Quỷ Công

Chương 6: Xâm chiếm

Kĩ thuật của Ngụy Ninh chẳng phải cao siêu, nhưng chính kiểu ngây ngô hời hợt này lại khiến Lục Hoài Sinh cảm thấy tê dại và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ tiết ra dưới thân một người đàn ông, mà người đàn ông này còn là học sinh của chính mình.

Anh nhắm mắt, thở dốc, sau đó cười khổ.

Anh không xứng làm thầy kẻ khác.

"Thầy ơi."

Ngụy Ninh kích động đặt một nụ hôn vô cùng sung sướиɠ lên mí mắt anh.

Hắn tiếp tục hành động, ngón tay lạnh lẽo bắt đầu men theo xương sống của Lục Hoài Sinh đi xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi kín đáo riêng tư kia.

Cơ thể Lục Hoài Sinh cứng đờ như con cá đông lạnh: "Dừng lại..."

Hai má anh phiếm hồng, thần trí đã mê ly nhưng vẫn còn lại chút kháng nghị vô lực.

"Thầy muốn mà thầy."

Ngụy Ninh lại hôn môi anh lần nữa, nuốt hết chút kháng ngự của anh vào bụng.

Ngón tay thâm nhập vào nơi sâu thẳm trong rãnh mông, ở đó ấm áp như có thể làm tan chảy Ngụy Ninh.

----Thật là ấm áp.

Si mê và cuồng luyến trong mắt luôn điên cuồng.

Hắn kiên nhẫn ma sát, nhẹ nhàng khuếch trương cái chỗ kia. Số lượng ngón tay gia tăng, Lục Hoài Sinh cau mày, cảm giác đầy đầy và cơn đau rất nhỏ khiến anh phải kêu rên.

----Mới thế này đã chịu không nổi rồi? Thế thì chờ em đi vào, thầy phải làm sao bây giờ hả, thầy ơi?

Trong lòng Ngụy Ninh, có ý tưởng vô cùng ác liệt. Hắn vô cùng muốn tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy thầy của hắn chảy nước mắt sung sướиɠ dưới thân mình.

----Vẻ mặt đó chắc phải đẹp lắm đây.

Cơ thể Lục Hoài Sinh dần mềm xuống. Dưới sự trêu chọc của Ngụy Ninh, suy nghĩ của anh dần bay đi. Vì phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ, chưa từng có, nên cơ thể anh bắt đầu nổi lên màu hồng nhạt mê người.

Lục Hoài Sinh mơ màng, cơn đau chợt xuất hiện nơi giữa đùi làm anh bừng tỉnh tức thì.

"Ngụy Ninh!" Anh trắng mặt thốt lên.

"Thầy rốt cuộc là của em rồi."

Trong nháy mắt tiến vào Lục Hoài Sinh, Ngụy Ninh không khỏi cất lên câu cảm thán, song ngay sau đó là cuộc tiến công như mưa rền gió dữ ập về.

Hai người quấn quít môi lưỡi. Hắn giam cầm anh, cưỡng ép người đàn ông dưới thân nuốt nước bọt mà mình cố ý trao đi.

Cuối cùng Ngụy Ninh không chịu đựng được nữa, hắn bắt đầu tàn nhẫn ma sát, dùng sức mà đâm chọt người đàn ông dưới mình.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn làm khóe mắt Lục Hoài Sinh không khỏi đỏ lên. Trước mắt anh như có một vực sâu không đáy, một đôi tay trồi lên từ nơi thăm thẳm kia dụ dỗ anh, cưỡng ép anh, kéo anh xuống, để anh cùng rơi xuống đáy vực hắc ám sa đọa với tên này.

Thôi, cứ vậy đi. Anh đã không còn thuốc nào cứu được nữa rồi. Nếu như chạy không thoát, thì không bằng thuận theo tự nhiên.

Cuối cùng nước mắt chẳng thể kiềm được trượt xuống từ khóe mắt. Anh duỗi tay, ôm chặt cậu nhóc đối diện đang ra sức khai hoang kia mà nức nở.

"Nhẹ thôi..."

Âm thanh này như thuốc kí©ɧ ŧìиɧ cao cấp nhất, làm thân dưới Ngụy Ninh càng khủng bố hơn, ánh mắt hắn tựa như con ác thú, không hề có chút lưu tình, chỉ tàn nhẫn như động vật máu lãnh.

Hắn liếʍ đi nước mắt nơi khóe mắt Lục Hoài Sinh, động tác nhẹ nhàng mà kỳ cục.

Nửa người dưới ở một trạng thái, mà nửa người trên lại trong trạng thái khác, tương phản cực độ này khiến Lục Hoài Sinh khổ sở chẳng biết phát tiết nơi nao.

Lục Hoài Sinh sao mà chịu được sự tiến công ngang ngược, cuồng dã của Ngụy Ninh, anh hoàn toàn không rõ cậu nhóc này lấy ở đâu ra tinh lực khủng bố như vậy.

Bất lực, anh bị lăn lộn từ phòng khách đến trên giường, bị đâm chọt mạnh bạo từ dưới lên trên, mệt đến độ không có cả sức để rêи ɾỉ. Anh chỉ có thể mở rộng hai chân, nằm dưới thân cậu nhóc tiếp nhận áp lực dồn nén và xâm chiếm cuồng bạo của hắn mà thôi.

Cậu nhóc chìm trong du͙© vọиɠ tràn đầy tinh lực, không biết bao lâu sau, cuối cùng lao thật mạnh tới, đẩy vào chỗ thật sâu, rồi phụt ngay chất dịch nóng bỏng vào trong cơ thể Lục Hoài Sinh làm anh run rẩy, phát ra tiếng rên khàn khàn.

Một đêm vận động kịch liệt khép màn.

Ngụy Ninh nằm trên tấm lưng gầy mà rắn chắc của người đàn ông, gương mặt vẫn còn sự sung sướиɠ sau cơn hồng triều.

Thứ đồ của hắn vẫn còn nguyên vẹn trong cơ thể người ấy, chưa hề được rút ra.

Ánh mắt Lục Hoài Sinh mơ màng, cái hông bủn rủn, giữa đùi nhức đau, anh giật giật cơ thể bất ổn.

"Thầy đừng nhúc nhích mà."

Ngụy Ninh đè giọng nói, đôi tay không chịu cô đơn, tiếp tục xoa nắn nhẹ người anh.

Lục Hoài Sinh hoảng sợ khi cảm giác được thứ đồ của cậu nhóc còn trong cơ thể mình có dấu hiệu thức tỉnh, thế là tức khắc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Ra ngoài." Anh xấu hổ, cắn răng mở miệng.

"Đừng mà." Ngụy Ninh mυ'ŧ hôn da thịt đằng sau anh, lẩm bẩm: "Trong cơ thể thầy ấm lắm, không muốn ra đâu."

Hắn hận không thể, hận không thể quấn quít thầy mãi như thế. Ai cũng không thể tách bọn họ ra.

Biết Ngụy Ninh có tính ương ngạnh, Lục Hoài Sinh bèn thả nhẹ giọng: "Nhưng mà cơ thể thầy không thoải mái."

Toàn thân trên dưới dính nhớp mồ hôi, tóc cũng ướt nhèm nhẹp vì vận động kịch liệt. Hiện giờ Lục Hoài Sinh cần đến nhà tắm gột rửa cái cơ thể khó chịu này ngay lập tức.

Nghe vậy, Ngụy Ninh tỏ ra khẩn trương, tưởng rằng động tác kịch liệt vừa rồi của mình làm Lục Hoài Sinh bị thương.

Rút khỏi cơ thể thầy, hắn bắt đầu kiểm tra thân dưới của người đàn ông.

"Thầy thấy thế nào? Bị thương ở đâu ạ?"

Ngụy Ninh cắn môi, trông vô cùng tự trách.

Lục Hoài Sinh cảm thấy có cái gì chảy ra nơi giữ đùi, anh hít hà một hơi: "Không... sao."

Nhưng Ngụy Ninh không tin, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Thầy ơi, đều là em không tốt, đều là em sai."

Lục Hoài Sinh không khỏi thầm nghĩ: Em còn biết em không tốt! Trước đó tôi chịu không nổi đã xin em tha, em vẫn cứ nửa dỗ nửa lừa nói nhanh thôi mà, kết quả hành hạ tôi hẳn một đêm!

Nhưng mà thấy bộ dạng tự trách này của hắn, anh rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm mở miệng mắng hắn được. Tuy rằng ngay từ đầu là Ngụy Ninh cưỡng bức anh, nhưng nếu không phải ý chí của bản thân không kiên định, cam chịu cách làm của hắn, thì làm sao xảy ra tình trạng hiện tại được.

Anh than nhẹ, ôm lấy đầu cậu nhóc, vùi hắn vào l*иg ngực: "Không, em không sai, A Ninh là vô tội nhất."

Rõ ràng là một đứa trẻ ngoan, nhưng không được bố mẹ quan tâm, bị coi là món đồ có cũng được không có cũng chẳng sao, ở trường thì bị bạn bè và thầy cô cô lập, bị xã hội này khinh nhục. Thật ra hắn chỉ là một đứa trẻ khát vọng tình thương, mà cuối cùng lại chọn phương án cực đoan nhất vì anh.

Vô tội? Ai cũng vô tội, ai cũng chẳng sai, vấn đề là ở anh.

"Thật sự không sao ạ?" Ngụy Ninh hỏi: "Thầy đừng lừa em, với tình trạng này, mai thầy có thể đến trường sao?"

Gục đầu xuống, ánh mắt hắn hơi lóe.

Lục Hoài Sinh cười khổ: "Không được, thầy tính tuần này sẽ từ chức với hiệu trưởng."

Giờ đã nảy sinh chuyện khó có thể mở miệng nói ra với học sinh của mình, anh làm sao có thể lấy thân phận giáo viên tiếp tục ở lại trường dạy học cơ chứ.

Về mặt tâm lý, đó là điều không thể được.

"Lỗi của em..."

Ngụy Ninh ôm lỗi lầm về mình, lông mi thật dài cụp xuống, in bóng tại nơi dưới viền mi, che đi hai tròng mắt đen không đáy.

Hắn dựa vào Lục Hoài Sinh, để tóc chờm xuống trán. Ở một góc tối không ai nhìn đến, đôi môi nhếch lên thành một độ cong quỷ quyệt.