Vấn Tâm [Tiêu Chiến x Vương Nhất Bác]

Chương 5

Chương 5
Bình nước trên tay Tiêu Chiến cũng vỡ nát do anh bị xô ngã, dì quản gia chạy ra đỡ anh đứng lên và bảo rằng.

" cậu đứng yên đi, dưới sàn rất nhiều mảnh thủy tinh "

Bà ta sợ Tiêu Chiến sẽ bị chúng làm cho bị thương, nên dặn dò xong liền đi lấy đồ quét dọn. Sau khi dẹp xong các mảnh vỡ thì anh cũng có thể lên lầu với một bình nước khác, do người giúp việc đã lấy lại lần nữa cho anh.

Cái bình đã vỡ với bộ tách còn ở trên phòng của Nhất Bác là chung một bộ, thành ra họ cũng phải đi theo Tiêu Chiến để thay luôn mấy cái ly thủy tinh đã chẳng còn hòa hợp với bình nước hiện tại.

Bà nhìn mà thấy thương cho Tiêu Chiến lắm, khi anh bước vào căn nhà này thì chính là không có lối thoát rồi. Cuộc đời vốn đã chẳng nhìn được ánh sáng, giờ còn ở cạnh Nhất Bác thì trừ khi anh chết mới được giải thoát. Đúng thật đâu thể ngờ, đến người mù mà cậu vẫn không buông tha.

Tiêu Chiến chờ giúp việc đổi xong tách nước thì ngồi xuống ghế, cho tay tìm cái ly rồi rót nước, chầm chậm nhấp từng hớp nhỏ. Lòng anh đang khó chịu lắm, cái sự tưng tức này xuất hiện là do bản thân bị sỉ nhục chứ chẳng phải ghen hờn gì.

Hiện tại nhìn vào đúng như Tiêu Chiến bị bao dưỡng, nhưng nó cũng có nguyên nhân hợp lý mà. Đâu phải đi cầu Nhất Bác bao nuôi đâu mà dùng chữ tiền vào để nói chuyện chứ? Anh đúng là muốn chết để thoát khỏi tủi nhục, cũng như tình cảnh bị cậu cưỡng bức.

Tiêu Chiến không rõ, bản thân là vì đâu mà phải chịu những chuyện như thế này? Chung quy là do chữ tiền sao? Nhưng cũng không hẳn đâu, tại vấn đề nằm ở Nhất Bác. Dường như cậu rất thích chà đạp anh vì gương mặt đáng thương, hay tại cậu thích nói mấy lời mang tính chất sát thương để làm anh thêm khổ sở.

Nói qua nói lại, Nhất Bác vẫn là muốn Tiêu Chiến sống trong cảnh bị cưỡng ép. Và người làm chủ cuộc chơi, khiến anh đau đớn chính là cậu.

Chỉ vì muốn Tiêu Chiến thấy rõ, cậu có quyền lực để tác động như thế nào đến cuộc sống của anh mà làm như thế thì thật hơi quá rồi.

Tiêu Chiến ngồi lặng trên ghế suốt buổi, tình trạng sốt nhẹ và cơ thể vẫn còn mệt mỏi nhưng anh lại không muốn lên giường nằm nghỉ. Đối với anh, bây giờ giường không còn là nơi để ngủ nữa rồi.

Hình như là bất đắc dĩ Tiêu Chiến mới chọn ngã lưng từ sáng đến giờ trên đó, chứ nghĩ lại Nhất Bác dùng nó để làm chuyện gì với anh, thì dù có gan leo lên, vẫn sẽ không tài nào chợp mắt.

Nhất Bác đá cửa, Tiêu Chiến giật bắn người lên một cái. Cậu đi nhanh lại xách tay anh kéo đi lại giường và quăng lên.

" a.... "

Tiêu Chiến chỉ kịp thét lên một tiếng thì đã bị Nhất Bác cưỡng hôn rồi, cậu nút cắn môi anh đến bật máu. Vị mặn tanh quen thuộc đó đã nậm nặc khoang miệng của cậu rồi.

" ư...ưʍ...ư đau a "

Tiêu Chiến cho tay đẩy Nhất Bác ra, môi cũng là da thịt mà bị cậu cắn nứt như thế thì đau lắm chứ đâu vừa.

" ai cho phép anh phản kháng? "

Nhất Bác bị xô ra liền nổi điên vung tay tát Tiêu Chiến một cái. Anh cảm giác răng mình sắp rụng ra ngoài vì lực đánh rất mạnh.

Tiêu Chiến thật không hiểu, anh đã làm cái gì sai đâu mà cậu đằng đằng lửa giận như thế? Hồi sáng cũng bảo là buông tha cho một hôm mà, giờ chẳng lẽ lật lọng sao?

" tôi nói cho anh biết Tiêu Chiến, anh thuộc quyền sỡ hữu của Vương Nhất Bác, thành ra đừng bao giờ mong được buông tha "

Tiêu Chiến càng không biết, sao Nhất Bác lại nói mấy lời khẳng định chủ quyền? Chính bản thân cậu cũng chẳng hiểu rõ vì cái gì lại tức tối. Chắc do anh không thể hiện sự ghen tuông khi cậu dắt gái khác về nhà chăng?

Nhưng cảm xúc của Tiêu Chiến ra sao thì liệu cần đến Nhất Bác phải ngó? Thế mà khi anh không có gì buồn bã, hay tỏ ra ganh tị với cô gái quán bar vừa rồi lại khiến cậu nổi quạu.

Từ nãy đến giờ, Nhất Bác cuồng loạn trên cơ thể cô gái đó nhưng một chút thỏa mãn cũng chẳng có. Vì cậu cứ nhớ đến Tiêu Chiến, nào là cơ thể bạch ngọc, mặt mày tinh xảo cũng như nghĩ đến anh đã tỏ ra cực kỳ thản nhiên khi cậu cùng cô gái khác lên giường.

Cho nên, Nhất Bác đã vào ra và phá nát cửa mình cô ấy đến rách mà vẫn không tìm được lạc thú. Vậy nên đùng đùng nổi giận về đây cùng Tiêu Chiến nói chuyện, mặc dù khi thốt lên từng câu chữ thì đầy sự vô lý trong đó.

" cậu sao vậy? "

Tiêu Chiến ngớ cả người thốt lên một câu hỏi, Nhất Bác nóng giận cũng tại anh không biết ghen, mà chẳng ghen thì đồng nghĩa với chuyện không yêu cậu rồi.

Vậy không phải là đến ngày Tiêu Chiến tự tính bản thân ngủ với cậu đã đủ số để trừ nợ thì rời đi chẳng phải sao? Nhất Bác đương nhiên không để anh có cơ hội rời đi. Cậu chẳng muốn thấy cái cảnh anh vụt khỏi vòng tay mình đâu.

Đó giờ thứ Nhất Bác đã muốn thì luôn phải có, dù Tiêu Chiến có không yêu cũng phải ở cạnh cậu thôi. Nếu cậu ăn chẳng được thì cũng cố nhai rồi nhả ra bỏ chứ không nhường cho ai đâu.

Mà Nhất Bác đang không thấy bản thân rất nực cười. Cậu chẳng yêu Tiêu Chiến nhưng lại muốn anh yêu, hay ở bên cạnh cậu là như thế nào chứ? Nói đúng thì chắc là có yêu, nhưng yêu cái thể xác chứ không phải yêu từ trong tâm hồn người đó.

" sao anh không biết ghen hả? "

Nhất Bác không đáp lại Tiêu Chiến mà lay mạnh cơ thể anh hỏi. Anh còn rất mệt, bị cậu lay như thế thì nhanh thôi đã thấy sao xoay vòng quanh đầu.

" tôi...a...tôi...chúng ta có yêu nhau đâu mà ghen hay không chứ? "

Tiêu Chiến sau một hồi chật vật cũng đáp lại được một câu. Nhất Bác nghe xong liền điên tiết tát anh thêm một cái nữa, khiến máu miệng chảy ra.

" sao anh dám hỏi ngược lại tôi như thế hả? "

Đánh xong, Nhất Bác cũng nhanh nắm lấy tóc Tiêu Chiến, kéo anh hơi ngẩng mặt lên để hỏi chuyện. Môi mấp máy nhưng anh chẳng nói được gì hết. Miệng thì ai cũng có, trả lời như thế nào là quyền của họ.

Huống chi Tiêu Chiến là đang nói đúng với lòng đang nghĩ thì Nhất Bác mới là người chẳng có tư cách gắt gỏng lại với anh. Chưa tính đến chuyện cả hai có là gì đâu mà cậu muốn đánh liền đánh?

" vậy ngài có gì để tôi kính nể? "

Tiêu Chiến như thắc mắc hỏi, một con người thích giải quyết mọi chuyện ở trên giường và dùng bạo lực để khiến người ta sợ thì có gì để coi trọng đâu?

" anh điên rồi à? "

Nhất Bác siết chặt tóc Tiêu Chiến nghiến răng hỏi, anh thấy cậu sẽ làm da đầu tróc lên mất.

" hay là anh muốn chết? "

Cậu hạ âm lượng xuống hỏi thêm một lần, làm sự ma mị trong giọng nói tăng lên, khiến người nghe phải lạnh sống lưng.

" buông ra đi, tôi khó chịu "

Tiêu Chiến cho tay đẩy đẩy Nhất Bác ra, anh còn rất mệt, bị cậu tát hai cái tựa trời giáng làm đầu óc càng mơ hồ. Cũng như, anh chẳng muốn nhiều lời với kẻ không nói lý lẽ.

" anh nên khắc ghi lời tôi từng nói đi, bằng không sẽ thảm lắm "

Nhất Bác cắn cắn vành tai của Tiêu Chiến mà nói, cậu đang dần mất kiên nhẫn thành ra không hề lặp lại mấy câu bảo anh phải thuận theo hay chẳng có quyền lên tiếng.

Tiêu Chiến xô mạnh Nhất Bác qua một bên, bật dậy và cho chân xuống giường muốn chạy trốn. Nhưng so với người không thấy đường như anh thì cậu nhanh tay lẹ chân hơn, liền nắm cổ áo anh kéo lại.

" a...aaa.... "

Nhất Bác nắm như thế làm Tiêu Chiến nghẹt thở nên la lên. Cậu luồn tay qua hông anh, lần nữa ôm gọn đối phương lên đặt xuống giường và cởi hết quần áo quăng đi.

" tôi mệt lắm, làm ơn đi, tôi còn mệt lắm, làm ơn làm ơn đi "

Nhìn Nhất Bác cởi đồ của mình ra mà anh luôn miệng cầu xin, thế nhưng dù có nói thế nào thì từng mảnh vải đều lần lượt rơi xuống, hết của anh thì tới thân cậu.

" làm ơn đi mà, làm ơn đi...aaa...làm...ơn...đi mà... "

Tiêu Chiến cầu xin đến giây phút cuối cùng, khi Nhất Bác vào trong, đâm toạc cái nơi đầy thương tích đó thì anh chỉ biết thét lớn và tuôn trào nước mắt, miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ làm ơn.

Nhưng đã hoàn toàn vô dụng, tựa hồ cơ thể anh đã đạt đến giới hạn mất rồi, chưa gì đã thấy mệt mỏi, nhức nhối khó chịu. Không lâu sau liền ngất đi, để lại Nhất Bác tự mình điên cuồng đi tìm thiên đường du͙© vọиɠ trong cơ thể anh.

Hôm sau, Tiêu Chiến dậy khá trễ, tay đúng dạng nhấc không lên. Trưa đó Nhất Bác cũng chẳng về nhà, vì vậy mà anh ôm cái bụng nói nằm suốt trên giường, do cử động không nổi.

Tiêu Chiến nghe tiếng cửa phòng được mở vang lên, nhưng không giống tiếng giày Âu như mọi khi. Lần này anh nghe đúng rồi, vì người bước vào không phải là Nhất Bác, mà là cô gái hôm qua cậu đã dắt về.

" Vương tổng, kêu anh xuống lầu đó "

Tiêu Chiến nghe giọng khá giống cô cái hôm qua nhưng cũng chẳng dám chắc. Do hồi tối cô ấy chỉ nói có một câu, còn lại là cười mà thôi.

" kêu...kêu tôi sao? "

Tiêu Chiến chống tay gượng dậy, và hỏi lại đối phương một lần nữa. Anh là đang khó hiểu Nhất Bác kêu anh xuống lầu làm gì? Cậu đâu phải chẳng biết mắt anh thế nào, ăn uống đều đem lên tận phòng mà.

" đúng, là kêu anh "

Cô ấy tựa người vào cửa và gật đầu bảo. Tiêu Chiến suy nghĩ gì đó rồi hỏi.

" có bảo là có chuyện gì không? "

Giữa Tiêu Chiến và Nhất Bác ngoài chuyện cùng nhau ngủ để trả nợ thì dường như đâu còn cái gì khác để nói.

" Vương tổng bảo, anh xuống dưới rồi nói "

Tiêu Chiến giờ đã đuối sức lắm rồi, không muốn có chuyện gì tồi tệ phát sinh. Thành ra cũng cố cho chân xuống giường, nhấc từng bước khó khăn đi gặp Nhất Bác. Anh cũng chẳng muốn đi, nhưng lỡ cậu nổi giận lên thì anh không gánh nổi những diễn biến sau đó.

Tiêu Chiến đi còn một bậc cầu thang cuối cùng là tiếp đất an toàn. Thế mà cô gái sau lưng liền đưa tay xô, anh không chỉ giật mình còn loạng choạng chẳng giữ được thân bằng và ngã về trước.

Sau đó là vang lên âm thanh vỡ nát rất lớn, Tiêu Chiến chẳng rõ là cái gì bể nhưng biết do mình gây ra và đang ngồi bẹp dưới nền, còn bị mấy mảnh vỡ đó làm cho bị thương, hai tay bị đứt rất sâu, còn đến mấy vết khiến máu chảy đẫm.

Do đó Tiêu Chiến không khỏi hét lên và nhíu mày. Nhất Bác giật mình, nhưng nóng giận nhiều hơn song đứng lên, vị đối tác đang bàn chuyện cũng đâu thể ngồi tiếp.

Nhất Bác đi lại kéo Tiêu Chiến đứng lên, nhưng chọn ngay chỗ bị cắt đứt của anh mà nắm, làm máu càng rỉ ra nhiều và nước mắt lưng tròng. Cậu mất mặt khi trong nhà có một người mù, cậu thấy ngại khi quà đối phương tặng đã bị làm vỡ ngay sau trao tay.

" một chút nữa, anh sẽ biết tay tôi "

Nhất Bác ghé tai Tiêu Chiến nói nhỏ, anh sợ lắm chứ, vì biết bản thân đã làm sai rồi. Nói dứt câu, cậu kêu bà quản gia lên băng bó vết thương cho anh, còn cô giúp việc thì dọn dẹp mấy mảnh vỡ.

" cậu Tiêu à, lần này cậu gây họa lớn rồi "

Thuốc sát trùng thấm vào vết thương hở còn sâu khiến Tiêu Chiến thấy rất rát và run rẩy. Nên nhìn vào thoáng thấy cơ thể anh cứ dịch chuyển ra sau muốn thối lui.

" con đâu có cố ý đâu, con thật sự không có cố ý "

Tiêu Chiến lắc đầu liên tục để đáp lại bà, bà chỉ thở dài, cắt băng gạc quấn lên chỗ thương tích rồi nói.

" đừng trách bà già này nhiều chuyện, chỉ là tôi muốn khuyên cậu một câu. Đã ở với Vương tổng thì coi chiều được ngài ấy cái gì thì chiều cái đó. Chứ chống đối lại chỉ làm khổ bản thân thôi "

Bà nói xong cũng mang hộp y tế rời đi. Tiêu Chiến thở ra mấy hơi, chiều Nhất Bác sao? Phải cậu làm có chừng mực, đủ độ nhanh nhẹ như người ta thì anh cũng đâu có chống đối để bản thân chịu cảnh cơ thể như xé làm hai và ăn đánh chẳng dứt. Con người của cậu đặt nặng du͙© vọиɠ, anh thì không thể chiều về vấn đề này được rồi.

Nhất Bác đóng sầm cửa phòng làm Tiêu Chiến giật thót và thoát khỏi những gì mình đang suy nghĩ từ nãy đến giờ. Cậu đi nhanh lại, đè anh xuống giường còn tay thì siết chặt cằm và hỏi.

" anh biết mình vừa phạm phải tội gì không? "

" tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, thật không có cố ý đâu, xin lỗi, xin lỗi mà "

Tiêu Chiến là bị hại chứ không có chuyện cô tình. Nhưng Nhất Bác đã nóng giận và chính tay anh làm vỡ cái bình hoa bạc tỷ là có thật.

" anh làm tôi khó xử lắm biết không? "

" xin lỗi, xin lỗi mà, xin lỗi, xin lỗi "

Tiêu Chiến ngoài liên tục nói xin lỗi ra cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ. Nhất Bác cũng không nói thêm về vấn đề này, thay vào đó là cúi mặt xuống cắn nút cổ của anh.

" không được, không được đâu, xin ngài mà, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, xin ngài làm ơn tha cho tôi đi "

Cơ thể Tiêu Chiến đã đạt đến giới hạn của sự mệt nhoài. Nhưng Nhất Bác đâu nghe đến mấy lời van xin quen thuộc đó, cứ đem áo lẫn quần anh cởi bỏ mà thôi.

Tiêu Chiến biết van nài cũng là điều vô ích, thành ra đã ngậm câm để cho Nhất Bác chui vào trong tùy ý tung hoành. Tuy là không thuận theo nhưng anh chẳng tỏ ra chống đối để cậu phát cáu mà càng bạo tàn.

Cứ cho Nhất Bác tự ý rong ruổi bên trong, đến khi chán thì ngưng lại. Có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn so với kháng cự kịch liệt. Tiêu Chiến cũng đâu còn sức lực gì nữa, với bao lần chống đối đều không thành công, đến cùng vẫn là để cậu khai phá cơ thể toàn phần.

Qua ngày sau, tình trạng của Tiêu Chiến còn nặng hơn hai chữ liệt giường. Cơn sốt đúng là hạ xuống nhờ thuốc, nhưng sự uể oải rụng rời chân tay lại tăng lên cao. Nhưng anh cũng cố ăn uống cho lấy lại sức, vì anh chẳng muốn phải chết trên giường của Nhất Bác.