Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 27: Lấy thân làm quà sinh nhật

Thẩm Ninh ngồi trên giường nhìn ba người trước mặt, từ ngày bọn họ tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô đến giờ cũng chưa từng gặp lại, hôm nay sao lại kéo nhau đến đây?

"Thẩm Ninh, ba biết giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, ba cũng đã cắt đứt quan hệ với con...."

"Hạ gia chủ nếu đã biết vậy sao còn tới đây làm gì?" Thẩm Ninh không muốn nghe ông ta dài dòng liền nhíu mày nói.

"Hôm nay ba đến đây...."

"Chúng ta đã không còn quan hệ, Hạ gia chủ đừng xưng hô thân thiết như vậy."

"Hạ thị đang gặp khó khăn, con có thể giúp ta không?" Hạ gia chủ nén cơn tức giận, vứt bỏ liêm sỉ nói.

"Hạ gia chủ nói đùa rồi. Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi sao có thể giúp được."

Thẩm Ninh cô vĩnh viễn không bao giờ quên bọn họ đã đối xử với cô như thế nào. Dù cho Hạ Yên Chi có là người sai, ông ta cũng sẽ trách mắng cô, thậm chí còn đứng đó nhìn Hạ Yên Chi đánh đập cô. Lúc đó trên người cô không chỗ nào là không có vết thương nhưng bọn họ lại coi như không nhìn thấy, chỉ quan tâm đến Hạ Yên Chi.

"Lăng Mặc là người có quyền lực, con chỉ cần nói giúp ta là được. Thẩm Ninh con thân với Lăng Mặc như vậy, chỉ có con mới cứu được Hạ thị lúc này."

"Xin lỗi tôi không giúp được."

"Thẩm Ninh.... Thẩm Ninh, coi như ta cầu xin con." Hạ gia chủ nghĩ đến Hạ thị sắp bị phá sản thì kích động tiến đến gần Thẩm Ninh.

"....."

"Các người đang làm gì ở đây?" giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía cửa.

Hạ Yên Chi nhìn thấy Lăng Mặc thì sợ tới nỗi tay chân run rẩy, vội đứng sát vào Hạ phu nhân. Thẩm Ninh đúng là tốt số, lại bám vào được một cây đại thụ to như vậy.

"Sao anh lại đến đây giờ này?" Thẩm Ninh vừa nhìn thấy anh liền lập tức vui vẻ.

"Anh xong việc nên đến đây thăm em." Lăng Mặc vén tóc ra sau cho cô, ánh mắt ôn nhu khiến người khác phải ghen tị. Nhưng vừa quay sang Hạ gia chủ, ánh mắt đó lập tức thay đổi 180 độ: "Lâm Triết, đuổi ra ngoài, đừng để bọn họ làm phiền cô ấy nghỉ ngơi."

"Thẩm Ninh.... Thẩm Ninh....cầu xin con...." Hạ gia chủ bỗng nhiên quỳ xuống.

Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn ông ta, cô biết tính cách ông ta bình thường luôn kiêu ngạo, bây giờ lại có thể quỳ trước mặt người khác.

"Thẩm Ninh, dù sao trước kia chúng tôi cũng đã nuôi cô, cô không thể tuyệt tình như vậy được." Hạ phu nhân vừa khóc vừa nói.

"Tôi...." nhìn bọn họ thê thảm như vậy, Thẩm Ninh liền mềm lòng. Mặc dù bọn họ đối xử với cô không tốt nhưng không thể không thừa nhận bọn họ đã nuôi cô suốt bao năm qua.

"Lăng Mặc, anh có thể giúp họ không?"

"Sau này, các người đừng bao giờ đến tìm Thẩm Ninh nữa." Lăng Mặc nhíu mày nhìn Hạ gia chủ, lại liếc mắt với Lâm Triết.

Lâm Triết hiểu ý, kêu người tới kéo bọn họ đi. Hạ Yên Chi sợ đến sắp không đứng vững, cô ta chỉ lo Lăng Mặc sẽ không bỏ qua cho cô ta, nếu như rơi vào tay anh, cô ta sẽ sống không bằng chết.

"Cảm ơn anh, Lăng Mặc."

"Em đã quá mềm lòng."

"Nhưng họ đã nuôi em khôn lớn, lần này xem như đã không còn nợ gì nữa." Thẩm Ninh dựa người vào lòng anh.

Lăng Mặc híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyện Hạ Yên Chi hãm hại Thẩm Ninh, anh đã biết nhưng không ngờ Lệ Tử Ngôn lại nhúng tay vào việc này. Không phải là đã quá xen vào việc của cô rồi sao? Lệ Tử Ngôn này cố ý tiếp cận Thẩm Ninh, chắc chắn là không có ý tốt.

Sau khi được Lăng Mặc giúp đỡ, Hạ thị đã tạm thời thoát khỏi nguy cơ phá sản nhưng cổ đông lớn nhất tập đoàn đã thay thế thành người khác. Lệ Tử Ngôn biết chuyện cũng không làm khó Hạ thị nữa, anh ta mặc dù muốn đuổi cùng giết tận nhưng nghe nói là Thẩm Ninh cầu xin thay bọn họ nên mới dừng lại. Lúc này tạo ấn tượng tốt đẹp với cô mới là điều quan trọng nhất.

Ngày Thẩm Ninh xuất viện cũng là ngày sinh nhật anh. Ông nội Lăng vì để chúc mừng đã đặc biệt dặn đầu bếp làm một bữa cơm thật ngon, chỉ đợi anh và cô về là thưởng thức.

Vợ chồng Lăng Quân vẫn luôn có thành kiến với Thẩm Ninh, vừa nhìn thấy cô, mặt hai người đã lập tức khó chịu.

"Tiểu Ninh Ninh, bạn của ông đã hôm trước đã được ôm chắt rồi đấy." ông nội Lăng vừa ăn vừa cười nói với cô.

"Ông nội, ông mà cũng có bạn sao?" Lăng Thiên nghe vậy không nhịn được cười.

Ông nội trước mặt Thẩm Ninh thì đúng chuẩn là ông nội nhà người ta, vừa giàu có vừa đẹp lão lại hiền hòa nhưng người làm chủ một gia tộc lớn như vậy sao có thể chỉ nhìn bề ngoài.

Lăng Thiên bị ông nội lườm một cái thì lập tức tắt nụ cười chuyên tâm ăn uống.

"Nhìn chắt nhà người ta đáng yêu như vậy, ông nghĩ chắt của ông sau này phải đáng yêu gấp 10 lần."

"Sau này con của chị Lăng Y và Lăng Thiên nhất định sẽ như vậy." Thẩm Ninh cười nói.

"......"

Cả nhà nghe xong liền quay sang nhìn cô, chỉ riêng Lăng Mặc là khẽ nhếch môi cười.

Vừa ăn cơm xong, ông nội Lăng đã kéo ngay Lăng Mặc vào trong thư phòng chất vấn. Thẩm Ninh ngây ngô thì cũng thôi đi, cháu trai ranh ma này chẳng lẽ cũng không hiểu?

"Lăng Mặc, không phải cháu lấy Thẩm Ninh để che mắt mọi người đấy chứ?"

"Ông nội, ông đang nghĩ linh tinh cái gì vậy."

"Hay là yếu sinh lý?"

"Cháu đâu có giống ông."

"Này này, ông ít nhất cũng sinh được ba mày, còn mày thì đã có ai chưa?"

Lăng Mặc xoa xoa thái dương, làm sao mà có được chứ. Tối nào cô cũng ngủ ở phòng khác, không làm gì mà vẫn có thai được thì... thì Lăng Mặc anh đã có sừng rồi.

"Cháu về đây."

"Lăng mặc...." ông nội Lăng gọi anh lại, giọng nói bỗng chốc trở nên buồn bã:"Ông cũng không biết có thể sống được bao lâu, chỉ mong có thể một lần được bế.... ơ cái thằng này."

Chưa đợi ông nội nói xong, Lăng Mặc đã mở cửa rời đi. Ông nội đúng là càng già, diễn xuất lại càng giỏi. Sau này nhất định không thể để ông dạy hư con của hai người được.

Vừa về đến nhà, Lăng Mặc đã vào phòng tắm. Thẩm Ninh đi đi lại lại suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho anh.

Cạch.... Lăng Mặc tắm xong mở cửa bước ra lại phát hiện điện đã bị tắt. Thẩm Ninh mở cửa, trên tay còn cầm theo một chiếc bánh gato cắm nhiều nến, cô vừa bước đến gần anh vừa hát chúc mừng sinh nhật. Lăng Mặc không cười nhưng ý cười lại lan đến tận mắt. Sao anh không biết cô vợ nhỏ của anh lại đáng yêu đến mức này nhỉ? Sau này con gái của hai người nhất định cũng sẽ đáng yêu như cô.

"Mau thổi nến đi."

"Lăng Mặc, sinh nhật vui vẻ."

Lăng Mặc ôn nhu nhìn cô. Từ khi mẹ mất, anh chưa từng thấy sinh nhật năm nào ấm áp như năm nay. Lúc Lăng Mặc còn nhỏ, khách mời đều là bạn làm ăn của ba, ngoài Lâm Triết ra cũng không có lấy một đứa trẻ bằng tuổi anh đến dự. Lớn rồi cũng chẳng thích sinh nhật nữa, nhiều lần cũng không nhớ sinh nhật của mình.

"Lăng Mặc, em chưa chuẩn bị được quà cho anh..." Thẩm Ninh bối rối cúi đầu nói.

"....."

"Anh thích gì, ngày mai em sẽ đi mua bù được không?"

"Không cần, ngày mai không phải là sinh nhật anh."

"Lăng Mặc, em xin lỗi."

Lăng Mặc đỡ lấy bánh kem trên tay cô để xuống bàn.

"Nếu em muốn xin lỗi thì phải tặng quà cho anh ngay bây giờ."

"Nhưng....em lấy đâu ra quà bây giờ được chứ, có mỗi tấm thân này thôi." cô lí nhí nói.

"Anh không chê."

"Vậy anh muốn gì?"

"Muốn em."

Lăng Mặc nói xong liền trực tiếp bế cô lên giường. Quà anh muốn trước sau cũng chỉ có cô mà thôi.