Những ngày đầu, khoang sinh sản chỉ có thể chứa ống nhựa dẻo để rót thuốc biến đổi vào, tiếp theo đến chuỗi hạt be bé, sau đó ngón tay cũng có thể đi vào, dần dần tăng lên một, hai ngón. Vì chuyện này, giám đốc đã đặt làm một dương v*t giả đặc biệt, phần đầu tách ra làm hai, một to một nhỏ, nhưng ngoại trừ mục đích duy nhất là khai phá khoang sinh sản, những lúc khác hắn rất ít dùng.
Hắn càng thích cắm tính khí thô to mà bản thân kiêu ngạo vào lỗ nhỏ, làm A đến chết đi sống lại, thần trí không rõ, chỉ biết nằm dưới thân hắn dâʍ đãиɠ kêu rên.
Giám đốc là một người trung thành với du͙© vọиɠ cá nhân, cần gì sẽ trực tiếp đi lấy, hay nói đúng hơn là cướp đoạt. Điểm này giống hệt phong cách làm việc trên thương trường của hắn, quyết đoán, tàn nhẫn và dứt khoát. Trước đây, A luôn ngưỡng mộ tính cách và trí thông minh của đối phương, nhưng đến khi những thứ đó áp dụng trên người mình mới chân chính hiểu rõ cảm giác của những kẻ từng bị hắn ăn thịt đến xương cốt cũng không còn.
Có lẽ đó là bản tính cướp đoạt bẩm sinh trong gen Alpha? Nếu là vậy thì bản tính ấy đang ở đâu trong anh nhỉ?
A nằm trên bàn làm việc, vừa chịu đựng chuyển động thô bạo của đối phương, vừa nhìn chằm chằm vào mắt hắn suy nghĩ.
"Thất thần? Nghĩ gì vậy?" Giám đốc vỗ mặt anh, thẳng lưng đâm sâu mấy cái. A nhíu mày, thở hổn hển hai tiếng, đôi chân vòng qua eo hắn siết chặt.
Hắn thấy anh hồi hồn lại bắt đầu cười cợt: "Nào, đừng gấp, tôi không chạy đâu. Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đút no em."
A lầm bầm không rõ, suy nghĩ nhảm nhí trong đầu lập tức bay biến, chuyên tâm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ do dương v*t chà đạp trực tràng mang tới. Ở phương diện làʍ t̠ìиɦ, giám đốc cực kỳ điêu luyện, giúp người tình cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ thuần túy và nguyên thủy nhất, gõ "bộp bộp" kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim yếu mềm. Hắn như dã thú hung dữ, cắn xé con mồi thành từng mảnh nhỏ rồi chậm rãi nuốt vào bụng, buộc họ phải đón nhận cảm xúc hoảng sợ, run rẩy cực độ khi răng nanh bén nhọn xuyên qua da thịt.
"A..." A ngửa đầu, hét lớn. Vừa nãy, dương v*t như có như không ma sát miệng khoang sinh sản, nghiền nát điểm G, sướиɠ đến thắt lưng mềm nhũn.
"Sướиɠ không?"
"Ừm." A cũng không phủ nhận, anh càng ngày càng trầm mê trong vực sâu du͙© vọиɠ.
"Bé ngoan." Giám đốc nở nụ cười, tuổi hắn không lớn, hai người chênh lệch không đến mười tuổi, nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ dáng vẻ ngây thơ của anh vào ngày đầu gặp gỡ, "Tôi sợ sẽ có một ngày không ai có thể đút no em."
A ngây người, chợt nhận ra trong gen anh còn ẩn giấu chút tích cách mà đến bây giờ mới phát hiện.
Tham lam.
Anh bật cười, ôm cổ hắn, "Khi đó là do anh lớn tuổi thì có."
Hắn cũng cười, sau đó lập tức thúc hông, chơi mạnh đến mức anh chỉ có thể mở miệng rên "ưm ưm a a" liên tục.
"Phía nam có một hạng mục, em tìm hiểu rồi hai ngày sau trình bày kế hoạch chi tiết cho tôi." Hắn nói sau khi kéo quần, thắt dây nịt gọn gàng. Văn phòng là nơi để bàn công việc, thân là giám đốc hắn biết đâu là đúng đâu là sai, phân chia rõ ràng, nếu không phải người đang lắng nghe là đối tượng vừa bị hắn làm đến xụi lơ trên bàn thì đó là sự thật không thể chối cãi.
A nhắm mắt, tỏ ý đã biết. Tên này đúng là đáng ghét, mới vừa rồi áp bức thân thể, giờ lại muốn áp bức lao động, chút ngưỡng mộ, coi trọng đối phương gì đó của ngày trước đã biến mất, không còn một mảnh vụn nào.
"Còn chưa đứng dậy?" Giám đốc vuốt ve đùi trong tạm thời không thể khép lại kia, trên da vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô của hai người, lỗ nhỏ co rút từng đợt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng vì thế mà bị đẩy ra ngoài, nhỏ tí tách xuống bàn và đất. Bộ dạng này thật sự làm người ta vừa thương vừa xót, hắn cúi người hôn môi anh, dây dưa một hồi mới giúp anh nhặt quần.
"Khi nào vợ em sinh?" Giám đốc giúp anh mặc quần, bất thình lình hỏi.
"Dự sinh vào hai tuần nữa." Nhắc tới chuyện này là lòng anh đong đầy tình yêu, dịu dàng.
"Chúc mừng em được lên chức cha." Hắn kéo A đã ăn mặc chỉnh tề vào lòng, liên tục vuốt ve ăn đậu hũ, nhưng chắc chắn sẽ không rút súng ra trận thêm lần nữa. Hắn là người biết kiềm chế, trong trường hợp công việc vẫn còn chất đống chưa giải quyết thì một lần là đủ.
"Tôi tặng em một món quà nhé?"
"Tặng gì?"
Giám đốc cười mà không nói, điều đó làm anh có cảm giác kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, có tệ cũng không tệ đến nổi nào đâu.
~
Hai tuần sau, O sinh một đứa trẻ mập mạp, là nam.
Giám đốc rất thích A, tuy hắn phong hoa tuyết nguyệt không ít nhưng tình cảm dành cho anh cực kỳ đặc biệt. Đôi lúc, hắn sẽ nhớ lại chuyện xưa cũ, để anh làm việc bên cạnh đâu chỉ đơn thuần là bồi dưỡng nhân tài, thực ra khi đó hắn đã muốn ăn đối phương rồi. Có điều, những việc không có ý nghĩa hắn sẽ không nghĩ nhiều, dù sao thì hiện tại người này đã nằm gọn trong tay hắn.
Vài ngày trước khi O sinh, A dứt khoát bỏ hết công việc, lấy lý do vô cùng hợp tình hợp lý là chăm sóc bà xã trong thời kỳ thai sản để xin nghỉ nửa tháng. Giám đốc không có cớ gì không thông qua, chẳng qua thấy có hơi bất đắc dĩ khi tính tình bé cưng ngày một thô lỗ.
"Lúc trước thái độ của em không có vậy đâu." Trước kia, người này luôn nhìn hắn với ánh mắt kính trọng, khi đó nom đáng yêu cực kỳ, tuy rằng hiện tại cũng đáng yêu không kém.
"Đó là vì tôi chưa phát hiện khuyết điểm của anh còn nhiều hơn ưu điểm." A ngồi trên đùi hắn, áo quần mở mấy cúc trên, làn da bị sờ mó đến đỏ ửng, "Tự đại, hạ lưu, vô sỉ..."
"Được rồi, được rồi, đừng mắng nữa, còn nói nữa sẽ mắng tôi là tên cặn bã mất." Giám đốc mơn trớn đầu ngực người trong lòng, than một câu.
"... Boss?" A mở miệng, ngay sau đó bờ môi liền bị cắn nuốt. Trong văn phòng, vì cần chú ý đến hiệu suất làm việc nên khi làʍ t̠ìиɦ hai người rất ít khi hôn môi vuốt ve, hầu như đều trực tiếp rút súng ra trận.
Song, dường như hôm nay giám đốc rất có hứng thú, vừa hôn vừa xoa nắn đầu ngực, dịu dàng không giống mọi ngày.
"Ưʍ... Boss..." Từng vị trí trong khoang miệng đều được chăm sóc ân cần, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện cường độ thấp len lỏi nơi đầu lưỡi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trỗi dậy, làm anh không nhịn được mà rêи ɾỉ. A ngẩng đầu, thở dốc, né tránh không để hắn tiếp tục tiến thêm một bước.
"Không thích thế này?" Thấy anh trốn tránh hắn cũng không tức giận, rướn người đuổi theo bắt lấy đôi môi, giọng điệu cưng chiều.
Dĩ nhiên là A không ghét loại âu yếm dịu dàng này, chỉ có hơi ngoài ý muốn mà thôi. Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai người luôn có phần cưỡng ép, anh đã quen với việc hắn cướp đoạt trắng trợn rồi. Song, nếu cẩn thận nhớ lại sẽ thấy giám đốc đối với anh tốt lắm, tay cầm tay dạy anh làm việc, dẫn anh đi gặp người này người kia học cách giao tiếp, biến một người vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo vào ngành trở thành một quản lý tài giỏi, đủ năng lực đảm đương mọi thứ. Anh đã luôn kính trọng đối phương, hiện tại phần kính trọng ấy vẫn được giấu kín dưới đáy lòng.
"Boss... Anh có thích tôi không?"
Hắn ôm anh ngồi lên bàn, một ngụm lại một ngụm cắи ʍút̼ xương quai xanh tinh xảo, dọc theo xương quai xanh trượt xuống dưới là vô số dấu hôn đo đỏ nhợt nhạt hắn lưu lại. Cuối cùng, hắn hôn đến nơi riêng tư được lông đen bao bọc, mở miệng ngậm dương v*t bán cương, mặc kệ sự phản kháng như có như không của đối phương, nuốt cả cây.
Vấn đề của A hắn lựa chọn không trả lời, việc này không quan trọng với hắn. Hắn nhìn trúng anh, trước khi chán sẽ không buông tay, trong khoảng thời gian này hắn sẽ tiếp tục cưng chiều anh, chỉ cần anh vẫn ở cạnh hắn vậy phần tình cảm kia hắn cũng sẽ không giữ lại, sẵn sàng trao tặng đối phương. Giám đốc đùa giỡn tính khí trong miệng, đến khi nó sưng to thì dùng sức mυ'ŧ sâu mấy cái, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào miệng, nuốt trọn không chừa giọt nào. Hắn hôn anh, nụ hôn nồng mùi tanh đắng ngăn chặn tiếng rên chực chờ phát ra, "Mùi vị không tệ."
Hắn cười, hôn môi người đã ươn ướt nước mắt, duỗi tay cởi cái quần đã tụt một nửa kéo xuống mắt cá chân.
Hậu huyệt dưới tác động cao trào sau khi bắn tinh cũng không chịu thua liên tục ro rút, miệng huyệt lúc đóng lúc mở, dâʍ ɖị©ɧ dinh dính trào ra ngoài. Hắn sờ nhẹ, nơi đó dầm dề nước đến rối tinh rối mù, không kéo dài thêm, hắn đút dương v*t đã khao khát miệng nhỏ suốt bấy lâu vào tiểu huyệt, thẳng lưng thúc vào.
"A, ưʍ..." Cơ thể bị lấp đầy từng chút một, A vừa thỏa mãn vừa đau đớn rên la, anh vặn vẹo eo, thở hổn hển vòng hai chân – một bên vẫn còn vướng quần – thon dài qua hông hắn.
"Nhanh lên." Anh nhắm mắt, vùi đầu vào hõm vai giám đốc, không rõ hai từ "nhanh lên" ấy thật sự có nghĩa gì, là muốn hắn nhanh chóng kết thúc trận làʍ t̠ìиɦ này hay muốn hắn nhanh cắm vào, đánh thức kɧoáı ©ảʍ khiến người ta điên cuồng.
Giám đốc lại không để ý đến yêu cầu của anh, dương v*t chậm chạp đâm vào, động tác thong thả từ tốn đem đến sung sướиɠ cho người dưới thân, đồng thời kéo dài chiến trường đến vô tận.
"Bé cưng tùy hứng, thoải mái không?" Hắn nhấc hai chân bên eo gác lên vai, thắt lưng đong đưa.
"Thoải mái." Kɧoáı ©ảʍ dai dẳng mềm mại như bông bao lấy anh, tuy bấy nhiêu đó không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng vẫn đủ thoải mái, anh thấy mình như đang lơ lửng giữa tầng mây, bay bổng, không biết bao giờ mới có thể chạm chân xuống đất. "Nhanh lên... Ưm, a... Dùng sức, chơi, chơi chết tôi..."
"Gấp gì chứ." Hắn chậm như rùa, cảm giác khi dương v*t được trực tràng bao bọc rất sướиɠ, làm hắn có suy nghĩ muốn cắm mãi trong cơ thể đối phương. "Ngoan ngoãn hưởng thụ là được, em muốn cái gì tôi đều cho em."
Em không muốn cũng bắt buộc phải nhận.
Giám đốc nhìn toàn thân anh đỏ hồng, cố gắng nhịn xuống khát vọng muốn phá hủy anh, dịu dàng chuyển động. Hắn muốn cuộc làʍ t̠ìиɦ này kéo dài liên tục, lúc nào người trong lòng sướиɠ đến hóa thành nước mới thôi. Hắn cảm thấy thứ cảm xúc nhiệt tình này sẽ tiếp tục tồn tại một thời gian dài, có thể sẽ vượt qua cả dự định của hắn.
– Còn tiếp –