyện không thể nào...
" đã khoanh vùng những kẻ đáng nghi chưa ? "
Anh lật các trang báo cáo để xem tỉ mỉ , song tai vẫn nghe Nhất Bác trả lời
" đã khoanh , nhưng cũng không có kết quả gì khả quan "
Tiêu Chiến đột nhiên thấy có gì đó bất thường sau khi xem kỹ các tình tiết , anh lấy bút lông vẽ lên cái bản lớn gần đó các địa điểm hung thủ gây án , sau đó nối lại dưới dạng đường thẳng thì gần như ra được chữ 杀
" nếu là chữ gϊếŧ , vậy...chẳng phải còn 6 người nữa sẽ phải chết sao ? "
" vấn đề chính là không để tên đó đạt được ý nguyện "
Nhất Bác sau khi nghe Tiêu Chiến nói cũng đứng lên , đi lại đưa tay ngụ ý mượn bút của anh...
Tiêu Chiến cũng truyền bút qua cho Nhất Bác và đứng sang một bên xem cậu có đưa ra đúng địa điểm tiếp theo hay không...
" vậy...chính là ở đây "
" coi như cậu thông minh "
Tiêu Chiến vừa cười vừa khen , rồi ngồi lại bàn cùng mọi người bàn chiến lược...
Cách ba ngày tên đó lại gϊếŧ một người , hôm nay trùng hợp lại là ngày thứ ba...vì thế nên anh quyết không để kẻ đó chạy thoát...
Tối đó , anh và những người có phận sự chia nhau ra canh giữ ở địa điểm được khoanh vùng...
" bên cậu thế nào rồi ? "
" vẫn bình thường... "
Tiêu Chiến dùng thiết bị kết nối nhỏ chỉ bằng hạt đậu , gắn lên cổ áo để tiện liên lạc với Nhất Bác cũng như tránh bị phát hiện...
" bảo mọi người phải chú ý một chút..."
Tiêu Chiến vờ như đang buồn và uống say...cạnh chỗ anh ngồi có rất nhiều chai bia đã khui và chưa khui...
" hy vọng...hắn ta không đổi địa điểm "
Đúng là những nét nối lại khiến chữ 杀 dần hiện ra...nhưng cũng đâu thể chắc chắn được đó là ý kẻ sát nhân đang đề cập đến . Lỡ là trùng hợp hay hắn làm ở các địa điểm lộn xộn , miễn sau nối lại thành giữ 杀 là được thì sao ?
" ây da...gậy...gậy đâu rồi..aiz...đau quá "
Tiêu Chiến đang nghĩ thì thấy gần đó có một người tuổi tầm 40 không nhìn thấy đường bị ngã , thành ra nhanh chân chạy lại giúp đỡ...
" chú ơi , chú có sao không ? "
Tiêu Chiến cầm lấy cây gậy đặt vào tay người này , đối phương gật gật đầu liên tục bảo cảm ơn...
Trong lúc Tiêu Chiến dìu ông chú đứng dậy thì ông ta đã lấy từ trong túi áo ra một chai thuốc mê xịt thẳng vào mặt anh rồi
Tiêu Chiến biết mình trúng kế rồi , liền đẩy mạnh người này ra xa mình...đầu anh bắt đầu nặng và tầm nhìn khá mờ ảo...
Đối phương muốn bắt con mồi đêm nay nên tiến lại phía Tiêu Chiến . Tuy anh bị trúng thuốc nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo chống lại tên tội phạm và muốn chế ngự hắn....
Kẻ này cũng có võ , liền xuất ra những đòn tấn công lại Tiêu Chiến . Anh giờ đây đứng còn không vững nhưng ráng thủ đến cùng , anh phải kéo dài thời gian để Nhất Bác đến đây...
Nhân cơ hội kẻ đó bị đá nằm dưới đất , Tiêu Chiến lấy còng ra định còng lại...
Nhưng với một người chẳng còn nhìn rõ phía trước như Tiêu Chiến thì phản ứng của tên kia nhanh nhạy hơn...hắn thấy mình đã đấu không lại nên rút dao ra và ngồi bật dậy xông về phía anh
Anh giờ đã thấm thuốc rồi , mí mắt cũng nặng trĩu...chẳng còn sức để đánh nữa , thấy hắn đang định cắm dao vào mình thì chỉ còn biết đưa tay lên đỡ...
Con dao nhọn và sắc bén , được thiết kế mỏng tựa giấy cứ thế xuyên luôn qua cổ tay của Tiêu Chiến , kẻ này dùng lực rất nhiều...cố tình đem mũi dao đâm trổ xuống bề mặt dưới của tay anh...
Anh giờ đây cả la cũng chẳng nổi , tựa hồ sâu trong cuống họng phát ra một chữ a khá khàn...
Tiêu Chiến dùng chút sức lực cộng thêm một ít tinh thần còn sót lại giơ chân đá mạnh vào bụng tên đó, khiến hắn văng ra xa...
Dù con dao vẫn còn mắc kẹt lại chưa được rút ra nhưng tay anh vẫn chảy máu tuôn tuôn...
Lúc này Nhất Bác cùng mọi người đã đến , liền chặn đầu và bắt được tên tội phạm biếи ŧɦái đó...
Do bọn họ chia ra canh ở mỗi nơi thành ra lúc tụ hợp lại cùng một chỗ cũng mất khá nhiều thời gian...
" anh Chiến...anh Chiến "
Nhất Bác đưa tay đỡ lấy Tiêu Chiến , sau khi anh nhìn thấy gương mặt của cậu rất nhạt nhòa thì lâm vào hôn mê...
Cậu để cho mọi người dẫn tên đó về sở cảnh sát , còn mình đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện....
Nhất Bác ngồi trong xe ôm lấy anh và khẽ nói
" Tiêu Chiến à...tôi cũng không muốn hại anh đâu , có trách thì trách nhà họ Tiêu anh nợ tôi "
Cái tay này của Tiêu Chiến dù được chữa trị bằng phương pháp tốt nhất thì cùng lắm là hồi phục được 6 phần thôi...
Một người thích bắt tội phạm như anh , sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình không còn khả năng cầm súng nữa thì sẽ thế nào đây ?
Còn thêm cái tính khí cao ngạo , biết tay mình không thể bình thường như trước có khi nào sẽ tự vẫn luôn không ?
Nhất Bác thật nóng lòng chờ lúc Tiêu Chiến tỉnh lại , vẻ mặt lúc đó của anh chính là thứ cậu mong đợi nhất...