Sổ Tay Hình Cảnh

Chương 8

Quyển 1 - Chương 7: Son dưỡng dành cho thiếu nữ
Gió sượt qua vành tai, để lại một loạt những tiếng “vù vù“.

Diệp Nam Sênh tiện tay sờ lên mặt, là mảnh thủy tinh vỡ dính máu, máu người, của cô.

”902, hôm nay nếu không may tôi chết, có được coi là hy sinh vì nhiệm vụ không?”

Cung Khắc không trả lời cô ngay mà lấy cánh tay phải không bị thương giúp Diệp Nam Sênh điều chỉnh vô lăng, sau đó nói hai chữ, “Không đâu“.

”Tôi biết ngay mà, mà cứ cho là được công nhận đi nữa, thì với tính cách của bà Mục đó, dù có bắt ép cũng phải giành danh hiệu 'hy sinh vì việc nước' này cho mình.” Diệp Nam Sênh tăng tốc lên gấp đôi, chiếc xe gần như đã mất hút trong tầm mắt lại xuất hiện ở phạm vi có thể nhìn thấy được.

Dường như đối phương đã phát hiện ra chiếc Hyundai chẳng mấy nổi bật ở phía sau đang bám theo. Cửa xe bật mở, một tên thò đầu ra, giơ súng lên, bắn hai phát về phía Cung Khắc.

Một viên đạn men theo bánh xe bên phải, sượt qua mép, một viên làm vỡ thẳng chiếc gương chiếu hậu phía bên phải xe Hyundai, lại là vỡ thủy tinh.

Thật nguy hiểm.

Cánh tay bị thương của Cung Khắc được gác lên giữa hai bàn tay đặt trên vô lăng của Diệp Nam Sênh, tay phải giữ giúp vô lăng. Qúa nửa người Diệp Nam Sênh gần như được Cung Khắc che chặt, việc nhìn đường trở nên khó khăn. Cô bất mãn kháng nghị, “Này, 902, anh làm vậy sao tôi lái xe!“.

”Có tôi ở đây, cô không chết đâu.' Giọng nói lạnh lẽo của Cung Khắc bị hòa lẫn bởi tiếng gió ầm ầm như dòng nước xiết thổi vào trong xe. Diệp Nam Sênh hầu như không nghe rõ anh đang nói gì, nhưng trong tiềm thức, cô biết, tư thế hiện tại của Cung Khắc thật ra đang bảo vệ, làm khiên chắn cho cô.

Cô bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Máy bộ đàm trong xe vọng ra tiếng người nói, rè rè cùng với tiếng dòng điện, chính là trung tâm chỉ huy 110 mà Cung Khắc vừa liên lạc khi lên xe.

”056, 056, báo cáo vị trí hiện tại, báo cáo vị trí hiện tại.”

”Gần số nhà 580 đường Tùng Nguyên Đông quận Bắc Thành, xe nghi phạm vượt qua Carrefour, ước chừng...” Cung Khắc nhìn đoạn đường phía trước, trầm ngâm một giây. Sau giây lát suy nghĩ, trong đầu anh xuất hiện tuyến đường duy nhất bọn cướp có khả năng tháo chạy.

Anh không thả tay khỏi vô lăng, mà khom lưng với vẻ khó khăn, cúi sát xuống bộ đàm, dường như có thể chắc chắn rằng đầu kia có thể nghe rõ từng chữ anh nói. Cung Khắc nói với giọng to hơn bình thường rất nhiều: “Trung tâm chỉ huy, xin chi viện cảnh sát đường thủy tại cửa vào quận Bắc Thành gần cầu lớn Giang Bắc. Khoảng hai mươi phút nữa, bọn chúng sẽ tới đó“.

”Đợi đã.” Nhân viên liên lạc dường như chưa bao giờ bị ra lệnh như vậy, có chút bất ngờ, “Thông tin chính xác chứ? Nếu không bắt được người thì phải làm sao?“.

”Còn mười chín phút.” Cung Khắc thẳng thừng giật tung bộ đàm. Nếu cái máy ấy có sinh mạng, e là bản thân nó cũng chẳng hiểu, vì sao một giây trước thứ dụng cụ truyền tin là mình vẫn còn được coi trọng đến vậy mà một giây sau đã bị chủ nhân chán ghét vứt bỏ như giẻ rách.

”902, tôi thật sự bắt đầu phục anh rồi đấy, phá hoại thiết bị của cảnh sát, ban nãy ấy, chẳng kém việc thẳng thừng cúp máy của Trưởng Công an thành phố là bao.” Diệp Nam Sênh mỉm cười, giọng điệu chẳng hề giống khâm phục mà giống như đã bê sẵn ghế chuẩn bị ngồi xem trò vui thì đúng hơn.

Thật ra Diệp Nam Sênh chẳng có thành kiến gì với Cung Khắc, chỉ có điều cô không tin anh thật sự giỏi như thần, ngay cả đường đi nước bước của đám cướp cũng có thể nghĩ ra.

”Diệp Nam Sênh, cô có sợ chết không?” Cung Khắc hỏi cô.

Diệp Nam Sênh nhún vai, nếu cô sợ chết thì đã chẳng trở thành một pháp y Diệp Nam Sênh như bây giờ.

Nhưng... cô đâu có nói là cô không sợ nước!

Khi cầu lớn Giang Bắc đã gần ngay trước mắt, rồi khi chiếc Hyundai đã lái sóng đôi với xe của bọn cướp, khi mà mắt cô rõ ràng nhìn thấy lỗ súng đen ngòm của bọn chúng giơ về phía mình thì ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Cung Khắc, đâm thẳng vào bọn chúng với tốc độ lớn nhất để chúng bị bắn ra ngoài, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Về sau, theo như những người tận mắt chứng kiến và tham gia cứu hộ vụ tai nạn giao thông thảm khốc trên cầu Giang Bắc thì tài xế của chiếc Hyundai Bắc Kinh có lẽ đã nhầm chân phanh thành chân ga, sau đó không may đâm vào một chiếc xe quốc nội khác, khiến cả hai xe đều rơi xuống lòng sông.

Tiêu đề bài phỏng vấn với cái tên Thảm kịch vì khả năng lái tồi tệ, các kỳ thi cấp bằng lái xe phải chăng nên được nâng cấp độ khó? đã được đăng chình ình lên mặt báo sáng ngày hôm sau. Nhưng cũng chính trên tờ báo thành phố buổi tối cùng ngày, Tòa soạn đã thanh minh, đính chính bài viết lúc sáng, đồng thời đăng một bài viết với tiêu đề được đổi thành Cảnh sát Lâm Thủy uy nghiêm trở lại, đám cướp tiệm vàng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã lập tức sa lưới.

Dĩ nhiên sau đó, với tư cách là người lập công, Diệp Nam Sênh được lãnh đạo biểu dương. Nhưng lúc này đây, bị ngâm mình dưới làn nước đen ngòm và lạnh buốt, cô chỉ cảm thấy khó thở.

Cô đã nói dối Cung Khắc, cô từng thử qua rất nhiều cách chết, cũng từ thử chết đuối, nhưng thí nghiệm mới được một nửa thì thất bại. Mỗi người dù ít dù nhiều đều sợ hãi một thứ gì đó. Diệp Nam Sênh thì sợ nước.

Trước khi rơi xuống nước, Cung Khắc đã mở cửa xe trước, thế nên rơi xuống sông, họ không bị chìm tận đáy cùng với chiếc xe hơi cồng kềnh thô kệch. Các cảnh sát đường thủy vội vàng vây bắt đám cướp vàng, chỉ có một vài nhân viên tìm kiếm tiến về phía họ.

Bốn bề tăm tối, không khí mong manh, hít thở trở thành chuyện quá gian nan. Diệp Nam Sênh đạp nước mấy cái, ý thức dần dần thoát ly khỏi cơ thể.

Một đôi tay nâng eo cô lên, vòng qua người kéo cô lên bờ. Diệp Nam Sênh muốn nói: Bà Mục, mẹ không thể cướp danh hiệu “hy sinh vì nghĩa” của con được.

Nhưng cô nôn ra cả đống nước, xung quanh càng thêm tê tái.

Có thứ gì không quá ấm áp đúng lúc này áp lên môi cô, mùi vị hình như cũng không tệ, bên trong còn có một thứ vị gọi là sinh mệnh. Diệp Nam Sênh tóp tép miệng rồi thϊếp đi.

Khi cô tỉnh dậy đã là một thế giới hồng tươi trắng toát.

Hoa bách hợp tỏa hương được bày trên đầu giường, ánh nắng trong nhà khách vẫn vậy, chẳng khác gì đêm khi cô mới tới.

”Hắt... xì!” Diệp Nam Sênh hắt hơi, âm thanh ấy làm kinh động người ngồi bên giường, Hạ Đồ ngẩng phắt đầu lên, tay lần sờ khẩu súng ngắn theo phản xạ, sẵn sàng trong tư thế của một cảnh sát. Đầu tóc cô ấy vẫn còn rối bù, đôi mắt đỏ quạch nhưng vẫn nhìn bốn phía xung quanh bằng ánh mắt mạnh mẽ, “Ai?“.

”Tôi.'' Diệp Nam Sênh mới nói được một chữ đã lại liên tục hắt xì thêm hai cái, “Phiền cô vứt bó hoa đi được không?“.

”Là hoa Phó trưởng Công an thành phố tặng đó.” Hạ Đồ không vui vẻ lắm. Chẳng phải vì cô ấy ngưỡng mộ Diệp Nam Sênh và thầy Cung lập công được lãnh đạo biểu dương. Cô ấy chỉ cảm thấy tối qua người nên đi đuổi theo đám cướp và bị thương phải là một cảnh sát nhân dân chính hiệu.

Diệp Nam Sênh làm như không nghe thấy, cố chấp chỉ tay lên mũi, “Dị ứng phấn hoa“.

Trừ phi chính phấn hoa viết lên nó dòng chữ “Hoa Phó trưởng Công an thành phố tặng, miễn dị ứng”, nếu không chính Trưởng Công an thành phố tặng thì đã sao, nghiêm trọng lắm à? Diệp Nam Sênh chẳng quan tâm.

Cô ngồi trên giường, cố gắng nhớ lại trải nghiệm tối qua. Một con mắt, cớp tiệm vàng rồi rơi xuống sông. Tất cả những cảnh tượng này được phát lại chầm chậm như một bộ phim đen trắng, từng lần từng lần lặp đi lặp lại tới phát chán trong đầu cô tới tận khi Hạ Đồ quay trở lại.

Diệp Nam Sênh hỏi: “902 đâu rồi?“.

Công an quận Du Hoài.

Bắt đầu từ tám giờ sáng, sảnh đón khách ở tầng một đã đông đúc. Nào là thay đổi hộ tịch, nào là bạo lực gia đình, thậm chí còn cả những người tới báo vụ mèo mất tích, khiến cho người xếp hàng kín cả một sảnh lớn, tắc tới tận cửa ra vào, người từ ngoài cửa đi vào chỉ còn cách len qua từng khe hẹp.

Diệp Nam Sênh dáng người nhỏ nhắn, khom lưng mấy cái là đã phá được vòng vây, giờ đang đứng giữa cầu thang đi lên tầng hai. Hạ Đồ nói cho cô biết, bây giờ có lẽ Cung Khắc đang ở trên tầng hai Công an quận.

Anh đang đợi Đới Minh Phong thông báo khi nào có thể tiếp nhận mấy tên cướp tiệm vàng từ phía Công an quận Bắc Thành để hỏi cung. Dù camera giám sát của đoạn đường nhánh Thập Tam Lý sửa chữa vào ngày 21 tháng 9, nhưng chưa chắc đã không có ai tận mắt nhìn thấy hung thủ vứt xác, ví dụ như đám cướp đang thăm dò gần khu vực tiệm vàng.

Khi cô tìm được Cung Khắc, anh đang đứng ngoài cửa phòng làm viẹc trên tầng hai. Khác với lúc mới gặp, lúc này cánh tay trái của anh đã có thêm mấy vết thương, giữa những lớp băng thấp thoáng có thể nhìn thấy một đoạn thạch cao ngắn bên trong.

”Này.” Diệp Nam Sênh gọi anh, “Trong cánh tay, có găm đinh?“.

”Hai chiếc.” Cung Khắc vẫn đáp ngắn gọn, điều này khiến Diệp Nam Sênh ban nãy còn lo lắng thấp thỏm giờ lại thầm mắng mình “kiến thức nông cạn“.

”Chẳng trách cứng vậy.” Diệp Nam Sênh mím môi, tự lẩm bẩm, “Nhưng mà cánh tay của anh dùng để đập quả hạnh nhân rất tiện đấy“.

Không ai trả lời cô.

Thật chẳng hài hước gì cả! Diệp Nam Sênh hít sâu, cuối cùng cũng tiến vào những suy nghĩ trọng tâm lúc này: “Anh đã cứu tôi? Còn... hô hấp nhân tạo?“.

”Phải.” Cung Khắc cúi đầu, ánh mắt mơ màng, rõ ràng không tập trung vào câu hỏi của Diệp Nam Sênh. Cô cũng không tức giận, mà nhét thẳng thứ nắm trong tay vào tay Cung Khắc, “Cảm ơn 902 đã cứu tôi, nhưng môi anh quả thực quá khô, nhớ chú ý dưỡng môi“.

Nói xong, Diệp Nam Sênh đi như bay, biến mất ở tận cùng hành lang. Cung Khắc xòe lòng bàn tay ra, một vật dạng hình ống màu hồng nhạt xuất hiện trong tầm mắt.

Trên giấy bọc có viết mấy chữ to nhỏ không đều, Cung Khắc kẹp nó lên đầu ngón tay, nhỏ giọng đọc dòng chữ hướng dẫn bên trên: Có tác dụng dưỡng, làm nhạt vân môi, chứa nhiều dầu olive và các thành phần dưỡng chất tự nhiên, hương dâu thanh mát, thích hợp cho... các cô gái tuổi từ 18 đến 28.

Vì giám định pháp y cần một khoảng thời gian nhất định, nên trước khi có kết quả, công việc của tổ chuyên án vẫn đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi giữa chừng. Ngoài việc kiên trì, ngoan cường điều tra các nghi phạm trước đây, tiếp tục tìm kiếm thân phận của thi thể ngày 21 tháng 9 ra thì họ không còn thu hoạch nào khác.

Đột phá giống như những bất ngờ liên tục, vô tình tập trung vào ba giờ năm mươi phút chiều hôm đó.

Ngày thứ ba trong dịp Quốc khánh, trời âm u, có một cơn mưa, nhiệt độ duy trì trên dưới hai mươi ba độ.

Diệp Nam Sênh đeo găng tay, sau khi hoàn thành việc khâu liền phần xác cuối cùng, cô đứng dựa trong một căn phòng phía Nam nhà tang lễ, cúi gập người trước thi thể nằm trên bàn giải phẫu vẫn còn đang tỏa ra bầu không khí âm u rùng rợn.

Đó là một thi thể không hoàn chỉnh, tất cả các cơ quan được xác nhận là của cùng một người vừa được Diệp Nam Sênh kiểm tra hoàn tất, đặt tương ứng vào các vị trí bên cạnh thi thể.

Ngón tay ở hai bên người, hai cánh tay duy trì động tác xoay gập do có liên quan tới cái xác, đan lại đặt trước ngực. Hai chân cũng xếp chồng trong tư thế gấp khúc. Ngoài ra do thi thể được ướp lạnh, pháp y cũng rất khó khôi phục lại được tư thế yên ổn như trước của người đàn ông này.

Đó có lẽ là một người đàn ông tráng kiện, ít nhất là khi còn sống. Suy đoán từ mức độ phát triển của xương cốt thì độ tuổi của người này vào khoảng 34 đến 36, chiều cao tầm một mét tám, cơ bắp phát triển, lông rậm, là một người ưa luyện tập, vì cơ bắp phần bụng khá rõ nét. Mặc dù bị ngâm lâu trong nước, mảnh xác đã ở trong trạng thái trương dữ dội, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy được sáu múi cơ.

”Kết quả giống như họ kiểm tra, có tụ máu trong tim nạn nhân, màu máu bên trái và bên phải trong tim không thống nhất, phối phù nề, tạo cảm giác như vê sợi, bước đầu suy đoán có lẽ bị chết đuối dưới nước.” Diệp Nam Sênh tháo găng tay, chuẩn bị để nhân viên cảnh sát ghi âm giải phẫu bên cạnh cùng cô đưa xác trở lại tủ đá. Còn những lời này, Diệp Nam Sênh nói với Cung Khắc.

Cuối cùng Diệp Nam Sênh cũng được tham gia giám định pháp y cho tổ chuyên án vụ 9-21, chính là kết quả sau khi Đới Mình Phong và Cung Khắc thương lượng. Nhưng cô biết, cho tới hiện tại, cô vẫn chưa được thừa nhận.

Nhưng chuyện này chẳng phải mãi mãi. Diệp Nam Sênh bất giác nhún vai.

”Có phát hiện sao?” Cung Khắc, với tư cách là thành viên duy nhất được coi là “thân thiết” với cô trong tổ chuyên án, được gọi tới làm trợ lý giải phẫu, cả quá trình anh vẫn luôn im lặng, đến tận lúc nãy mới lên tiếng hỏi Diệp Nam Sênh câu hỏi đầu tiên.

”Dĩ nhiên!” Diệp Nam Sênh trả lời. Cô phát hiện ra một kết luận hoàn toàn trái ngược với báo cáo mà tổ pháp y nộp lên.

”902, anh có muốn biết không?” Diệp Nam Sênh tháo khuẩ trang xuống, để lộ ra khuôn mặt trái xoan. Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ khá thấp, nhưng trán cô vẫn toát mồ hôi. Cô cười tươi rói, “902, thật sự muốn biết hả? Cầu xin tôi đi!“.

Diệp Nam Sênh không hay biết, ngay tối hôm qua, Cung Khắc đã nhận được một cuộc điện thoại từ Mục Trung Hoa, ngôi sao của ngành pháp y. Trong điện thoại, Mục Trung Hoa đã đánh giá Diệp Nam Sênh thế này: Con bé xưa nay không phải là một người thích hợp làm pháp y. Nó quá điên cuồng, bạo dạn, có lúc không ngại đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nó không chấp nhận quy luật sinh tồn hiện có trong xã hội, nó không hợp bước vào ngành này.

Nhưng ngược lại, nó cũng là người thích hợp làm pháp y nhất. Nó tự tin, dũng cảm, vì sự thật, không nề hà trả bất cứ giá nào.

Lúc này đây, quan sát Diệp Nam Sênh chân đi đôi giày vải, cười xấu xa với anh như một kẻ lưu manh, Cung Khắc sẽ thêm hai chữ phía sau một loạt đánh giá đó: Ghi thù, ấu trĩ.

Ngoài cửa nhà tang lễ vọng tới những tiếng ồn ào. Cậu cảnh sát phụ trách ghi hình quá trình giải phẫu đang giơ máy quay bỗng giật mình tỉnh lại khỏi cơn gà gật. Thấy ca giải phẫu đã kết thúc, cậu ta tắt máy, nói với Cung Khắc một tiếng: “Em ra ngoài xem sao”, rồi chạy bay biến ra khỏi cửa.

Nhưng cậu ta cũng quay về rất nhanh, mang tới một tin tức tốt: Thi thể không đầu phát hiện được hơn một tuần kia cuối cùng cũng có người tới nhận.