***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại s1apihd.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Tần Trà thẳng thừng cự tuyệt như vậy, Ai Duy cũng đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao vị này là vong linh pháp sư cực kỳ nổi tiếng với tính cách khiêm tốn, độc lai độc vãng, ít khi bước ra khỏi pháo đài to lớn.
Ít nhất mang theo đứa trẻ này, ông ta còn có được một lời hẹn - giao cho Thiếu Tế Tư Nhã Bố.
Vị này là ma pháp sư thánh cấp "Tần", trăm năm trước phong ấn "Mắt phải nguyền rủa" ở Bất Tử Điện. Mỗi một câu cô nói, đều rất quan trọng cho vô số cuộc săn gϊếŧ cùng truyền thuyết ở đại lục Katel này.
Dù hiện tại quan hệ giữa Đại Tế Tư đương nhiệm cùng Đại Tế Tư Lý Khắc không tốt, nhưng chỉ cần Tần nói ra, Đại Tế Tư tuyệt đối không thể tiến hành can thiệp với Thiếu Tế Tư.
Tất nhiên nếu như đứa nhỏ này có thể đi theo Tần là hay nhất, nhưng nếu có thể theo Thiếu Tế Tư Nhã Bố đại nhân cũng tốt, nghe nói là người ôn hòa hiếm có trong Tế Tư.
Ai Duy cảm động đến rơi nước mắt mà hướng về Tần Trà nói, "Ta sẽ đưa đứa nhỏ này đi đến Thiếu Tế Tư đại nhân," sau đó ông ta cúi đầu giục cậu bé, "Mau quỳ xuống tạ ơn đại nhân."
Nghe những lời này, Tần Trà theo phản xạ có điều kiện từ trên ghế đứng lên ___ để Trường Hi tạ ơn sao? Ngại mạng dài hả!!!
Tóc của cô dài thật dài, vừa đứng lên cũng không dung lại trên ghế sẫm màu mà long trọng hoa lệ rơi rũ xuống gần đầu gối, mái tóc màu bạc nhạt giống như ánh trăng thuần khiết.
Cậu bé ngẩng đầu, mắt nhìn chăm chú nhìn thân ảnh thần bí cùng cao quý của cô, trong nháy mắt hắn có chút bối rối cúi đầu xuống.
Hắn chỉ là một tế phẩm hèn mọn bẩn thỉu... nào có khả năng chạm tới người thần thánh như vậy...
"Không cần."
Tần Trà dừng một chút, thấy Trường Hi không nhúc nhích, cô đóng sách lại, giơ tay đặt lên lò sưởi âm tường cạnh giá cắm nến trên cao.
Hắn lại lén lút ngẩng đầu nhìn cô.
Tư thái cô đặt sách xuống cũng ưu nhã đến cực điểm ___ một thân áo dài hắc sắc đơn giản rủ xuống đất, làm nền cho cánh tay của cô càng tỏa ra vẻ tinh tế như ngọc.
Sau đó cô lại quay mặt về hướng bọn họ, cậu bé nhanh chóng cúi đầu xuống, lướt nhìn thoáng qua,
Hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lãnh đạm, cùng tóc bạc váy đen giống như đôi mắt đen trắng phân minh ít có tâm tình.
Nhưng tư thái này trong mắt cậu bé là quang minh lỗi lạc, lưng của cô ngay thẳng phảng phất như không thể nào bẻ gãy.
Viện trưởng Ai Duy giục hắn, "Cậu bé, ngươi nhanh quỳ xuống tạ ơn đi! Đây chính là ân sủng mà đại nhân dành cho ngươi đó."
Tần Trà đang muốn nói các ngươi cứ đi đi, Trường Hi lại đột nhiên "bụp" một tiếng, quỳ thẳng xuống, quỳ rất dứt khoát, thanh âm lớn đến mức Tần Trà đau thay hắn.
Ai Duy lập tức cười mỉm, híp mắt nói với Tần Trà, "Ôi chao, đứa nhỏ này thật thành thật, chỉ là hắn không thể nói chuyện, ta thay hắn cảm tạ ngài."
___ Trường Hi trước đó là một người mù, sau đó là người mắc bệnh, bây giờ lại trở thành người câm.
___Vả lại lần này hắn giống như không mang theo ký ức trước kia, đây là một Trường Hi chân chính thời nhi đồng.
Tần Trà trầm ổn sắc mặt, cân nhắc dãy dụa vô số lần cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, "Được rồi, các ngươi đi đi."
Ai Duy cáo lui, liền muốn kéo theo đứa bé kia, kết quả lại phát hiện đứa bé này nhất định quỳ ở đó, sức lực của hắn ta trong chốc lát không kéo động được.
Cậu bé đứng thẳng lưng, khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen kịt cứ gắt gao nhìn Tần Trà chằm chằm, mắt đen chói sáng, cố chấp không động đậy chút nào, giống như chỉ cần nhìn như vậy, người kia sẽ giữ hắn lại.
Hắn muốn ở lại đây, mục đích quá mạnh mẽ mãnh liệt, hắn cứ như vậy quỳ đến thiên hoang địa lão, không ai có thể bỏ qua sự quả quyết này.
"Ấy da! Ta nói ngươi đó! Tính tình quá bướng bỉnh đi!"
Ai Duy muốn cậy mạnh, đem cậu bé kéo ra ngoài, lôi kéo đến thế hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ xuống đất, vài chỗ nơi đầu gối bị mài nứt ra, rỉ máu ra ngoài nhưng hắn vẫn ngoan cố nhìn Tần Trà không rên một tiếng.
Tần Trà lập tức mở miệng, "Dừng lại."
Mắt cô nhìn xuống thiếu niên có vóc dáng nhỏ bé như trẻ con, mắt của hắn nóng bỏng rực rỡ, dường như lúc cô vừa nói "dừng lại", nơi nào đó toát ra sự phấn khích cùng chờ đợi không gì sánh kịp.
Một người, vẫn còn rất nhỏ, cũng chỉ là đứa nhỏ muốn dựa dẫm mà thôi.
Tần Trà mím môi, hồi lâu sau mới hững hờ mở miệng, "Ta đưa hắn đi," giọng nói cô thanh lệ, lạnh lùng, giống như băng tuyết ngưng tụ lại, "Ta tự mình đưa hắn đi."
Bởi vì... Cô! Là! Duy! Hộ! Sư!
Có điều cô lại không yên tâm.
Nếu như tự tay giao cho đồng sự, cô có thể yên tâm không?
Ánh sáng trong mắt thiếu niên thoáng cái lại ảm đạm, hắn nhìn cô hỏi Ai Duy, "Đứa nhỏ này tên gì?"
Ai Duy còn đang sững sờ, "A" một tiếng mới hoàn hồn, gãi gãi đầu, hắn ta trả lời, "Tên là An Tạp."
Tuy rằng không phải tên Trường Hi, cũng không phải tên yue, cũng không nhớ rõ quá khứ, nhưng Tần Trà vẫn khẳng định chắc chắn người này chính là Trường Hi, đây là trực giác không có cách nào diễn tả thành lời.
Đại khái là, lúc hắn dùng ánh mắt đó nhìn cô, loại ánh mắt khó có thể hình dung, tựa hồ hết sức chân thành mà bùng cháy, khao khát cùng chiếm cứ vĩnh viễn.
Ai Duy ở bên cạnh đặt biệt ước ao, dù sao Tần Trà cũng đã bảy tám chục năm không ra khỏi cửa, thằng nhóc con An Tạp này có đức hạnh gì mà có thể khiến cho nhân vật sử thi truyền kỳ tự mình đưa hắn ra ngoài!
Chủ thành Vãng Sinh Thành là trung tâm đại lục Katel, Bất Tử Điện nằm ở trung tâm Vãng Sinh Thành , ba tòa tháp Tế Tư quay xung quanh Bất Tử Điện, canh dữ "Nguyền rủa mắt phải" cùng "Chúc phúc mắt trái" trong Bất Tử Điện.
Đồng sự của cô là tiểu Tế Tư trong tháp ở Bất Tử Điện , đường đi cũng không gần, vong linh rất chán ghét ánh mặt trời, cô phải phủ thêm áo choàng màu trắng thật dày mơi có thể che hết toàn thân, sau đó đi đến phòng sách.
Phòng sách có khắc truyền tống trận, nhưng chỉ có thể đến quảng trường học viện ma pháp, nghìn dặm xung quanh Bất Tử Điện đều hoang vu, thả xuống cấm chú, không thể sử dụng bất cứ pháp thuật gì khác.
Ai Duy đã rời đi, Trường Hi quỳ ở trong phòng khách, Tần Trà đi tới trước cửa phòng sách, phát hiện Trường Hi còn chưa qua đây.
Tần Trà hướng hắn ngoắc tay, "Ngươi qua đây."
Trường Hi cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm, cơ thể hắn nhỏ gầy, có thể nhìn ra được Ai Duy trước đó có giúp hắn chỉnh đốn qua, hắn mặc trang phục tiểu kỵ sĩ màu lam hoa lệ, tóc đen cột lên cao bằng một sợi dây màu bạc tinh xảo.
Nhìn sơ qua là một tiểu kỵ sĩ phi thường đẹp trai.
Trang phục kỵ sĩ không phải ai cũng có thể mặc, trừ bản thân mình là kỵ sĩ, hoặc là gia tộc có kỵ sĩ truyền lại.
Tần Trà lại lần nữa đè nặng giọng nói, "Qua đây."
Tiểu kỵ sĩ Trường Hi liếc mắt nhanh một cái, sau đó không nhúc nhích quỳ tiếp.
Tần Trà cuối cùng phải đi tới, Trường Hi hi khẩn trường siết chặt hai tay đã nắm thành quyền, vẫn như cũ cố chấp dính trên sàn nhà, hắn nghĩ cho dù bị đại nhân nghiêm phạt, mình cũng không thể tùy tiện buông tha.
Hay là thử tranh luận một chút ... vị đại nhân này sẽ nguyện ý giữ hắn lại không ? Hắn sau này cũng không còn một mình nữa.
Không còn là một người sẽ bị tùy tiện vứt bỏ, sẽ bị ác ý dằn vặt, sẽ bị cho rằng là tế phẩm hiến tế.
Cho nên ở chỗ này, dù có nghiêm phạt ra sai, hắn cũng không sao cả.
Sau đó hắn bị cô bế lên.
Lạnh như băng, có chút cứng ngắc, nhưng xác thật là một cái ôm không có mang theo chút ác ý nào cả, hắn mở to hai mắt, cằm tựa lên vai của cô, tuy tư thế ôm trẻ con không được thuần thục những vẫn rất ổn.
Hắn bị hù sợ, động cũng không dám động.
"Không có tác dụng gì đâu", hắn nghe thấy thanh âm gần trong gang tấc, "Ngươi không đi ta có thể ôm ngươi đi."
Tất cả các loại cảm xúc giãy dụa kịch liệt dâng trào trong đôi mắt đen của hắn, sau cùng hắn vươn tay, dè dặt cẩn thận nắm lấy vạt áo cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dựa sát vào bả vai Tần Trà.
Chà, thật ngoan.
Lòng Tần Trà có chút nhịn không được khen ngợi Trường Hi thời còn nhỏ, sau đó cô nhìn xung quanh phòng sách vô cùng qua thuộc này, trầm mặc thật lâu mới ôm Trường Hi đứng chính giữa trung tâm ma trận bên trong phòng sách.
Đối với cái phòng sách này, cô chỉ có thể nghĩ đến cái chết đặc biệt thảm thiết của số 2.
Mở mắt lần nữa là một đám người kích động ở quảng trường trong tháp.
Quảng trường trong tháp cũng là nơi buôn bán vô cùng náo nhiệt, Tần Trà vội vàng đưa Trường Hi đến chỗ đồng sự, không ở đây lâu, vô cùng khiêm tốn ôm Trường Hi đến Bất Tử Điện.
Đi trong chốc lát cô mới phản ứng được, kêu đứa nhỏ: "Buông tay, ta thả ngươi xuống, tự mình đi."
Trường Hi không nói lời nào.
Tần Trà khom lưng, xác định chân của hắn đã chạm đất, bèn nói lại lần nữa, "Buông tay, tự mình đi."
Mặt Trường Hi vẫn chôn trên vai Tần Trà, một tay ôm sát cổ cô, một tay siết chặt vạt áo cô, trầm tĩnh cố chấp cùng lặng im cự tuyệt.
Tần Trà bế tắc trước động tác này hồi lâu mới cam chịu ôm hắn lên lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Hi ghé vào vai Tần Trà, len lén nhếch miệng mỉm cười một cái.
Nhìn thấy đồng sự, thấy biểu thị của đối phương vô cùng sợ hãi!
"Tổ tông của tôi ơi, sao cô chạy tới đây?"
Trường Hi không chịu xuống, Tần Trà không thể làm gì khác hơn đành hạ chú cách âm cùng đồng sự nói chuyện với nhau.
"Người này giao cho cậu."
Đồng sự này là một tân Duy Hộ Sư tuổi chừng hai mươi, nhìn đứa bé có chút kỳ quái trong lòng Tần Trà, "Ai vậy?"
Tần Trà rất đau đầu, "Là một bệnh nhân trước của tôi, không biết máy móc có trục trặc gì, hắn theo tới đây luôn."
Đồng sự kia lập tức lui về phía sau vài bước, "Tôi không nhận đâu!" Hắn ta điên cuồng lắc đầu, "Tôi ở bên này cũng rất khó xử lý!!"
"Cậu tìm được bệnh nhân ở thế giới này rồi à?"
Đồng sự tâm như tro tàn gật đầu, "Tìm được rồi nhưng không được tốt lắm, người ta là người lãnh đạo trực tiếp của Đại Tế Tư! Toàn tâm toàn ý muốn làm vua, cô nói xem hắn có tư tưởng gì."
Muốn làm vua chỉ khi làm vua, thế giới này mới có thể kết thúc.
Đại lục Katel có ngũ đại gia tộc cùng tam Đại tế Tự, chưa bao giờ có vua, muốn đạt đến mục tiêu này cũng không dễ dàng.
Đồng sự tiếp tục kể khổ, "Cho nên tổ tông à, không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng tôi thực sự không thể phân thân."
"Tôi ở phòng an dưỡng," Tần Trà mặt không biểu tình, "Trong thời kỳ an dưỡng không thể tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ gì, không thể ra tay can thiệp bất cứ chuyện gì ở thế giới này, trong quy tắc Duy Hộ có viết, kỳ sát kiểm tra của cậu có đạt tiêu chuẩn không vậy?"
Cho nên dù có phát sinh bất kỳ tình huống gì, cũng phải chuyển giao cho Duy Hộ Sư phụ trách ở thế giới này, tùy tiện ra tay, không cùng tinh thần bệnh nhân ở thế giới này phối hợp, rất dễ tạo thương tổn cho người đó.
"Cô mang hắn đến phòng của cô đi, sẽ chẳng có gì xảy ra đâu!!" Đồng sự xoa tay, khẩn cầu nói: "Đây vốn là bệnh nhân của cô mà, tôi tiếp quản cũng không tiện, hơn nữa tôi bây giờ không có nhiều tinh lực mà chú ý đến an nguy của hắn."
"Huống hồ..." Đồng sự phóng đại chiêu, "Chỗ của tôi là trung tâm lại nhiều bẫy rập, vạn nhất hắn bị treo thì biết làm sao bây giờ?"
!!!!!
Tần Trà dao động, mẹ nó hắn đã chết hai lần rồi, không thể chết nữa! Muốn đập bể chiêu bài của cô à!
Tuy nhiên, dao động chân chính của cô vẫn là Trường Hi.
Hắn bị Tần Trà ôm nằm úp trên bờ vai, hạ chú cách âm, hắn cũng không biết bọn họ nói gì, cũng nhìn không thấy bọn họ làm gì, nhưng trẻ con vốn rất nhạy cảm.
Hắn biết ai cũng không muốn hắn, không ai cần hắn cả. Kể cả vong linh này thoạt nhìn thật ấm áp, trông ăn rất ngon cũng không cần hắn.
Hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt vạt áo Tần Trà.
Tần Trà sửng sốt, ôm đứa nhỏ này ra xa một chút, nhìn biểu tình hắn giống như chết lặng, lòng cô bỗng nhiên bị ánh mắt trông như đã chết của hắn ghim đau.
Cô đang làm cái gì vậy trời?
Một người vô luận là quá khứ hay hiện tại, trong mắt chỉ có bóng hình cô mà cô sao cứ làm hắn tổn thương vậy?
Cô chợt ôm chặt hắn, xoay người bước đi đi ra ngoài, cô nói, "Ta nuôi ngươi."
Giọng điệu chắc nịch không khoan nhượng.
Trường Hi ngửi thấy mùi hương thân thiết và mùi cơ thể nhàn nhạt trên người cô, tử khí của cô cuồn cuộn không ngừng mà dũng mạnh chảy nào trong cơ thể hắn, huyết mạch bành trướng xé rách thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ.
Hắn đưa tay ôm chặt Tần Trà, lại đem mặt chôn sâu vào bả vai cô, nâng lên một nụ cười vi diệu, hưng phấn tươi cười.
Đồng sự ở phía sau nhìn thấy, rợn cả tóc gáy.
Đào: chờ lâu rồi xin lỗi mọi người nha!