Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 7: Nàng là nữ nhân của ta.

- Em Vân. Sao gặp anh lại muốn rời đi vậy?

Lục Chân Vũ mới vừa bước vào quán đã thấy được tiểu mỹ nhân ngày đêm mong nhớ tâm tình rất tốt, hắn rút ra một hộp Tuyết Giáp, châm một điếu khẽ hỏi:

- Em Vân. Không phải vô tình vậy chứ?

- Lục đại công tử. Tôi nghĩ là anh đa tâm rồi. Tôi không có hứng thú với loại người cầm thú như anh.

Đường Diễm Vân không thèm nể mặt, vừa tránh qua một bên vừa nói.

- Ha ha. Em Vân không biết rồi. Anh mặc dù cầm thú nhưng rất có hứng thú với người đẹp. Nhất là người như em Vân vậy.

Lục Chấn Vũ cười nanh ác đưa một tay ngăn cản Đường Diễm Vân. Bất quá nàng lập tức dùng tay gạt ra theo sau chạy nhanh khỏi quán. Lục Chấn Vũ miệng ngậm điếu Tuyết Giáp đuổi theo.

- Tiêu Thần.

Vừa chạy ra khỏi quán Đường Diễm Vân đã thấy Tiêu Thần trước mặt, thấy được bóng hình cao lớn đó nàng vội vã chaỵ lại phảng phất như tìm được đường cứu mạng.

- Thằng nhãi kia mau tránh ra, đừng có cản đường Lục đại gia ngươi.

Lục Chấn Vũ vừa đuổi tới đã thấy Đường Diễm Vân lẩn trốn sau thân thể một nam sinh cao lớn đẹp trai. Bất quá hắn cho rằng Tiêu Thần chỉ là một người qua đường nên không nhịn được quát mắng.

Hai thanh niên đẹp trai tranh chấp một mỹ nữ khiến đám đông vây quanh tò mò. Lục Chấn Vũ lúc này vô cùng đắc ý, bộ dạng như hoa hoa công tử trước mặt đám đông sỉ nhục người khác khiến hắn có được kɧoáı ©ảʍ khó tưởng tượng. Trước mặt bao người dọa được đối phương bỏ chạy, điều này càng thỏa mãn trái tim hư vinh của bọn họ.

- Tao cũng không cản đường chó.

Tiêu Thần vừa cười vừa nói:

- Nếu con chó này chịu gọi vài tiếng ba ba cho tao nghe, tao cũng không ngại thỏa mãn yêu cầu của nó.

- Ha ha...

Trong đám người xem kịch vang lên không ít tiếng cười tỏ vẻ đồng tình với câu mắng của Tiêu Thần.

- Phì.

Đường Diễm Vân trốn sau lưng Tiêu Thần bị hắn chọc cười tâm trạng cũng khá hơn không ít. Nhưng nàng lập tức cảm thấy lo lắng cho Tiêu Thần, phải biết Lục Chấn Vũ kia tại Lĩnh Hải là một trong số hoa hoa công tử nổi tiếng, Tiêu Thần bất quá chỉ là một học sinh mới tới, trước mặt nhiều người Tiêu Thần khiến Lục Chấn Vũ mất thể diện, nhất định hắn sẽ không bỏ qua.

Nghĩ tới đây Đường Diễm Vân kéo tay áo Tiêu Thần nhắc nhở hắn:

- Em không nên chọc vào hắn, để chị đối phó hắn là được.

- Không sao đâu. Chị Diễm Vân. Chị chờ xem kịch vui nhé.

Tiêu Thần ghé sát tai Đường Diễm Vân khẽ nói.

- Mẹ kiếp...Đây là tự mày tìm chết.

Lục Chấn Vũ phun điếu Tuyết Giáp, mở miệng chửi lớn.

Bị Tiêu Thần mắng là " con chó" Lục Chấn Vũ tức giận tới cứng người. Hơn nữa thằng khốn này trước mặt nhiều người làm ra bộ dạng bản thân hắn đang theo đuổi người phụ nữ của đối phương. Lục đại công tử vốn không phải người nhã nhặn, mặc dù ăn mặc rất có văn hóa nhưng trong người chảy đầy dòng máu lưu manh, nếu đối phương dám chửi mình như vậy cũng phải để thằng nhãi đó trả giá.

- Đúng vậy. Con chó này không biết tao hả? Tiêu gia của mày có một ngoại hiệu, Đông Phương Tầm Tử. Nếu mày có thể khiến bố mày chết, bố mày sẽ rất cám ơn.

Tiêu Thần bắt chước âm thanh diễn viên trong trích đoạn phim khiến đám người xung quanh càng hưng phấn cười lớn hơn, không ít người trực tiếp ôm bụng cười.

- Ha ha...Cười chết tao mất thôi...

Lục Chấn Vũ vẻ mặt đỏ bừng, chỉ vào đám người xung quanh quát mắng:

- Còn không câm mồm cho tao. Có tin tao gọi người chém chết chúng mày không hả?

Đám người hiểu chuyện biết Lục Chấn Vũ có khả năng này bởi thế dần lảng ra xa, chỉ còn một vài thanh niên nam nữ tò mò trốn đằng xa nhìn lại. Gương mặt Lục Chấn Vũ càng lúc càng đỏ, gã quay đầu nhìn chăm chăm Tiêu Thần sau đó nhìn Đường Diễm Vân mắng:

- Đường Diễm Vân, con điếm thối này mau quay lại đây cho tao. Đừng để tới lúc công ty phá sản mới quay lại cầu xin, tao sẽ không bỏ qua cho mày.

- Bốp bốp...

Lục Chấn Vũ vừa mở miệng mắng xong đã thấy một thân ảnh lao nhanh về phía gã. Gã chưa kịp né tránh hai bên má đã truyền tới cảm giác đau đớn. Đang muốn mở miệng mắng chửi gã chứng kiến ánh mắt khiến toàn thân tê dại. Chủ nhân ánh mắt cũng như hai cái tát vừa rồi đương nhiên là Tiêu Thần. Khi nghe Lục Chấn Vũ mắng chửi Đường Diễm Vân hắn lập tức xông tới thưởng cho gã hai cái tát.

Ỷ vào cha mình có quyền thế tại Lĩnh Hải, Lục Chấn Vũ đã hại đời không ít con gái nhà lành, cũng tạo ra không ít chuyện bạo lực tanh máu. Bởi mỗi một lần thuận lợi tới cực điểm, cho dù không thuận lợi thông qua quan hệ của cha kết quả cũng khiến gã hài lòng. Chẳng qua khi tiếp xúc với ánh mắt Tiêu Thần, Lục Chấn Vũ cảm giác hai chân mềm nhũn, đó là sát khí, là sát khí chân chính. Loại người ỷ quyền thế cha đùa bỡn người khác như gã lúc này thậm chí có cảm giác bên dưới sắp ướt.

- Mày. Mày muốn làm gì?

Giọng run run, Lục Chấn Vũ chân không đứng vững hoàn toàn ngã ra mặt đất, vẻ mặt trắng bệch.

- Thằng nhãi. Mặc kệ mày là ai tao cần phải nói cho mày biết. Nàng là người phụ nữ của tao, nếu mày muốn động tới nàng hay người nhà nàng, mày phải chết.

Tiêu Thần chăm chăm nhìn Lục Chấn Vũ, cỗ sát khí vô hình được hắn phóng thích toàn bộ khiến vị hoa hoa công tử này thật sự đã xuất phía dưới. Mười mấy người đứng gần đó xem lúc này không thể kiên nhẫn nổi đành bịt mũi chạy đi.

- Có hiểu không?

Tiêu Thần thu hồi sát khí, bịt mũi hỏi.

- Em biết rồi. Em biết rồi...

Luồng sát khí vô hình đột nhiên biến mất khiến Lục Chấn Vũ dễ thở hơn rất nhiều, dễ dàng như việc hắn vô thức tè ra quần vậy.

- Hiểu được là tốt. Tao không hi vọng ngày nào đó Diễm Vân nói với tao nàng vừa gặp chó điên. Nếu không ta sẽ không quan tâm mà tiễn cả nhà nó tới Tây Thiên.

Tiêu Thần cảnh cáo Lục Chấn Vũ. Lúc này gã hoa hoa công tử vội vàng gật đầu nên Tiêu Thần không dại đứng lại chịu đựng mùi vị khó ngửi nữa, hắn kéo Đường Diễm Vân lên chiếc Gia Linh phóng đi.

- Tiêu Thần. Em thật sự là học sinh sao? Trước đây không phải em là xã hội đen đấy chứ?

Ngồi trên chiếc xe di chuyển với tốc độ cao Đường Diễm Vân ôm chặt eo Tiêu Thần, hỏi lớn giọng.

- Chị thấy em giống xã hội đen sao? Em lớn lên yên bình. Mẹ em cũng nhắc nhở nên bình thường em làm việc rất ngoan ngoãn.

Tiêu Thần lớn tiếng trả lời.

- Em lảm nhảm gì thế? Hiện tại em chở chị đi đâu vậy, chúng ta đã rời khỏi nội thành rất xa rồi.

Đường Diễm Vân nói tiếp.

- Chị yên tâm đi. Em không phải mang chị đi thuê phòng, hơn nữa có đi thuê phòng người bị hại cũng là em. Em là thiếu niên mới lớn thôi mà.

Tiêu Thần quay đầu trả lời.

- Phì. Ta còn là thiếu nữ đấy.

Đường Diễm Vân nói xong cảm giác được thân thể mình gắn chặt vào lưng Tiêu Thần liền thò tay xuống nhéo vào eo hắn. Nhất thời trên đường vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của ai đó, bất quá không ai chứng kiến.

Nửa giờ sau chiếc xe máy dừng lại tại bờ biển phía Tây Lĩnh Hải.

Lúc này đã hơn 10h, mặt trăng như chiếc lưỡi liềm gắn phía chân trời, bên cạnh có vô số ánh sao lấp lánh, cũng không biết trăng làm nền cho sao hay sao làm nền cho trăng.

Tiếng sóng vỗ vào bờ tạo ra âm thanh tuyệt vời, những ngọn đèn thành phố tựa hồ trở nên xa xôi. Giờ phút này sự yên lặng trở thành chủ đạo, hai con người sóng vai ngồi trên tàng đá lớn, hưởng thụ sự yên lặng khó có được ấy.

- Tiểu Thần. Hôm nay đa tạ em. Nếu không chị thật sự không biết phải làm sao.

Đường Diễm Vân cảm giác đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói với Tiêu Thần.

- Chị Diễm Vân. Chị khách sáo quá. Chuyện của chị không phải chuyện của em, chỉ là em không muốn loại người này cản trở chúng ta nói chuyện nhân sinh mà thôi. Ha ha...

Tiêu Thần cười hắc hắc nói.

- Trò chuyện với em có gì tốt hả. Đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện như vậy, thật sợ em rồi.

Đường Diễm Vân cười mắng vài câu. Nhớ tới vừa rồi Tiêu Thần cứu mình, sắc mặt nàng không khỏi đỏ ửng.

- Hài... Không có cách nào mà. Người thành thật nên bây giờ cũng chưa có bạn gái.

Tiêu Thần cảm thán nói:

- Không bằng chị giới thiệu giúp em vài người đi. Yêu cầu của em không cao lắm, bình thường như mọi người thôi.

- Được rồi. Không nên lảm nhảm với chị, không chịu nổi em nữa.

Đường Diễm Vân khẽ quát. Khẽ vuốt tóc mái bị gió biển thổi tung, nàng nghiêm túc nói:

- Thật ra hiện tại chị lo lắng nhất là việc Lục Chấn Vũ sau này sẽ trả thù em. Đừng nhìn thấy gã lưu manh vô lại, kỳ thực gã là một kẻ tiểu nhân kiên nhẫn. Hôm nay em sỉ nhục gã, hơn nữa làm to chuyện như vậy nhất định gã sẽ không để yên.

Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn Đường Diễm Vân, gió biển thổi mái tóc dài của nàng về phía hắn, một vài sợi tóc bay cả vào miệng khiến hắn dàt dào cảm xúc mà ngậm lấy.

- Chị yên tâm đi. Em một thân một mình, Lục Chấn Vũ cho dù muốn tìm tới em cũng không sợ. Em chỉ lo hắn sẽ xuống tay với chị cùng người nhà.

- Em yên tâm đi. Gã không dám công khai đối phó với chị đâu.

Đường Diễm Vân nói. Đang muốn dịch thân thể nhưng nàng cảm thấy mái tóc bị Tiêu Thần giữ chặt.

- Á. Em giữ tóc chị làm gì?

- Không giữ được lưỡi của chị em chỉ có thể giữ tóc thôi.

Tiêu Thần thản nhiên cười nói.

- Em muốn chết hả? Dám đùa giỡn chị. Xem chị trừng phạt em thế nào.