Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 13: - Thế giới 2 (1): Ma Trơi Đốt Đèn🎋

***

Editor : Mộc Thuần.

Beta: Peach One

( Chỉ đăng độc quyền tại s1apihd.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )

***

Tần Trà tỉnh lại, chuyện làm đầu tiên chính là bò ra khỏi khoang trị liệu, đi thẳng đến văn phòng kéo ra một đơn xin thay đổi nhiệm vụ, nặng nề điền xong rồi đặt lên bàn chủ nhiệm.

Chủ nhiệm họ Lưu, khoảng chừng 40 đến 50 tuổi, thời còn trẻ cũng là Duy Hộ Sư kim cấp khá nổi danh, sau này tới tuổi xuất ngũ liền rời khỏi chức vụ lúc trước, trở thành chủ nhiệm bộ cục thứ năm.

Ông ở trên máy vi tính sắp xếp bảng thời gian, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn đơn xin Tần Trà ném trên bàn, thu hồi lại ánh mắt đang chuyên chú làm việc, không để ý lắm mà đóng lên hai chữ: "Bác bỏ."

Tần Trà mím môi, còn chưa kịp thay quần áo làm việc trên người, trên người mặc bộ đồ màu bạc sóng sánh, đứng nghiêm, quy củ mà giải thích:

"Nhiệm vụ của tôi thất bại, đối với nhiệm vụ kế tiếp không có lòng tin, tự mình không có cách nào thích ứng với bệnh nhân này, tôi xin ngài thay đổi Duy Hộ Sư khác."

"Ai nói cô thất bại?" Chủ nhiệm đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại, biểu cảm trên gương mặt ông mang theo ý cười một chút, tất nhiên là đối với Tần Trà hài lòng hết sức, "Nhiệm vụ này cô chấp hành làm vô cùng tốt, chúng ta đến hậu kỳ quan sát thấy tuyến sóng tinh thần của bệnh nhân đã đi theo hướng tích cực hoạt bát, đồng nghiệp trong cục còn đang chuẩn bị cho cô tiệc chúc mừng."

Tần Trà sửng sốt, cô căn bản không nghĩ tới đáp án như vậy, vừa kịp phản ứng liền nhíu mày.

"Cô yên tâm," chủ nhiệm tiếp tục híp mắt cười nói, "Tôi đã giúp cô từ chối rồi, cô nghỉ ngơi khoảng hai ba ngày cho thật tốt, chuẩn bị tiến vào lần thứ hai."

Tần Trà nhấn mạnh: "Trong thế giới kia tôi xác nhận rằng bệnh nhân đã chết."

"Phải không?" Chủ nhiệm chỉ nghi ngờ trong chốc lát liền giản mày ra, "Ở bên ngoài chỉ có thể quan sát sóng tinh thần, còn cụ thể xảy ra tình huống gì chúng tôi cũng không biết. Chỉ biết cậu ta đại khái còn chưa chân chính tử vong, hoặc có thể nói, giai đoạn mà cậu ta tử vong bị một trạng thái hưng phấn cùng sung sướиɠ tột độ quay quanh, nên tinh thần lực cũng không bị bào mòn bao nhiêu, tổng thể vẫn vô cùng khả quan."

Tần Trà:... Trong giai đoạn tử vong mà còn có thể hưng phấn cùng sung sướиɠ cực độ, quả thật không có cách nào giải thích được...!

Sau đó chủ nhiệm lại nói cho Tần Trà nguyên nhân không thể "rút khỏi nhiệm vụ", thẳng thừng từ chối Tần Trà.

Tần Trà ra khỏi văn phòng, các đồng nghiệp thân thiết nhìn cô, vừa chúc mừng lại vừa tò mò hỏi: "Tôi thấy sóng tinh thần của cô dao đông vô cùng lợi hại, cảm giác bệnh nhân số 1 trong thế giới kia như thế nào?"

Như thế nào?

Thế nào thì thế nào, dù sao cũng chỉ là vết thương liên tiếp vết thương, tính cách của bệnh nhân khó có thể nắm bắt trong tay mà thôi.

Kỳ thực cũng không sao lắm, không đến mức bỏ cuộc mà thay đổi nhiệm vụ.

Tần Trà thu dọn đồ dùng tắm rửa của mình, một bên trả lời, "Tạm được."

"Cô lần này ở trong khoang điều trị cả một ngày," đồng nghiệp A lắc đầu, "Cũng không phải không có khó khăn, nếu quá 24 tiếng sẽ bị tổn thương rất lớn, lúc đó mọi người cũng muốn trực tiếp lôi cô ra nhưng nhìn sóng tinh thần dao động đi theo hướng không tệ lắm nên mới quyết định quan sát tiếp."

"Chủ nhiệm có đồng ý đơn xin của cô không? Tôi thấy cô vừa ra khỏi khoang trị liệu đã đi vào văn phòng."

Tần Trà vẫn chưa trả lời, đồng nghiệp B ở bên cạnh tiếp lời: "Đoán chừng sẽ không, nhiệm vụ này cô thi hành tốt như vậy, Trà Trà thể nào cũng sẽ tiến vào lần nữa."

Tần Trà lúc này đã mang theo quần áo cùng đồ dùng tắm rửa đứng ở bên ngoài trạm nghỉ ngơi, cô có chút mệt mỏi, "Không phê chuẩn, anh em à, cho tôi tắm rửa cái đã."

Các đồng nghiệp bỗng chốc vù vù tản ra, trước khi đi có đồng nghiệp còn đặc biệt quan tâm nói, "Mau tắm, mau tắm, cơm trưa mang cho cô chân giò ngâm nước tương."

Tần Trà ở trong cục ba ngày, cô sợ mình vừa tới nhà đã bị Hứa Âm Âm nhốt lại, tuy rằng cô không muốn tiếp nhận bệnh nhân số 1, nhưng nếu như không có cách nào thay đổi, cô cũng chỉ có thể dựa vào khả năng của mình làm thật tốt công việc.

Lần thứ hai vào khoang, chủ nhiệm khó có khi lại đây.

"Tần Trà," chủ nhiệm thành khẩn nói, "Tổ chức hiệp hội đặc biệt xem trọng cô, thân phận của bệnh nhân số 1 cũng rất đặc thù, đã thế còn nằm nhiều năm như vậy, không cứu cậu ta thì cơ thể cậu ta rất nhanh sẽ phế đi, cô phải thật tận lực."

Tần Trà ngủ bên trong khoang thuyền trong suốt, bình tĩnh nhìn thoáng qua vẻ mặt chủ nhiệm ,cõi lòng tràn đầy hy vọng, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cô nhắm hai mắt lại.

《《《《《《》》》》》》

[ Thân phận của mọi người được định theo thứ tự là: cảnh sát, sát thủ, dân thường. ]

Tần Trà vừa mở mắt ra đã nhìn thấy phòng khách tráng lệ theo kiểu phương Tây cổ điển, đèn treo thủy tinh to lớn và lò sưởi khắc hoa trên tường, tấm thảm đỏ có chiều dài bảy tám thước, khí thế bày ra các loại gia cụ quý giá tinh xảo đẹp đẽ, đối diện cô là đủ loại người ngồi trên cái ghế sofa mềm mại.

Cùng với đó, tất cả mọi người đang nhìn dòng chữ màu trắng bạc chuyển động trong không trung:

[ Trong trò chơi, chỉ có người chơi và trận doanh play với nhau, mọi người sẽ thu được toàn bộ mật mã, từ đó thành công thoát ra. ]

[ Mời mọi người nhớ rõ thể lệ trò chơi, trước khi bắt đầu sẽ xác định thân phận của mỗi người, nên thận trọng bảo mật. ]

[ Trò chơi bắt đầu. ]

Tần Trà thu hồi ánh mắt nhìn giữa không trung, sau đó đếm số người trong phòng, tổng cộng mười ba người, rải rác ngồi bất đồng trên ghế sofa, hoặc ngồi trên thảm, tính luôn cả mình có 5 năm nữ, 8 nam.

Cô hiện tại đang ngồi trên ghế sofa gần phía ngoài, Tần Trà nhìn thân hình của mình một chút, có chút bất lực.

Là một bé gái nhỏ gầy, khoảng tám chín tuổi, mặc đồng phục học sinh, lưng còn đeo cặp sách. Thậm chí, trong tay còn mở ra một quyển sách ngữ văn lớp hai tiểu học.

Cô đã luôn lạc* tới mức phải dựa vào một thân thể nhỏ nhắn, để chấp hành nhiệm vụ cấp độ bi thảm ư?

*Đắm chìm rơi rụng, chỉ cuộc sống trôi nổi vất vả.

Tần Trà đang chuẩn bị sắp xếp lại suy nghĩ của mình, trong không trung rất nhanh xuất hiện gợi ý mới:

[ Mời lựa chọn tổ: Tổ A và Tổ B. ]

Trong tay Tần Trà đột nhiên xuất hiện giao diện lựa chọn, không chút do dự chọn tổ B.

Cô nhìn những người khác, phát hiện giao diện lựa chọn cũng không ẩn dấu, có thể đủ nhìn thấy nhau.

Tần Trà quyết tâm chịu đựng đợi nhắc nhở mới hiện lên.

[ Tổ A: 1,4,7,8,11,13 ]

[ Tổ B: 2,3,5,6,9,10,12 ]

[ Mười phút sau, xin mời các nhóm đừng tiến vào phòng số 0 ]

Đợi một hai phút, cũng không có nhắc nhở gì mới nữa, mười mấy người trong phòng khách cuối cùng bắt đầu quan sát lẫn nhau đứng lên.

Tần Trà cũng chưa quen thuộc tình huống, rất an tĩnh ngồi một bên giảm bớt cảm giác tồn tại, ung dung thản nhiên nhìn.

Mãi cho đến khi một người mập mạp khoảng chừng 40 tuổi cười híp mắt mở miệng, "Nếu có thể đi tới chỗ này, chứng minh mọi người có rất nhiều phân lượng đi."

Có người mở đầu, những người khác cũng chậm rãi bắt đầu gia nhập đối thoại.

"Tôi cũng cũng không hiểu sao lại vào đây, ai có thể nói rõ một chút không, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"

Người nói chuyện mặc một váy đỏ đặc biệt theo mode, lộ ra thắt lưng trắng nhỏ, Tần Trà thấy trên đầu cô ta có định chữ số "11" màu trắng, rồi nhìn đến người mập mạp vừa nói trên đỉnh đầu số "1", trên đỉnh đầu mỗi người đều có một con số.

Tần Trà cẩn thận nhìn một vòng, từ số 1 đến số 13, thiếu mỗi số "6", cô đại khái suy đoán mình là người mang số "6".

"Ngẫu nhiên," người đàn ông đang nói ứng với số "8", tóc ngang vai, gã ta nhả ra một làn khói, dáng vẻ rất thoải mái mà vuốt một bên ria mép, ánh mắt mê mang chán nản, "Đã vào thì cứ nhận mệnh đi."

"Chúng ta có 13 người, ba thân phận, cảnh sát, sát thủ, bình dân, không cảm thấy quen thuộc sao? Đây là một trò chơi gϊếŧ người?"

Người đàn ông số "2" tiếp lời: "Đến cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một trận doanh, có vậy chúng ta mới thu được toàn bộ mật mã, nói đúng ý hơn là, giữa chúng ta sẽ có người chết đi hoặc biến mất, thẳng đến khi chỉ còn lại cảnh sát hoặc là sát thủ hoặc là bình dân."

"Chỉ người còn sống hoạ may tìm được mật mã." Áo trên người đàn ông số "13" có vóc người vô cùng khỏe khoắn và gợi cảm, ngữ khí của người đó rất nghiêm túc, cũng rất lão luyện mà tổng kết, "Đây là "trò chơi gϊếŧ người."

Tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ ít nhiều cũng ý thức được nhưng ít ai nguyện tin tưởng vào, phàm là "trò chơi" thì vốn dĩ không nên chân thực đến thế.

"Mặc kệ như thế nào..." Số 13 nói, "Chúng ta cũng phải tin tưởng rằng, mọi người đều phải an toàn ra ngoài."

Số 1 mập mạp vỗ tay "bốp bốp bốp", ông ta vẫn luôn cười, bộ dạng rất lạc quan mà phụ họa, "Đúng vậy, không bằng bây giờ chúng ta nên tự giới thiệu về mình một chút? Mọi người quen biết nhau chút? Đâu thể nào gọi tên nhau bằng số chứ?"

Ở bên cạnh ông ta là một người đàn ông to lớn hơn ba tuổi, số 4, hắn ta hăng hái tiếp lời, "Tôi tên là Nguyên Tùng, 33 tuổi, lái taxi nhiều năm."

Số 8 chợt cười nhạo, "Vẫn nên gọi bằng số đi," gã ta tắt tàn thuốc, "Mấy người còn chưa hiểu nguyên tắc sao, quỷ mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thoáng chốc, những người đang muốn mở miệng liền ngậm lại.

Trò chơi chỉ cho mỗi con số, không công bố thêm bất kỳ tin tức gì, ai mà biết sau này sẽ phát sinh thêm chuyện gì?

Trong chốc lát không người nào dám nói nữa.

Tần Trà cẩn thận quan sát tất cả mọi người một lần nữa, từ người mập mạp cách mười bước chân rồi nhìn đến người bên cạnh mình. Lấy hiểu biết của cô từ thế giới thứ nhất, tiến hành bài trừ, sau đó tập trung lên số "10" bên cạnh mình, là một.... ông chú.

Tần Trà vùi mặt trong góc ghế sofa, ông chú kia cách cô khoảng một cánh tay, nửa hôn mê, tóc ngắn nhỏ mun, mang theo kính mắt lịch sự, hắn cũng chưa từng nói chuyện, cũng không mở mắt nhìn sơ qua, chỉ có nhắm hai mắt lại an tĩnh ngủ, nhịp thở phi thường ổn định.

Tướng mạo và khí chất của hắn dường như thiên theo kiểu cấm dục pơ phẹc, đan xen giữa nho nhã tuấn tú cùng thanh lãnh lạnh thấu xương. Hắn mặc áo sơ mi màu đen sợi tơ tằm, cúc áo buộc thắt cẩn thận chỉnh tề, coi như hắn đang mê man, dựa nghiêng ở trên ghế sofa thì tư thái cũng vô cùng ưu nhã và chanh xả.

Đại khái là nhìn chằm chằm đến say sưa, người khác gọi cô, cô cũng không chú ý, lúc lấy lại tinh thần thì đã cùng một tổ bảy người của tổ B cùng nhau di chuyển đến một phòng sách hư hư thực thực của căn phòng.

[ Đây là phòng số 0 ]

Tần Trà nghiêm túc nhìn gợi ý, sau đó cô đột nhiên bị một người ôm lên trên đầu gối, toàn thân người đó nồng nặc mùi thuốc đông y, Tần Trà thoáng quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn xuyên qua mắt kính chạm vào đôi mắt đen kịt của số 10.

Mắt hắn mang theo nét cười, ngón tay thon thả khẩy khẩy mái tóc dài trên áo choàng của cô, mở miệng, giọng nói trầm thấp ngập tràn sung sướиɠ, "Ồ, sao ở đây lại có một bé gái?"

Tần Trà nghiêng người ngồi ngay ngắn trên đầu gối, ngữ khí nghiêm túc nói, "Chú ơi, chú ngủ rất lâu."

Tần Trà:... ĐM, giọng nói này quả thực rất sỉ nhục.

Ông chú số 10:...

Hắn cong khóe miệng khẽ cười, trong đôi mắt đen kịt phát ra tia ôn nhu cực điểm, ánh mắt cưng chiều vô cùng.

"Tiểu loli à, chú đã từng nói cho con biết chuyện này chưa," hắn ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Chú yêu trẻ con."

Tần Trà:... Mẹ nó, thằng cha ấu da^ʍ này.

Cơ bản sau khi xác định ra đối phương là bệnh nhân của mình, Tần Trà đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng ___

Thân phận của cô là gì?

Ngộ nhỡ không phải cùng một phe, vậy cô end game bằng cách tự xác để bệnh nhân thoát ra một cách an toàn ư?

WTF!

***

Đào: Các bạn đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa nào :))) No no như vầy đã thấm thía gì, tin tui đi kịch tính còn ở chương sau.