Chương 31: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (3)
Diêu Thiên Thiên còn đang cảm thấy kỳ lạ, Diêu Đại Vĩ lại đột nhiên bước xuống xe, sau đó đi về phía cô. Bé heo không khỏi rùng mình một cái. Tiêu đời, chắc chắn là Diêu Đại Vĩ ghen tỵ chuyện Diêu Doanh Tâm thân mật với cô quá mức nên định tới đây để tính sổ chăng. Chuyện nhận sai tình địch này đúng là rất gạt người.
Ai ngờ Diêu Đại Vĩ thế nhưng lại ôn nhu cúi đầu, nói với Diêu Thiên Thiên: “Thiên Thiên, nãy giờ ba ba đứng ở đây chờ con tan học, định chở con đi ăn cơm. Với lại lúc ăn cơm chúng ta gọi thêm mẹ tới nữa, được không?”
(⊙o⊙)!
Rốt cuộc Diêu Đại Vĩ định làm gì? Còn muốn gọi mẹ Nhị Nha đi cùng? Diêu Thiên Thiên bắt đầu động não. Cô nhớ rõ lần gần nhất mà bọn họ gặp nhau, khi đó Diêu Đại Vĩ còn muốn xin số điện thoại của Vương Nhị Nha nhưng lại bị bà kiên quyết từ chối…
Hay là Diêu Đại Vĩ định trình diễn cảnh tra nam quay đầu, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, quỳ xuống nhận sai, bù đắp cho vợ con để gia đình được hàn gắn?
Đang nằm mơ giữa ban ngày à!
Người khác có lẽ sẽ cho rằng Diêu Đại Vĩ thấy Vương Nhị Nha trở nên xinh đẹp giỏi giang hơn trước nên cảm thấy có chút hối hận. Chẳng qua Diêu Thiên Thiên lại hiểu rõ hơn ai hết bộ mặt thật của con người mắc bệnh "nữ nhi khống" này. Còn không phải là do con gái quá ngon miệng nhưng lại không thể động tay, cũng không muốn đi tìm tình nhân để giải phóng du͙© vọиɠ mà chỉ muốn tìm một người có thể khiến cho ông ta yên tâm làm trò con bò sao? Diêu Đại Vĩ chắc chắn sẽ lo lắng đến chuyện những người phụ nữ khác ngược đãi Diêu Doanh Tâm. Và trùng hợp, Vương Nhị Nha lại là người thích hợp nhất ở thời điểm hiện tại, ông ta làm sao có thể bỏ qua chứ?
Đương nhiên, nếu không có lần gặp mặt trước để ông ta nhìn thấy Vương Nhị Nha thay đổi 180 độ, trở nên xinh đẹp giỏi giang thì chắc có lẽ Diêu Đại Vĩ cũng sẽ không nhớ tới người vợ cũ này. Mà cho dù có nhớ tới, trong đầu ông ta cũng chỉ đọng lại hình ảnh Vương Nhị Nha của thời xa xưa - một người phụ nữ nông thôn thô bỉ không chịu nổi. Diêu Đại Vĩ tình nguyện tự an ủi đến mức rụng "chiêm" cũng sẽ không quay lại với bà.
Chẳng qua Vương Nhị Nha bây giờ đã thay đổi, bà trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, lại trẻ đẹp, còn là mẹ ruột của con ông ta, Diêu Đại Vĩ đương nhiên nguyện ý quay lại với bà. Nếu được như vậy thì đời sống tìиɧ ɖu͙© sau này sẽ vô cùng thoải mái, đỡ phải nhịn lâu lắm khiến cho nội tiết tố mất cân đối. Tương lai nếu con gái trưởng thành, ông ta sẽ lại đá Vương Nhị Nha đi. Ha ha, không những có thể tiếp tục lừa gạt con gái, nói năm đó tính cách của cha mẹ không hợp, hoặc có thể nói bóng nói gió là Vương Nhị Nha đi nɠɵạı ŧìиɧ. Như vậy ông ta sẽ được hưởng thụ ánh mắt đồng tình của con gái, đồng thời Diêu Đại Vĩ còn có thể lừa gạt "thánh mẫu" Diêu Doanh Tâm tới tay bằng lý do bị vợ phản bội.
Cái gì mà ba ba đã không còn mẹ, chỉ còn lại mỗi mình Tâm Tâm thôi, Tâm Tâm đừng rời khỏi ba ba nhé. Dựa theo tính cách não tàn của Diêu Doanh Tâm, cô ta nhất định sẽ khóc lóc ôm Diêu Đại Vĩ nói: "Tâm Tâm không đi lấy chồng, vĩnh viễn không rời khỏi ba ba." Không phải quá tốt sao? Vừa có thể trải nghiệm đời sống tìиɧ ɖu͙© giống như những người đàn ông bình thường, lại vừa có thể lợi dụng Vương Nhị Nha để chiếm lấy trái tim của con gái.
Diêu Thiên Thiên cũng không phải là một người ăn chay. Với bao nhiêu năm kinh nghiệm đọc ngôn tình của cô, làm sao không đoán ra được tám chín phần mười suy nghĩ của Diêu Đại Vĩ chứ?
Tôi nhổ vào! Ông ta cứ nằm mơ giữa ban ngày đi! Cô để cho Diêu Đại Vĩ thực hiện được mới là lạ đó!
Vì thế Diêu Thiên Thiên cố ý tỏ ra sợ hãi, trợn tròn đôi mắt nói với Diêu Đại Vĩ: “Chú gì đó ơi, giáo viên đã dặn bọn con không được tùy tiện nói chuyện với người lạ ạ.”
Biểu cảm trên mặt Diêu Đại Vĩ bắt đầu xuất hiện vết nứt.
“Phốc ——” Không biết là ai đang cố nín cười. Để tránh việc diễn kịch bị lộ, Diêu Thiên Thiên căn bản không dám nhìn về phía người vừa mới phát ra tiếng kia.
Trái tim của Diêu Đại Vĩ đã tan vỡ nhưng của Diêu Doanh Tâm thì vẫn còn nguyên. Cô ta vô cùng buồn rầu nắm lấy ống tay áo của Diêu Thiên Thiên: “Chị hai, đó là ba của chúng ta mà, còn em là Tâm Tâm đây."
Diêu Thiên Thiên nhìn cô ta mỉm cười, sau đó cô lập tức che mặt lại. Trời má, quên mất mặt đang sưng thì không được cười, đau quá đi mất! Cô che mặt nói với Diêu Doanh Tâm: “Em gái nhỏ, năm nay em lên lớp mấy rồi? Em không được gọi chị là chị hai đâu, phải gọi là đàn chị hoặc chị lớp trên hiểu không. Trên TV người ta hay gọi như vậy đó.”
Sau Diêu Đại Vĩ, lại có một trái tim mỹ lệ, thuần khiết, thiện lương, vô tư vỡ vụn.
“Phốc ——” Lại là một tiếng nín cười, Diêu Thiên Thiên vẫn không thèm quay đầu lại nhìn.
Trái tim của Diêu Đại Vĩ lúc này đã khôi phục, ông ta với vẻ mặt vô cùng tức giận lên tiếng răn dạy: “Vương Nhị Nha dạy dỗ con thế này sao? Đến cả ba ba của mình cũng không nhận ra hả!”
Diêu Thiên Thiên sao có thể để Vương Nhị Nha đội cái nồi này được. Cô cố ý trợn tròn đôi mắt, vô cùng hồn nhiên nói: “Mẹ nói, ba ba là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Lúc còn nhỏ ba ba đối xử với Thiên Thiên rất tốt, rất thích ôm Thiên Thiên đi nơi này nơi kia. Thiên Thiên thích cái gì là ba ba sẽ mua cái đó. Thiên Thiên là công chúa nhỏ của ba ba, còn mẹ lại là vị hoàng hậu tôn quý nhất.”
Sắc mặt của Diêu Đại Vĩ lúc này mới dịu lại đôi chút. Nhưng ông ta lại nghe thấy Diêu Thiên Thiên tiếp tục nói: “Nhưng mà ba ba đã đi tới một nơi rất xa, bao nhiêu năm rồi cũng không chịu về thăm Thiên Thiên. Mẹ nói ba ba đã đi tới một nơi rất xa để kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng trước nay con chỉ nhìn thấy mẹ vất vả đi kiếm tiền, lại chưa từng thấy ba ba gửi tiền về. Mẹ vì chăm sóc cho con mà vất vả cực kỳ, tại sao ba ba lại không đến tìm hai mẹ con con chứ? Có phải ba ba đã chết rồi đúng không, oa oa ba ba oa oa, oa oa…”
Nói nói một hồi cô lại bắt đầu gào khóc. Diêu Thiên Thiên nỗ lực nhớ lại thời điểm mình đi nha sĩ... ngay lập tức nước mắt rơi như mưa, không hề giả tạo một chút nào. Phải nói là dáng vẻ của cô hiện tại rất đúng với câu thành ngữ: "Khóc như cha chết."
Mặt của Diêu Đại Vĩ từ tái chuyển sang xanh rồi từ đen chuyển sang trắng, không khác gì một bảng pha màu, rực rỡ cực kỳ. Ông ta hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống nói với Diêu Thiên Thiên: “Thiên Thiên, tuy rằng lúc đó con còn nhỏ, nhưng cũng đã bốn tuổi đúng không. Hẳn vẫn phải nhớ rõ một số chuyện mới đúng. Nhìn ba ba đi, con thật sự không nhớ gì sao?”
Hành động này rất hợp lòng hợp ý Diêu Thiên Thiên. Cô xoa xoa đôi mắt chứa đầy hơi nước, tỉ mỉ quan sát Diêu Đại Vĩ từ trên xuống dưới một lần, sau đó ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Con nhớ ra rồi!”