Chương 8
Tiếng cửa nhà bị đá văng làm Tiêu Chiến giật thót mà hét lên một tiếng a, nhưng cũng không quá lớn, Tiêu Đoan hoảng hốt nhìn đối phương đang dùng ánh mắt chứa đầy lửa giận, còn đan xen muốn gϊếŧ người để dán lên người anh của mình. " anh muốn chết thật đó hả? Anh muốn tôi gϊếŧ chết anh mới cam lòng à? "
Cậu không để ý đến Tiêu Đoan đang đứng đó mà vừa hỏi vừa hùng hổ tiến đến chỗ anh. Giọng điệu chứa đầy sự tức giận nên hạ xuống trầm khàn, nghe qua đúng là đáng sợ.
Tiêu Chiến run rẩy, môi mấp máy, nhất thời cũng không biết nói sao, đáp thế nào. Anh biết Nhất Bác gϊếŧ người, còn không đầy 5 phút và chẳng gớm tay. Vậy có khi nào hôm nay chính là ngày kết thúc cuộc đời của anh không? Vì giữa cả hai đâu tồn tại loại nghĩa tình hay thân thuộc gì đâu mà cậu chẳng dám xuống tay hay nhân nhượng chứ?
Tiêu Chiến cho tay vịn vào thành ghế rồi từ từ đứng lên dù lòng rất hoảng sợ, anh phải làm thế nào đây? Sao chưa gì Nhất Bác đã tìm đến nhanh vậy chứ? Số anh định không thể thoát khỏi cậu à? Sao mới đó đã bị phát hiện rồi?
" tôi..tôi... "
Tiêu Đoan nheo nheo mắt, đúng thật là cuộc sống ở Vương gia đã có không ổn nên bộ dạng của anh mới trở nên bất thường như thế, thấy Nhất Bác định bắt lấy anh thì cô đứng ra chặn lại.
" Vương tổng, ngài đang định làm gì vậy? "
Tiêu Chiến thấy kỳ này là chuyện mình giấu ba và em gái đều vỡ hết cho mà xem. Lòng đầy sợ hãi còn đan xen sự nóng xót vì chuyện mình nói dối sắp bị phơi bày cả rồi.
" cô có tư cách gì nói chuyện với tôi? Tránh ra một bên đi "
Nhất Bác bực bội đưa tay đẩy Tiêu Đoan sang một bên để đi lại chỗ Tiêu Chiến đang đứng rồi bắt lấy cổ tay anh.
" anh tưởng tôi không dám gϊếŧ anh à? "
" tôi đau..a...tôi.....tôi "
Tiêu Chiến thật sự sợ, cuống họng đông cứng mất rồi, một câu đơn giản cũng không nói được, chỉ mãi lắp bắp. Nhất Bác cười một cái, cậu đâu có dư hơi mà nghe mấy câu nhảm đó của anh nên cứ vung tay tát một cái trước rồi tính.
" con mẹ nó, đúng là không biết chữ nên nhắc đến từ chết chẳng biết sợ mà "
Vương Nhất Bác điên rồi sao? Vì cái gì mà phải nói nặng đến vậy? Đυ.ng vào nỗi đau của Tiêu Chiến, sự tủi thân nơi anh mới cam lòng sao? Tổn thương đối phương bằng cách dùng lời nói miệt thị thì có gì hay ho?
" ngài đang làm đau anh hai tôi đó, buông anh tôi ra, ngài lấy tư cách gì đánh anh tôi hả? "
Tiếng xương tay của Tiêu Chiến vang lên răng rắc đến em gái anh cũng nghe. Cô đi lại gỡ tay và đẩy Nhất Bác ra xa anh mình, song cũng hỏi thăm và xem thử chỗ vừa bị đánh qua có sao hay không.
" ngài điên à? Cư xử như thế là sao? Anh tôi đã làm sai cái gì mà ngài lại đối xử như thế? "
Tiêu Đoan hiểu ra rồi, cái vết đỏ sưng trên trán anh chính là do cái người đang đứng trước mặt, mang con mắt đỏ ngầu gây ra.
" tôi không rảnh nhiều lời, cô cút cho tôi "
Nhất Bác lại xông lên đẩy Tiêu Đoan nhưng cô đang kiên quyết bảo vệ anh mình nên cho tay cản ngăn, cậu đang nóng giận đùng đùng cho tát cô một cái, khiến cô nằm bẹp dưới gạch.
" em, em có sao không? A Đoan, em có sao không vậy? "
Tiêu Chiến nghe âm thanh bốp bốp quen thuộc vang lên cũng như chữ a được phát ra từ miệng của Tiêu Đoan cũng biết em mình bị đánh rồi, thành ra lo lắng, định ngồi xuống để đỡ lấy cô ấy.
Thế nhưng Nhất Bác đã giữ chặt cánh tay Tiêu Chiến lại và lôi anh đi, cơ hội để anh chạm được vào Tiêu Đoan xem cô ấy ra sao rồi cũng chẳng được.
" a...buông ra, buông tôi ra đi, tôi không muốn, buông đi mà "
Tiêu Chiến bắt đầu kháng cự, hôm nay anh đã ra khỏi cái nơi tựa địa ngục đó rồi thì không có chuyện theo Nhất Bác trở về đâu. Cái nơi đó đối với anh thì chứa đầy hình ảnh nhớp nháp, còn sống thêm giây nào ở chốn đó anh sẽ sớm điên mà thôi.
" anh hai, Vương tổng ngài buông anh tôi ra "
Tiêu Đoan đứng lên để giữ anh mình lại đừng để cho Nhất Bác có thể kéo anh đi.
" hai người tưởng có thể chống lại tôi sao? "
Nhất Bác cũng buông tay, mặt đầy sát khí nghiến răng hỏi lại. Cậu căn bản đâu sợ chẳng đem được Tiêu Chiến đi, một người mù, một là nữ nhân. Phần thắng đương nhiên là nghiêng về phía cậu.
" Vương tổng à, có phải ngài quên quá mau rồi không? Hay mắc bệnh tưởng tượng, đem màn kịch đó xem là thật? "
Tiêu Đoan tưởng đâu Nhất Bác sẽ đối tốt với Tiêu Chiến mới đồng ý diễn màn kịch thiếu nợ, nào ngờ hôm nay cô sáng mắt rồi. Ban đầu tưởng tốt hóa ra đã tạo nên nghịch cảnh hại chính anh của mình, cô hối hận khôn nguôi.
Tiêu Chiến không hiểu sao em gái mình lại nói như thế, nhưng do cô quá bức xúc, vì chẳng muốn anh phải khổ thì đành khui hết ra thôi.
" em...em nói gì vậy a Đoan? "
Nhất Bác cười khinh, tiến lên vài bước và đẩy nhẹ Tiêu Đoan đang vì chuyện ăn năn mà ảnh hưởng đến tinh thần sang một bên để nâng cằm anh lên bảo rằng.
" nếu anh còn chưa hiểu, thì để tôi nói cho anh hiểu nha "
Biết Tiêu Chiến sẽ bị tổn thương, nên nơi cô khó lòng nói hết mọi chuyện. Nhưng tiếp tục lừa gạt thì anh càng đau hơn mà thôi. Thế mà Nhất Bác đâu để cho chính miệng cô ấy nói ra, mà đã giành quyền lên tiếng.
" sao? "
Tiêu Chiến càng khó hiểu, rốt cuộc bên trong đã có ẩn tình gì? Hai người này đang gạt hay giấu anh điều gì?
" thật ra, Tiêu Đoan không hề thiếu nợ gì tôi cả. Là cô ấy đã cùng tôi dựng lên màn kịch đó, để anh có thể nằm dưới thân tôi mà thôi "
Tiêu Chiến nghe xong chỉ thấy như bị sét đánh trúng, mặt đầy cả kinh, chân cũng lùi về sau vài bước, liên tục lắc lắc đầu bảo không thể nào.
" sao có thể...không, không đâu "
Tiêu Chiến không tin được. Anh làm sao chấp nhận được chuyện Tiêu Đoan đã cùng người ngoài lên kế hoạch để đẩy anh đi. Đối phương cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, liên miên chà đạp anh thôi.
" anh hai à, lúc đó em tưởng Vương tổng là người tốt nên mới... "
Tiêu Đoan nhìn Tiêu Chiến thất thần mà không nói thành lời, sớm đã rất kích động lẫn hoảng sợ, giờ thì chuyển sang đau lòng, hụt hẫng vì chịu đả kích.
Tiêu Chiến như hôm nay cũng vì người thân gây nên, thế mà một chút gì cũng chẳng biết, cam tâm cho người khác chà đạp. Thử nói anh phải làm sao, như thế nào mới được đây hả.
" sao? Đau lòng à? Thấy thương quá đi "
Nhất Bác tặc tặc lưỡi, bộ mặt tỏ ra đang xót thương mà cảm thán. Tiêu Chiến bịt tai của mình lại, điên cuồng lắc đầu và ngồi xổm xuống nền.
" đừng nói nữa, tôi không muốn nghe gì hết "
Càng nghe Tiêu Chiến càng không chịu nổi, sự đớn đau quả thật rất lớn. Anh thấy đầu óc cứ muốn nổ tung ra vậy.
" anh không muốn nghe là tôi chẳng được nói à? Nực cười "
Nhất Bác trầm ổn hỏi, nhưng hai chữ cuối lại quát lớn. Tiêu Đoan cũng lên tiếng nói.
" ngài cút đi đi, nhà họ Tiêu tôi không liên quan gì đến ngài nữa rồi "
Nhất Bác cười nhếch mép, đến cạnh chỗ Tiêu Chiến đang ngồi mà khom người xách tay anh kéo lên.
" bây giờ không liên quan, cũng không còn là vấn đề nữa. Tôi thích thì tôi mang người này về thôi "
Tiêu Chiến toàn thân không còn chút lực, bị kéo và đứng lên toàn nhờ vào sức nơi Nhất Bác mà gượng đứng lên, mặt có chút vô hồn, tuy nhiên vẫn tiếp thu được những gì cậu vừa nói.
Mà cũng đúng thôi, cái Nhất Bác muốn đều có được, dù đối phương không chịu thì cũng chẳng có đường thoát. Tiêu Chiến biết rất rõ điều này, anh cũng hiểu số phận của mình rồi.
" buông anh tôi ra đi, buông anh hai tôi ra nhanh lên "
Tiêu Đoan chạy lại định gỡ tay Nhất Bác ra lần nữa, nhưng cậu cho cái tay còn lại siết chặt cổ tay cô và xô mạnh cô ngã vào tường rồi kéo Tiêu Chiến đang không còn biết cái gì là đất trời rời khỏi đây.
Xô như thế khiến vai và đầu cô va đập mạnh nên đau lắm, đến khi chạy được ra ngoài thì xe của Nhất Bác đã lái đi rồi.
" a... "
Nhất Bác về đến đã đi thẳng lên lầu đẩy ngã Tiêu Chiến xuống giường, anh chỉ kịp a lên một tiếng thì đã bị cậu đè lên người rồi.
" anh tưởng tôi không dám gϊếŧ anh sao? "
Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên hỏi, anh thở ra một hơi rồi nói rằng.
" muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi, ngài tưởng tôi sợ lắm à? "
Tiêu Chiến không muốn sống nữa. Đó giờ toàn sống trong bóng tối thì vốn cuộc đời này đối với anh chẳng có ý nghĩa, đến những người thân còn bên cạnh cũng thông đồng người ngoài lừa gạt anh. Cũng như đang từng giây từng phút sống cùng với nỗi nhục nhã, nhơ nhớp, đau từ thân đau đến lòng.
Tiêu Chiến quả thật mệt mỏi, rốt cuộc thì sống trên đời là phải chịu nhiều bi thương đến thế à? Anh chưa đủ bất hạnh sao? Vì cái gì mà suốt ngày cứ bị sỉ nhục, đánh đập như một món đồ chơi vậy?
" mạnh miệng quá nhỉ? Anh không sợ tôi cắt nát lưỡi anh à? Mù mà còn câm lại không biết chữ để ra hiệu với người khác thì khổ lắm đó "
Tiêu Chiến không nói tiếp, bấy nhiêu đó quá đủ đánh thẳng vào tâm lý của anh rồi. Dạo gần đây cảm xúc nơi anh không cân bằng, mọi thứ đều tuột xuống bậc âm. Mấy lời như xỏ xiên, chọc thẳng vào cái đau, cái khiếm khuyết của anh như thế cũng đâu khác nào đặt một con dao vào tay anh, rồi bảo tự đâm bản thân đi.
Nhất Bác cũng không phí lời nếu Tiêu Chiến đã chẳng muốn nghe, nhanh trút bỏ đồ của cả hai rồi thực hiện một màng cuồng loại giữa ban ngày.
Tiêu Chiến đau nhức toàn thân, muốn dịch chuyển cơ thể chuyển sang tư thế nghiêng cũng chẳng nổi, thế mà dưới chân anh lại còn xuất hiện thêm một cái xích khóa. Mỗi lần anh muốn xoay người đều vang lên âm thanh xích sắt, điều này càng khiến anh tổn thương đến mức khóc chẳng nổi.
Tiêu Chiến dù không chung cấp bậc với Nhất Bác thì cũng có đáng bị đối xử như thế này không? Anh là người chứ đâu phải thú, xích như thế là có ý gì chứ? Muốn chà đạp anh đến mức một chút tự trọng, sĩ diện nát tan mới cam lòng sao?
Tiêu Chiến anh đến cùng là làm sai cái gì? Có lỗi thế nào với Vương Nhất Bác? Mượn nợ hay đắc tội mà phải bị thế này. Bị cậu xem như một món đồ chơi, chà đạp không thua rác, bỡn cợt, châm chọc, nặng nhẹ tùy ý thích. Anh sống trên đời này rốt cuộc là để làm gì đây? Cho cậu đạp dưới chân, áp dưới thân sao? Khổ đau vô vàn mà.
Tiêu Chiến cứ mãi mê man vì sức lực cạn kiệt thì cảm nhận được bản thân bị ai đó đè lên. Hơi thở và sức nặng này không giống của Nhất Bác nên anh hốt hoảng dùng sức đẩy đối phương ra.
" ai vậy, là ai đó? Mau xuống đi "
Đối phương không xuống, ngược lại bên tai còn vang lên tiếng của một người phụ nữ, cô ấy dường như đang ngồi xuống cạnh mép giường.
" có ai đâu chứ? "
Giọng cô gái đó chính là người mà Nhất Bác từng bao, Tiêu Chiến nghe qua liền sợ càng muốn đẩy cái người nằm trên người này ly khai, nhưng tên đó đã giữ chặt hai cổ tay anh rồi.
" buông ra đi, các người muốn cái gì, định làm gì vậy chứ? "
Tiêu Chiến bắt đầu vùng vẫy dù tay chân vô lực, nhưng anh vẫn cố. Cái tình huống này đoạn sau chẳng phải quá rõ rồi à?
" có định làm gì đâu chứ? "
Cô gái đó ngoài mặt thì nói như không có gì, chứ trong lòng ôm hận lắm. Trước kia Nhất Bác bao cô chẳng ít lần, nói cách khác cô là người cậu chiều chuộng nhất, thế mà từ khi có Tiêu Chiến thì sao?
Thành ra cô không cam tâm, nên mới tìm cách hại, chỉ cần Tiêu Chiến bẩn rồi, Nhất Bác sẽ chẳng cần, vậy thì cô sẽ được huy hoàng như xưa.
" đừng mà, đừng mà...aaa... "
Tên đó bắt đầu đem chăn quăng đi, cả áo ngủ của Tiêu Chiến cũng cởi ra rồi hôn xuống cổ lẫn ngực. Anh giãy giụa thét lớn không dứt, nhưng được cứu là chuyện hơi ảo huyền.
" đừng có cầu xin nữa "
Cô ta nói xong rồi cười lớn đứng lên cất bước đi, trước khi rời khỏi phòng thì cũng bảo với tên kia rằng.
" làm cho tốt chuyện vào, tiền nhận được đảm bảo xứng đáng "
" a...a...đừng mà... "
Tên kia nghe theo mà bắt đầu liếʍ láp cơ thể Tiêu Chiến, đến khi hắn phóng thích côn ŧᏂịŧ ra ngoài và định đâm vào nơi tư mật khi hai chân anh đã bị tách ra thì đột nhiên tiếng súng vang lên.
Tiêu Chiến sớm đã la hét, giờ thêm tiếng nổ súng liền thét lớn hơn bình thường một chút. Cái người ban nãy còn sốt sắng trên người anh đã gục xuống, máu từ hắn chảy ra dính luôn lên cơ thể anh.
Tiêu Chiến run rẩy, anh biết là Nhất Bác về kịp lúc cũng xem như là may mắn, nhưng đối phương chắc cũng đã chết rồi, còn nằm trên thân thể anh như thế thì đúng là đáng sợ.
Nhất Bác đi lại lôi xác hắn quăng xuống sàn, alo cho đàn em mình đến dọn dẹp. Còn cậu mở xích chân của Tiêu Chiến ra, bế anh đi vào nhà tắm để tẩy rửa.
Cậu quăng mạnh anh vào bồn mặc dù bên trong chưa có nước, vì thế mà toàn thân anh đều đau do va đập mạnh, đặc biệt là phần đầu như muốn bể ra.
Nhất Bác thở ra một hơi đầy bực bội mới bắt đầu xả nước, tuy nhiên toàn là nước lạnh khiến Tiêu Chiến bắt đầu run rẩy. Cậu cũng theo vào trong bồn, và sau khi vết máu lẫn thứ cậu cho là nhuốc nhơ trên cơ thể anh được tẩy đi hết thì bắt đầu đặt tay ở hai bả vai anh, lay mạnh và hỏi.
" sao anh không biết phản kháng hả, sao anh để bọn họ để lại mấy dấu này trên cơ thể anh hả? "
Tiêu Chiến đến giờ nghĩ đến vẫn còn sợ, mắt cứ đỏ hoe, rồi còn nghe cậu hỏi mấy câu như thế này thật không kiềm được nước mắt, mếu máo bảo rằng.
" tôi...tôi cũng đâu muốn như thế đâu "
Tiêu Chiến đâu muốn, anh cũng la hét vùng vẫy mà bộ Nhất Bác không thấy hay nghe được sao? Chỉ vì cậu ghét cơ thể anh in hằn mấy vết đó mà ban nãy đã chà xát đến mức da anh đỏ lên và rát còn muốn rách luôn mà vẫn chưa hả dạ à?
" nói thì ích gì chứ? Cả bản thân cũng không biết bảo vệ là sao? Là sao hả? "
Nhất Bác càng lay mạnh, từng cái lay lay của cậu chính là đầu Tiêu Chiến phải đập vào thành bồn một cái. Anh chỉ biết chau mày, rơi đầy lệ.
Nhất Bác tựa như hóa cuồng, chẳng để ý từng tiếng bụp bụp đó vang lên mà cao giọng chấp vấn Tiêu Chiến.